Chương 8

Chương 8

Sân bay là một nơi thật phiền toái, ngư long hỗn tạp, hai người nổi tiếng này phải đi đứng rất cẩn thận

May mắn là người hâm mộ của Khổng Luật Tiêu tuy nhiều vô số nhưng lại không mê muội. Không giống với tiểu sinh giới giải trí, mỗi lần đi ra sân bay đều phải an bày một lượng lớn người hâm mộ chào đón gặp gỡ.

Anh cũng khiêm tốn mặc đồ đen, mang khẩu trang và kính râm, lại đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai. Hai người ở sân bay đợi tầm hai mươi phút thì Vi Uý xuất hiện.

Quý Nhiễm đứng xa xa nhìn toàn bộ quá trình Khổng Luật Tiêu ôm lấy thiên hậu Vi Uý nhỏ giọng thì thầm. Không biết nói cái gì, nhưng thần sắc hai người vốn nhạt nhẽo như cái mặt bàn thì bây giờ lại ôn nhu không thôi.

Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu xuống sàn sân bay lấp lánh như thủy tinh, chiếu vào hai người đang ôm nhau.

Nhìn thật lâu, Quý Nhiễm ngước mặt lên thở dài một tiếng, không nghĩ tới nữa.

Sáng sớm Khổng Luật Tiêu bỗng nhiên tìm Quý Nhiễm hỏi lịch hoạt động của Vi Úy, cô hoang mang hỏi lại: "Anh hỏi về cô ấy làm gì? Hai người biết nhau sao?"

Anh đã trả lời như thế nào? Bạn gái của anh, em nói xem có thể quen biết nhau không.

Sau đó đầu óc cô hỗn độn từ sáng đến tận bây giờ.

Bọn họ, có vẻ không hề quen biết nhau? Sao lại bỗng nhiên…

Thật đẹp mắt nha, tình yêu thật sự khiến con người không thể lý giải được.

Lúc máy bay mở ra, Quý Nhiễm không nhẫn nhịn nữa mà hỏi Khổng Luật Tiêu: "Anh, hai người… Đến bên nhau như thế nào?"

Khổng Luật Tiêu còn đang vấn vương nghĩ đến người con gái mình vừa phải tạm biệt, không có nghe rõ, thuận miệng hỏi: "Cái gì?"

Quý Nhiễm thật sự nghiêm cẩn: "Hai người… Quen nhau bao lâu rồi?"

Trong đầu Khổng Luật Tiêu hiện lên những lời Vi Uý nói trước khi rời khỏi, không quá để ý mà trả lời: "Một năm."

Vừa nãy Vi Uý nói: "Một lần đi là nhiều ngày như vậy, nháy mắt lại một năm nữa."

Khổng Luật Tiêu đeo kính râm vào, che khuất đáy mắt nhợt nhạt tản mạn ý cười mềm mại. Mười ngày thôi, cô cũng không tha, còn nói cái gì mà "ba ngày là chia tay".

Quý Nhiễm không biết trong lòng anh đang rộn rã đến mềm nhũn, nghe xong chỉ biết há miệng thở dốc: Một năm?

Mẹ nó… Vậy mà hai người này… Anh cùng với thiên hậu vốn không có cùng địa điểm biểu diễn trong năm mà vẫn có thể biết nhau.

~

Vi Uý rời khỏi sân bay nhưng không về nhà, cô đến công ty giải trí của mình.

Người đại diện Phác Phiền đang họp, hôm qua không nói chuyện được với Vi Uý, nên khi nghe tin cô đến đây anh liền tan họp để gặp.

Bên trong văn phòng cao ốc chất lượng không khí rất tốt, một chút ánh tà dương đang chiếu rọi, nhìn qua thoải mái thích ý cực kỳ.

"Chà, đang rất rảnh rỗi?"

Phác Phiền đẩy cửa vào, anh lấy ghế dựa ngồi vào đối diện Vi Uý. Cô nâng cốc cà phê nóng hầm hập lên, tì xuống bàn làm việc, cả người thoải mái tự tại.

"Rảnh nha."

Vi Uý không nhìn người vừa vào phòng, chỉ hơi cúi đầu thổi thổi hơi nóng bốc lên miệng cốc, chậm rãi mở miệng, "Nhưng em biết anh thì không rảnh nha. Còn không vội sao?"

Phác Phiền không kiềm chế được nhịp nhịp chân, ngả người vào lưng ghế híp mắt nhìn, anh biết ý cô là gì. Việc bị phóng viên chụp khi ở chung với Khổng Luật Tiêu đang đi xuống, anh không cần gấp gáp làm gì.

"Chuyện em với Khổng Luật Tiêu, nói hai ba câu nghe thử xem." Anh chẳng thể nào nghĩ tới được, bóng lưng đàn ông cao lớn ở cái góc xó hội sở ngày đó, vậy mà lại là Khổng Luật Tiêu.

"Anh không liên hệ với anh ấy sao?" Vi Uý đưa tay lên chạm mặt, hơi nước nóng phả vào giống như khi người đó hôn cô.

Phác Phiền xùy một tiếng: "Anh chỉ là hoài nghi nên hỏi thử xem, ai biết được người trong ảnh đúng là hắn ta. Em quậy quá rồi."

"Quậy cái gì chứ?" Vi Uý tạm ngừng nghĩ đến khuôn mặt điên đảo chúng sinh của người kia, cúi đầu uống cà phê. Sau đó lại nhìn thẳng về phía trước, nhìn chằm chằm người đại diện.

Phác Phiền bị ánh mắt nghiêm túc của cô nhìn đến bứt rứt, ý cười tản mạn chậm rãi rút đi, sau một lúc lâu… "Hai người, thực sự ở cùng nhau?"

"Anh cho là chuyện tình một đêm?" Vi Uý dời mắt, nhìn bên ngoài trời, thời tiết đương đẹp. Lần gặp Khổng Luật Tiêu đêm đó, tuyết ngừng rồi sẽ không rơi nữa.

Phác Phiền nghẹn họng.

Sau khi cảm thấy bản thân vô năng, Phác Phiền cũng không truy cứu việc cô không sớm thông báo chuyện tình cảm cho công ty. Dù sao cô cũng không muốn nói, hỏi nhiều cô lại trưng ra cái giọng điệu "mắc mớ gì đến anh".

Anh muốn nói… "Uý Uý, em và Khổng Luật Tiêu vốn không phải người chung đường, chẳng lẽ em không biết? Người này độ vừa tài hoà mà giá trị nhan sắc cũng rất cao, độ phủ sóng không thua gì tiểu sinh lưu lượng.

Nhưng anh ta vẫn không bị chụp được gì, vẫn bề bộn công việc. Còn em ở đâu, em định làm gì, một mình em thì không sao, thậm chí cùng người khác cũng không có gì. Nhưng cùng Khổng Luật Tiêu lại không phù hợp đâu. Mỗi ngày em đều lên bảng tin, không có cách nào thoải mái dễ chịu mà yêu đương với anh ta được đâu.

Chuyện ngày hôm nay chính là khởi đầu, tối qua anh ngay lập tức tìm em, em lại không để ý. Ông đây chờ mãi bất đắc dĩ mới tìm anh ta. Nếu không phải kịp thời giải quyết thì hôm nay hai người đã không cần đi ra ngoài nữa."

"Anh cũng có nhiều chuyện để nói quá." Vi Uý nghiêng đầu, một tay cầm cốc giấy, một tay nhẹ nhàng gõ lên cốc như đánh đàn, hiển nhiên tâm tình không tệ. Không hề bị lời nói của Phác Phiền ảnh hưởng, "Anh cũng nói đã giải quyết xong, vậy không phải là tốt rồi sao?"

Thật ra những điều Phác Phiền nói, cô cũng từng lo nghĩ tới, nhưng người đó đã nói một câu khiến cô không còn chút lăn tăn.

"Anh ở đây, sợ cái gì."

Anh thật sự làm người ta có cảm giác an toàn, không sao hiểu nổi, trên giường lại biến thành lưu manh. Mà dưới giường, sự thân sĩ của anh khiến cô cực kỳ thưởng thức.

Phác Phiền không biết cô đang nghĩ gì, chỉ nhắc nhở: "Vậy em muốn mỗi lần có chuyện anh đều phải giải quyết." Nếu không thì toi.

Giọng Vi Uý nhàn nhạt khẳng định: "Vậy mỗi lần anh đều sẽ giải quyết tốt."

Phác Phiền: "..."

Vi Uý đi đến ghế xoay ngồi xuống, bắt chéo chân tao nhã uống cốc cà phê đã ấm dần, hoàn toàn không bận tâm.

Khổng Luật Tiêu đi vội, Vi Uý cũng không nhàn rỗi gì, hôm sau phải bay đến thành phố khác biểu diễn.

Sau khi chạy xong ba ngày hoạt động, trưa ngày hôm sau lại ra sân bay. Thảnh thơi không có việc gì, Vi Uý nhớ tới vài ngày rảnh rỗi gặp bạn trai mới, bỗng nhiên trong lòng ngứa ngáy. Cô nhờ người tìm lịch trình của anh.

Người này biết hành trình của cô, cũng biết là không đến cùng thành phố nên cuối cùng còn không nói cho cô biết là anh sẽ đến tỉnh nào. Nhưng ai nói cô không thể chạy đi tìm anh chứ.

Lịch trình tới tay, Vi Uý xem lướt qua. Người đàn ông này có xuất thân từ gia đình tốt, thân phận cũng đa dạng, nào là nghệ sĩ dương cầm, đại biểu, đến giáo sư. Hoạt động biểu diễn cuối năm của anh không dễ tìm được trọn vẹn, muốn tùy tiện đi gặp anh cũng không dễ dàng gì.

Nhưng đúng dịp, hôm nay anh lại ở ngay Lân thị, mà cô cũng rảnh được nửa ngày.

Bây giờ mà không đi thì thật là hết nói nổi.

Vi Uý gần như không hề do dự mà quyết định đi đến Lân thị một cách bất ngờ. Cô về khách sạn ngủ một giấc, đến chạng vạng ăn bữa tối xong tinh thần sáng láng thoải mái mới nhàn hạ xuất phát.

Thuận lợi đến được Lân thị, nơi này đang cử hành hoạt động "Thanh khánh các" hàng năm. Xung quanh đại lâu là các con sông nhỏ, buổi sáng sớm gấm hoa rực rỡ, trông như một toà thành.

Vi Uý đã đến nơi này vài lần, lần này việc riêng nên muốn kín kẽ một chút. Nhưng ở một địa danh như vậy lại không có cách nào, cuối cùng đành phải khai ra đại danh "Vi Uý", được nhân viên công tác dắt vào đường đường chính chính.

Cũng may đây là trường hợp chính quy, phỏng chừng không có ai bát quái mà truyền bá ra ngoài.

Tính toán thời gian vừa đúng, bây giờ Khổng Luật Tiêu đã kết thúc hoạt động rồi đi ra khỏi phòng hoà nhạc.

Lân thị không lạnh, cô mặc một áo dài lông dê màu đen, lớp sa mỏng trên cổ áo khẽ lướt theo gió, trên đầu đội nón lông đen, môi đỏ thẫm. Chân mang bốt thấp, cả người bừng bừng vui mừng như khách đến nghỉ chân.

Tự cô là cảnh đẹp.

Chín giờ vừa đến, người người tây trang thẳng thớm nối đuôi nhau ra ngoài, ngẫu nhiên có vài người thấy cô đang đứng, hơi kinh ngạc một chút. Sau đó cũng nhẹ nhàng gật đầu chào nhau.

Vi Uý ở trong vòng giải trí hỗn tạp lại như cá gặp nước, ở hai giới thương chính đều có người quen. Nếu có quen biết thì đến tán gẫu với cô vài câu, cũng không ai hỏi cô tại sao lại ở đây. Mọi người đều nói chuyện công việc, năm nay có diễn xuất gì không, bớt chút thời gian đi ăn bữa cơm cái gì đó.

Khoảng mười lăm phút sau, Vi Uý có chút gấp gáp mà nhỏ giọng hàn huyên với vị trưởng bối có thân phận bên cạnh, ngón trỏ gõ gõ vào khẩu trang. Đuôi mắt cuối cùng cũng nhìn thấy được một thân ảnh có chút quen thuộc.

Tây trang đen cắt may riêng phẳng phiu, áo trong màu xanh đen được cài lên tới nút trên cùng. Cao lớn vững chãi, bước đi cùng vài người lớn tuổi thoáng qua cách cô năm thước.

Mắt Vi Uý sáng lên như đuốc nhìn chằm chằm lưng anh, hai giây sau, bước chân người nọ dừng lại một chút, sườn mặt nghiêng về phía ghế sofa nghỉ chân.

Khổng Luật Tiêu vừa liếc qua, bỗng nhiên thấy được gương mặt mình đã thương nhớ suốt mấy ngày qua, anh ngây ngẩn cả người.

Đáy mắt Vi Uý lấp lánh ánh sáng, hưng phấn đến độ không lường trước được.

Tầm mắt người bên cạnh cứ lướt qua lại giữa cô và Khổng Luật Tiêu, một lúc sau như nhận ra gì đó, cũng có chút kinh ngạc sững sờ.

Khổng Luật Tiêu phục hồi tinh thần lại, hít vào một hơi, lập tức đi về phía Vi Uý, vừa đi vừa gật đầu chào hỏi những người khác. Lại đến bắt tay với người đứng bên cạnh cô, sau đó bọn họ minh bạch không rõ, người nọ cũng rời khỏi.

Cô không biết hành động này của mình có lỗ mãng hay không, liệu có ảnh hưởng đến anh. Cảm thấy có chút tội lỗi.

Khổng Luật Tiêu cúi đầu nhìn chằm chằm dung mạo được trang điểm tinh tế của cô, một lúc lâu cũng không nói gì.

Vi Uý đẩy đẩy anh, "Khổng Luật Tiêu? Em…"

Khổng Luật Tiêu ôm cô ấn vào lòng mình, hai giây sau, lại ôm cô đi ra khỏi toà nhà tráng lệ này.

Tài xế của anh đang đợi ở bên ngoài, thấy Khổng Luật Tiêu ở xa xa đang ôm một người phụ nữ, có chút kinh ngạc. Vốn là định về khách sạn, nhưng lên xe rồi tài xế lại hỏi một lần nữa, "Tiên sinh muốn đi đâu?"

Khổng Luật Tiêu đặt toàn bộ tâm trí trên người Vi Uý, không cảm thấy tài xế đang hỏi thừa, cũng không do dự, "Khách sạn."

Tài xế có hơi nghẹn họng, thần sắc bối rối một chút. Cuối cùng cũng chạy xe dọc theo đường nhỏ ra ngoài.

Vài phút sau khi đã ra khỏi Thanh khánh các đại viện, Khổng Luật Tiêu nhỏ tiếng bảo "Tắt đèn."

Đèn vừa tắt, vách ngăn phía sau cũng đóng lại, Khổng Luật Tiêu liền đè xuống người bên cạnh…