Chương 1
8 giờ tối, cảnh đêm thành thị đã rực rỡ muôn màu, các kênh truyền thông giải trí bắt đầu phát sóng tin tức giới giải trí.
Lúc này, Vi Uý lái xe chạy vào bãi đỗ của hội sở, không còn đủ loại ánh sáng muôn hồng nghìn tía như bên ngoài. Trong bãi đỗ xe chỉ có những ngọn đèn tường vàng rực chiếu vào nửa bên mặt của người ngồi trong xe, sinh ra một loại mỹ cảm.
Vi Uý vừa xuống xe thì chủ xe bên cạnh cũng mở cửa xe bước xuống. một người khí chất lãnh đạm, một người nhã nhặn dịu dàng. Cô tự nhiên quay đầu nhìn, người vừa xuống xe là đàn ông, cũng vừa giương mắt lên, tầm mắt hai người giao nhau. Khi nhìn thấy gương mặt đối phương thì cả hai đều hơi giật mình.
Người đàn ông mặc áo khoác bành tô đen, bên trong là một bộ quần áo may đo trắng như tuyết, khuôn mặt kia trông vừa tao nhã, lại tuấn tú phiêu dật.
Gặp nhau được vài lần, Vi Uý biết anh rất cao, nhưng lúc này đây trong bãi đỗ xe tối mờ, trông vẫn có vẻ cao lớn vững chãi. Cô thấy rõ được những đường cong cơ bắp đó, dáng người anh gần như là hoàn mỹ.
Vi Uý lấy lại sự tỉnh táo rất nhanh, hàng mày nhỏ xinh hơi nhíu nhíu, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Khổng Luật Tiêu cũng rất bất ngờ, khoé miệng hơi cong lên, đôi mắt đào hoa hiếm khi có được ý cười dịu dàng như lúc này. Anh cất chìa khóa xe vào túi áo bành tô xong thì có hơi chững lại, sau đó vẫy vẫy tay với cô.
Vi Uý lẳng lặng đi tới, anh đưa tay đón lấy ôm cô vào lòng.
Vi Uý là ca sĩ, anh là nghệ sĩ đàn dương cầm, trong giới nghệ thuật vốn không có cùng vòng tròn xã giao. Nhưng nữ ca sĩ vang danh quốc tế này nửa năm trước dàn trận đuổi theo anh tới ba lần.
Lần đầu tiên tìm anh xin chụp ảnh chung, anh mời cô một bữa cơm. Lần thứ hai, cô phiêu dật phóng khoáng đến tìm, nói là muốn mời lại anh bữa cơm. Lần thứ ba, anh biết cô đang ở trên khán đài xem mình biểu diễn nên đã tự động gọi trợ lý truyền lời với cô, nói rằng lần này anh mời bữa ăn.
Thường xuyên qua lại, cũng có chút chuyện.
Nhưng từ tháng sáu đến cuối năm ngoái cô cũng chưa từng xuất hiện lại. Tình cờ xem tin tức thì anh biết được cô đang vội chuẩn bị cho việc trình diễn vào năm sau.
L*иg ngực người đàn ông rộng rãi ấm áp, Vi Uý được ôm vào cảm giác có chút mê muội. cô cũng chậm rãi vòng tay ôm anh, nói một cách chế nhạo: "Có chút ngoài ý muốn, vậy mà có thể gặp nhau ở nơi này."
Giọng nói của Khổng Luật Tiêu mang theo từ tính: "Vừa về tới vào buổi chiều."
Vi Uý: "Em đây thật may mắn, vậy mà có thể được ôm ấp với hoàng tử dương cầm."
Khoé miệng anh không nhịn được lại cong lên, thả lỏng vòng tay đang ôm cô.
Hai người cùng đi về phía thang máy, Khổng Luật Tiêu bấm chọn tầng mười rồi quay qua nhìn người con gái bên cạnh.
Vi Uý liếc nhìn số tầng trên phím thang máy, lắc lắc đầu: "Cùng tầng."
Không chỉ cùng tầng, sau khi ra khỏi thang máy, hai người cùng đi về phía một căn hộ.
Ở trong giới giải trí, kiểu người gì cũng có, hai người cũng xem như có chung phân nửa người quen, nhìn tới nhìn lui cũng được coi như bạn bè.
Mọi người trong nhà thấy bọn họ cùng nhau tiến vào, có hơi chút kinh ngạc. Nhưng sự kinh ngạc qua đi rồi lại cảm thấy hai người này hẳn là tình cờ đến cùng lúc thôi chứ không quen biết nhau.
Bào bàn ngồi, bên trái Vi Uý là ông chủ của một công ty giải trí, bên phải cô lại chính là Khổng Luật Tiêu. Xuyên suốt bữa tiệc hai người nói chuyện đều cực kỳ nhỏ, nhưng cũng có cụng với nhau vài chén rượu.
Ông chủ tổng tài ngồi bên cạnh vi uý tầm hơn ba mươi tuổi, cả người tây trang giày da. Bộ dáng chính nhân quân tử nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn ngó khắp cơ thể vi uý.
Vừa mới gần đây, Vi Uý cũng từng ngang nhiên đắc tội gã ta, nhưng gã lúc này lại không hề có thái độ mang thù, còn mời cô vài chén rượu. Vi Uý tuy rằng ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng lòng như gương sáng, mọi chuyện đều hiểu.
Một lát sau, cô đi nhà vệ sinh một chuyến, lúc quay về bàn quả nhiên có người ngăn cản.
"Vi tiểu thư?"
Bị hơi rượu trộn với thứ mùi hương khó chịu phả vào mặt, Vi Uý lui về phía sau hai bước thì bị vây sát vào tường khiến cô phải nhăn mày.
"Sao đây? Phương tổng muốn làm gì?" Giọng cô lạnh nhạt.
Đối phương xùy một tiếng: "Không dám, Hoa Huân chẳng phải cũng vì chuyện như vầy mà bị Vi tiểu thư đưa vào sổ đen sao?"
Công ty Hoa Huân mỗi năm đều tổ chức chương trình âm nhạc. Năm nay muốn mời Vi Uý làm giám khảo. Hoa Huân là công ty lớn, chương trình này cũng làm rất nhiều năm rồi, ở trong giới giải trí được xem như một trong tiết mục đầu tư bài bản nhất.
Giám khảo được mời hoặc là các tiền bối có tên tuổi trong làng nhạc. hoặc giống như Vi Uý, là hậu bối có thực lực thắng được nhiều giải thưởng. Nhưng bên phía cấp cao của Hoa Huân lại có tà tâm, nhắc cô, lấy cái gì ra đổi một chút.
Vi Uý vốn cũng không muốn đi, năm nay cô không rảnh, phải ra album mới và chuẩn bị cho việc biểu diễn vào năm sau khiến cô bộn bề nhiều việc. Nghe kiểu nhắc nhở đó thì chỉ cười lạnh rồi tắt cuộc gọi luôn.
Lúc chương trình của Hoa Huân phát sóng, trùng hợp là cô đang tham dự một hoạt động. Phóng viên hỏi cô có cảm tưởng gì khi quản lý cấp cao của Hoa Huân mời đến chương trình lớn như vậy nhưng lại từ chối.
Cô thuận miệng cười nhẹ, nói thật lòng, không muốn đến mấy cái loại tiết mục rác rưởi.
Phỏng vấn đó được phát trực tiếp, cô phát biểu xong thì lập tức gây chấn động làng giải trí. Cũng chấn động đến cả các quản lý cấp cao của Hoa Huân.
Vi Uý không lưu tình cười nhạo, "Đã như vậy, Phương tổng cách tôi xa một chút nha, bằng không tôi mà khó chịu, sợ đến lúc phỏng vấn lại hãm hại Hoa Huân nữa đấy."
Vừa dứt lời, tay gã đã sờ soạng nắm lấy tay cô, Vi Uý híp mắt, "Buông tay."
Đối phương xem như không nghe thấy, cười xem thường: "Cô xem bản thân là ai chứ? Những kẻ làm nhạc đáng giá tôn kính như Vi tiểu đây, trong mắt bọn ta, nhiều nhất chỉ là những người phụ nữ có chút nhan sắc đáng để nếm thử thôi."
Vi Uý hít sâu một hơi, đầu kêu lên ong ong. Vừa định la lên gọi người khác đến thì đối phương bỗng nhiên buông tay cô ra, sửa lại cổ áo rồi quay người rời đi.
Vi Uý thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nhìn thấy bóng người ở lối rẽ. sau khi thấy rõ mặt, cô kêu tên anh: "Khổng Luật Tiêu…"
Khổng Luật Tiêu xoay người, nhìn thấy người gọi là cô thì lập tức đi đến.
Người vừa đến gần, Vi Uý nhìn thẳng vào hai mắt anh, không kìm được lòng ôm lấy anh, "Ôm một chút, cho em ôm một chút."
Thật ra cô cũng không bị doạ sợ gì, chỉ là tên cặn bã vừa rời đi lại gặp được anh, nhất thời nhịn không được muốn được an ủi một chút.
Khổng Luật Tiêu cảm thấy cô hô hấp không thoải mái, bèn đẩy cửa phòng trống phía sau đem cô vào.
"Sao lại thế này?" Anh chau mày, để cô dựa vào cửa, chống tay vây quanh.
Vi Uý giương mắt nhìn anh, áo bành tô đen, cổ áo hơi lay động, xuống phía dưới là một dải các nút áo màu bạc lập loè phát sáng. Ngọn đèn lộng lẫy chiếu vào gương mặt tuấn tú, đôi mắt đen tuyền sáng rực có thần, sóng nước lóng lánh.
Đẹp mắt không thôi.
Cô lắc lắc đầu, cười: Không có gì, chẳng qua đắc tội với người ta, bị chửi rồi thì có chút giác ngộ."
Khổng Luật Tiêu lại càng nhíu chặt mày hơn, nhớ tới lúc ngồi trong xe, tài xế vô tình bật kênh giải trí đang phát bài của cô. Lúc đó anh còn nghe được hai câu.
Vi Uý xoa bóp bàn tay bị nắm chặt đến đau, "Không sao đâu, cũng không phải lần đầu tiên, debut nhiều năm như vậy, đương nhiên mấy chuyện này xảy ra không ít lần." May mắn là cô không sợ trời không sợ đất, bản lĩnh và lá gan đều lớn, chuyện này người trong vòng quan hệ biết rõ. Nếu không những kẻ đến trêu chọc cô sẽ còn nhiều hơn như vầy.
Khổng Luật Tiêu nắm lấy tay cô, "Ngoan, đỏ cả rồi, đừng lau nữa."
Vi Uý sửng sốt, nhìn anh mãi, bỗng nhiên có chút ủy khuất, kéo kéo tay mình ra khỏi tay anh.
Khổng Luật Tiêu trầm mặc, vươn tay kéo cả người cô vào lòng.
Vi Uý nhắm mắt lại, tay dần dần choàng qua thắt lưng của anh.
"Anh ra đây để làm gì?"
"Tìm em."
Thấy cô ra ngoài thật lâu, ở nơi như thế này, anh nhất thời lo lắng liền đi xem.
Vi Uý không nói nữa, ôm anh một hồi, tiệc bên ngoài cũng đã giải tán. Khổng Luật Tiêu vỗ nhẹ vai cô, "Tôi đưa em về?"
Tài xế đưa cô đến đây đã lái xe rời đi, Vi Uý lại quên dặn tài xế đến rước.
Cô ở nội thành, cách khu vực tân thành này khá xa, Khổng Luật Tiêu chạy một tiếng mới tới nơi.
Vi Uý ngồi trong xe khổng luật tiêu vậy mà rất thoải mái, xuống xe tạm biệt anh xong liền rửa mặt đi ngủ.
Đêm hôm đó, quả nhiên cô ngủ mơ thấy Khổng Luật Tiêu.
trong mơ, cô lại đến một buổi biểu diễn của anh, rồi lại ăn một bữa cơm truyền thống. Nhưng lần này so với trước kia có chút khác biệt, bọn họ vậy mà lại ôm ấp nhau một lúc lâu.
Giống như trước đó đã từng xảy ra rất nhiều chuyện, bằng không làm sao hai người có thể đột nhiên gần gũi ân ái như vậy.
Sau khi tỉnh dậy, Vi Uý xoa xoa mi tâm mà suy nghĩ. Thật ra tối qua chuyện anh ôm cô cũng rất bình thường. Một nghệ sĩ dương cầm thân sĩ, hoà nhã, ấm áp, quen biết cô, dưới tình huống đó, ôm cô an ủi là chuyện rất bình thường.
Chẳng qua đàn ông như thế này thật sự khiến người ta mê luyến.
Liên tiếp vài ngày liền đều nằm mộng thấy anh, nay Vi Uý lại gặp Khổng Luật Tiêu trong hội sở kia.
Lần này không giống với bữa ăn lần trước, anh thấy cô môi đỏ váy đen, cả người đều xinh đẹp tươi mát. Vậy mà mắt anh lại nổi lên một trận ý cười mờ mịt. Dừng lại nói vài câu, anh hỏi cô đi ăn với ai.
Vi Uý sung sướиɠ không thôi, cong môi cười nói: "Không cần lo lắng, lần này đều là bạn bè."
Khổng Luật Tiêu vuốt cằm, nhưng lại im lặng, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô. Cuối cùng vẫn nói số phòng của mình cho cô biết, "không xa, có việc cứ tới tìm tôi."
Vi Uý gật đầu, anh quay người định rời đi, cô không suy nghĩ, đột ngột đưa tay ra kéo anh lại.
Khổng Luật Tiêu dừng lại, cúi đầu nhìn trên cánh tay mình có mấy ngón tay dài dài nho nhỏ, ánh mắt chuyển lên gương mặt cô.
sắc mặt Vi Uý bình tĩnh, làn da hơi chút phiếm hồng đặc trưng của người con gái. Nhan sắc này của cô thật khiến cho lòng người ta như có khối bông mềm lướt qua.
"Có chuyện gì?"
Vi Uý thả lỏng tay, "Anh… Khi nào tan tiệc?"
Khổng Luật Tiêu nói thời gian, sau đó lại nhìn cô, khoé miệng cong lên, "Tìm một căn phòng ngồi chờ tôi, tôi đưa em về."