Chương 3

Chương 3

Khổng Luật Tiêu đành cúi người xuống, "Vi Uý, tối hôm qua là ai kéo lấy anh?"

Đầu Vi Uý lại càng nóng hơn, cắn cắn môi, vẫn không nói gì.

Khổng Luật Tiêu mỉm cười: "Bây giờ không cần nữa?"

Vi Uý chạm vào tay anh, "Khổng Luật Tiêu, anh…"

Anh hôn hôn gương mặt cô, "Ừm?"

Vi Uý mơ màng, muốn gì cũng không, không biết anh có ý tứ gì.

Khổng Luật Tiêu hôn cô xong, lại vô cùng thân thiết dỗ dành nói: "Ngoan, là anh, người kéo lại là anh, người ôm em là anh, nhất thời kìm lòng không đuợc cũng là anh."

Vi Uý lên tiếng, âm thanh khàn khàn: "Khổng LuậTiêu… Anh muốn làm gì?"

Đôi môi mỏng nhẹ nói: "Hôn hôn em, và chuyện ngày hôm qua, đều là do có chút nhịn không được."

Vi Uý liếc anh, hoà hoãn lại, anh bật cười, trông vô cùng thanh tuyển hút mắt, mặc một thân áo sơ mi và bành tô, sạch sẽ lưu loát. Áo mũ chỉnh tề, nhìn có chút hơi giả tao nhã, cười rộ lên lại càng đẹp mắt đòi mạng.

Vi Uý khinh khỉnh hít vào một hơi, giận đến nghiến răng, "Anh như vậy, làm cho em cảm thấy trước kia đúng là nhìn lầm anh rồi, đồ lưu manh."

"Vậy thôi? Em chắc chắn?" Khổng Luật Tiêu hôn sâu vào miệng của người nằm dưới thân mình, tay cũng tham lam lướt bên trong chăn.

Vi Uý nắm giữ tay anh lại, xoay người đứng lên.

Khổng Luật Tiêu lại dễ dàng giữ cô lại trong vòng tay, "Cũng là do em khiến anh lưu manh, Vi Uý, em cũng không giống với tưởng tượng của anh."

Cô nhấc mí mắt hơi hồng hồng lên, nỉ non: "Không giống chỗ nào?"

Anh cong môi: "Em vậy mà chủ động kéo lấy ống tay áo của anh."

Vi Uý: "Khổng Luật Tiêu!"

Khổng Luật Tiêu: "Là anh may mắn."

Vi Uý im lặng một lúc, lại chợt ngẩn người.

Khổng Luật Tiêu ôn nhu cười cười, kéo chăn đắp cho cô, "Được rồi, ngoan, không đùa em, anh còn có việc."

Buông vòng tay ra, Khổng Luật Tiêu xốc cổ áo đứng lên, lại nhìn người trên giường, cùng nàng nhìn nhau giây lát rồi xoay người đi ra ngoài.

Hương rượu nhàn nhạt chớp mắt đã không thấy tăm hơi, Vi Úy mê luyến nhìn nơi Khổng Luật Tiêu vừa mới ôm ấp kia.

Hai giây sau, cô xốc chăn lên, mặc đồ lót vào, ôm áo khoác đi đến trước cửa sổ sát đất, không lâu sau liền thấy hình ảnh Khổng Luật Tiêu xuất hiện trên hành lang.

Người nọ dáng người thật sự cao lớn, giá trị nhan sắc lại đáng giá mười phần, anh bước đi nhàn nhã bước đi qua bụi hoa đầy tuyết, áo bành tô phất rơi tuyết, cũng rơi cả hoa. Phóng khoáng, thật sự là mười phần phong phạm quý tộc.

Còn chuyện vừa rồi… Vi Úy thở nhẹ một hơi, đàn ông trời sinh thói hư tật xấu, anh cũng vậy. Khi nãy một trăm phần trăm là ra vẻ công tử nhã nhặn.

Vi Úy nhìn anh lên xe lái đi, giây sau đóng kéo mạnh rèm cửa vào, xoay người ngã vùi xuống giường.

Cái tên nhã nhặn bại hoại đó… Trải qua một đêm này cô mới chính thức nghiệm ra một điều, đàn ông khi ở trên giường và dưới giường không hề giống nhau. Đêm qua vất vả như vậy nhưng xuống giường là đã có thể khỏe mạnh bình thường.

Thật là, dưới giường ôn nhã, trên giường đầu sói.

Vi Uý thở dài một tiếng, xoay người vùi vào trong gối nằm. Vậy mà không ngờ sau đó lại có mùi rượu nhàn nhạt lãng đãng xông vào mũi. Cô trợn mắt nhìn chằm chằm chăn đệm, tối qua hoá ra anh nằm ngủ ở bên này sao?

Gò má Vi Uý nóng đến phát bỏng.

Không biết vì sao hai người lại đến bên nhau, là do mắt nhìn thấy người đẹp sao?

Khổng Luật Tiêu cân nhắc thời gian, trở lại trên xe một thoáng chốc liền nhận được cuộc gọi của trợ lý.

Vừa trở lại căn hộ ở nội thành, trợ lý bị gọi đến đã ở đó đợi sẵn.

Cuối năm, anh có rất nhiều việc.

Trợ lý vừa thấy anh đã hoang mang hỏi: "Sáng sớm anh đi đâu vậy?"

"Một đêm không về." Khổng Luật Tiêu lời ít ý nhiều, rảo bước tiến đến thang máy, ấn số tầng xong lại mở văn kiện. Nhìn trợ lý vẫn đang đứng ở bên ngoài một cách tra xét, "Không vào?"

Trợ lý Quý Nhiễm phục hồi tinh thần lại, đi vào, nghi ngờ gỡ xuống một chiếc lá dính tuyết ướt sũng trên tay áo bành tô của anh. Tựa vào vách thang máy nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của ông chủ, tiếp tục nghi ngờ… Cũng không có bạn gái, một đêm không về nhà? Đi chỗ nào?

Lúc thang máy đến tầng mở cửa, Quý Nhiễm nhắm mắt theo đuôi sau lưng Khổng Luật Tiêu. Khi mở cửa, cô nhịn không được tò mò lên tiếng hỏi: "Anh… Có thể nói tối qua anh đi đâu được không?"

"Không thể." Khổng Luật Tiêu bấm mật mã sau đó đẩy cửa ra đi vào.

Quý Nhiễm đi vào theo, hai bên chân mày dính lại thành một đường, tặc lưỡi hai cái: "Có vấn đề."

Khổng Luật Tiêu kéo khoé môi, lườm người bên cạnh mang ý cảnh cáo.

"Không muốn nói thì đừng nói, sáng sớm mà tức giận như thế làm gì?" Quý Nhiễm chỉ kính chứ không sợ anh, Khổng Luật Tiêu không phải kiểu người khiến người khác sợ hãi.

Anh vừa nghe đến hai chữ "tức giận"... Có chút không hiểu, tối hôm qua anh cảm thấy nằm trên sofa thật sự không duỗi người được nên đem cô ấy thả xuống thảm mềm mại. Lăn qua lăn lại, không lâu sau quả nhiên cô ở dưới thân anh khóc lên, nghẹn ngào nói mình sắp chết.

Đáng tiếc, anh nghe được thì ngọn lửa trong mắt lại càng nóng, động tác nhanh hơn, sâu hơn.

"Anh đang nghĩ gì vậy?"

Từ đầu đến tứ chi Khổng Luật Tiêu đều giật mình hồi thần, hơi khụ khụ hắng giọng, rót nước uống hai ngụm. Sau đó nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của người đối diện, anh lại rót thêm một chén nước đưa qua.

Nghỉ ngơi được một lát, Khổng Luật Tiêu liền ra ngoài cùng trợ lý. Đến địa điểm hoạt động, anh ở phòng nghỉ hàn huyên cùng vài người, sau đó khoảng 10 giờ rưỡi vì bắt đầu buổi tiệc.

Khi xong việc, anh cảm thấy thân thể không thoải mái nên phải tới bệnh viện.

Bị sốt nhẹ, lúc anh đang được truyền nước biển, Quý Nhiễm lại bắt đầu tò mò, "Tận ba mươi chín độ đấy! Từ buổi sáng em đã thấy anh uống rất nhiều nước rồi. Sao anh không cẩn thận gì cả, chẳng phải hôm qua vừa đáp máy bay đường dài sao? Em tưởng sau bữa tiệc tối em sẽ về nhà nghỉ ngơi, vậy đến cùng là anh đã chạy đi đâu?"

Khổng Luật Tiêu lườm trợ lý một cái, hạ tầm mắt đào hoa phong nhã xuống, "Có hẹn."

Quý Nhiễm: "..."

Khổng Luật Tiêu ở bệnh viện đợi hai tiếng đồng hồ. Lúc mà Quý Nhiễm đang điên cuồng suy nghĩ xem ai là người được vị vương tử dương cầm này xem trọng đi hẹn thì anh lại nhàn rỗi không có việc gì. Lấy di động ra, gõ gõ chân theo giai điệu mình vừa nghĩ ra.

Hiện tại anh cân nhắc không cần thiết phải báo tin tức cho người kia.

Vi Uý là nữ ca sĩ nổi danh quốc tế, tin tức bên lề cũng có rất nhiều.

Anh xem một lúc lâu cũng không ngẩng đầu lên, tin tức cứ lướt lướt liên tục. Bỗng anh ngẩn người, Vi Uý gửi tin nhắn.

Tiểu hồ ly bị anh tâm huyết dâng trào hôn đến đỏ mặt không thôi, vậy mà lại chủ động tìm anh. Khoé môi Khổng Luật Tiêu hơi cong lên, cười nhẹ.

Vi Uý: "Anh… Để quên cái này nọ."

Khổng Luật Tiêu nhìn thấy, sờ sờ cổ tay trống trơn, sau đó hạ khóe môi đang cười, hỏi cô: "Không nghỉ ngơi sao?"

Vi Uý nằm trên giường hơi nghiêng người, để di động ở tuốt trên đỉnh đầu: "Có."

Người bên này đáy mắt xẹt qua ý cười hời hợt, "Không ngủ?"

Vi Uý trả lời thật sự nhanh: "Ừm."

Khổng Luật Tiêu: "Em không yêu thương hỏi han anh một chút sao?"

Vi Uý hơi cong môi, mặt cũng đỏ lên: "Em quản anh làm gì?"

Khổng Luật Tiêu cũng không khó xử, bộ dáng nghiêm trang trả lời: "Anh quản em đến nơi đến chốn."

Vi Uý híp mắt, không hiểu sao cảm thấy bị thiệt thòi, im lặng một xíu, lại trả lời: "Anh đang làm gì?"

"Nhớ em." Khổng Luật Tiêu nắm chặt rồi lại thả nhẹ di động màu xám trong tay. Cảm thấy hai chữ này có chút kỳ diệu.

Hai chữ được gửi đi mà đến nửa phút Vi Uý vẫn chưa hồi âm. Khổng Luật Tiêu đáy mắt toàn là ý cười. Nếu bị cái này dọa sợ thì tối qua đã không kéo lấy anh giữ lại.

Huống chi, anh cũng kìm lòng không được, đến tận lúc này…

Đang suy nghĩ, di động hơi rung lên, Vi Uý gửi lại câu: "Em cũng nhớ anh, muốn đánh anh." Cả người cô bây giờ thật sự… Động đậy một chút thì tê mỏi thật lâu. Đồ mặt người dạ thú, khác hẳn so với cảm giác của cô trước đây về anh. Thậm chí tối hôm qua ở hội sở anh cũng không phải như thế.

Vừa lên giường liền thay đổi.

Khổng Luật Tiêu liền kéo khoé môi, cũng nghĩ đến tình huống đêm qua, sau đó cả người lại nổi lên một trận lửa nóng rực. Anh hơi xốc lại cổ áo, trả lời: "Nghỉ ngơi đi."

Vi Uý vốn đã xoay người ghé vào mép giường, chuẩn bị nhìn xem phong thái khi ở dưới giường của anh… Anh cứ vậy nhìn ra được câu nói kia có ý tứ gì?

Cách màn hình di động, hai má cô nóng bừng đỏ ửng, ngữ khí không vui hồi âm lại câu: "Không cần!! Tinh thần rất tốt!" Người này nghĩ cái gì chứ, thông minh như vậy làm gì chứ…

Khổng Luật Tiêu thấy vậy cũng lập tức hùa theo đổi đề tài: "Đang nhàm chán?"

Vi Uý đọc xong, lười biếng, "Không có… Đang nghĩ gặp lại thì dạy dỗ anh thế nào."

Khổng Luật Tiêu vui vẻ: "Vậy bây giờ anh trở lại? Cùng em vui chơi?"

Vi Uý ở bên kia mím môi, không biết phải nói thế nào. Người rõ ràng nhìn thanh tuyển tuấn dật, ôn nhu thân sĩ, không hề công kích người khác, vậy mà lại có thể nói những câu vây tiệt cô như vậy, "Không cần!" Không cần về sớm như vậy, bây giờ cô… Gặp anh thì rất ngượng…

Khổng Luật Tiêu: "Không muốn anh đến lấy cái này nọ?"

Vi Uý hừ lạnh: "Sang năm anh đến cũng được, đều không vấn đề gì."

Khổng Luật Tiêu đối đáp trôi chảy: "Cũng còn một tháng, gần đây vội nhiều việc, có thể đến lúc đó mới đến gặp em."

Vi Uý thần người một lúc, móng tay hồng hào găm nhẹ lên màn hình. Một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, "Tùy anh."

Khổng Luật Tiêu nói đùa xong, một lát thì thu hồi ý tứ: "Quên đi, lâu lắm."

Vi Uý lại cười, nghe ý này, hơi suy ngẫm, cuối cùng nhắc nhở anh, "Đừng đến, khu này khắp nơi đều có phóng viên, ban ngày đến rất gây chú ý."

"Không quan trọng."

Hắn thờ ơ, chỉ cần không ảnh hưởng đến cô.