- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em
- Chương 91: Ngoại truyện 13: Nắm tay 5
Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em
Chương 91: Ngoại truyện 13: Nắm tay 5
Hoa hồng.
Cô ngừng thở nhìn chằm chằm vào bông hồng đó, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vươn tay lấy bông hoa ra. Rất nhanh chiếc nắp vừa mở lại được đóng lại, trở thành Youyou đang yêu. Và cứ thế cho đến khi chức năng gọi thoại trên chú robot vang lên.
Diệp Lâm Tây lại một lần nữa bấm vào nút, liền nghe thấy Phó Cẩm Hành nói: “Em thấy rồi chứ, nó có thể tự mình lên xuống lầu, còn có thể vận chuyển đồ đạc nữa.”
Diệp Lâm Tây nói: “Hóa ra nó lại lợi hại đến vậy.”
Sau khi nói xong, cả hai bên đều rơi vào khoảnh khắc im lặng.
Cho đến khi Phó Cẩm Hành hỏi: “Chỉ mình nó lợi hại thôi sao?”
Diệp Lâm Tây đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào chú robot trước mặt, tựa hồ như muốn xuyên qua nó để nhìn người đàn ông ở đầu bên kia.
Một lúc lâu sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Anh cũng lợi hại.”
Người đối diện đột nhiên khẽ cười, thấp giọng nói: “Sao anh lại nghe thấy sự miễn cưỡng trong giọng nói của em vậy nhỉ? Khen anh một câu khó đến vậy sao?”
“Không phải.” Diệp Lâm Tây dùng ngón tay ấn nhẹ bông hoa hồng trên tay.
Sau cuộc trò chuyện, Youyou bắt đầu trượt theo hướng hành lang, Diệp Lâm Tây cũng đi theo sau nó, nhìn thấy khi nó tới thang máy, mà thang máy lại như thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, liền tự động mở cửa.
Sau đó, Youyou đi vào thang máy, Diệp Lâm Tây cũng vào theo. Cửa thang máy đóng lại và nút bấm xuống tầng 1 sáng lên. Khi xuống đến tầng 1, Phó Cẩm Hành đã đứng sẵn bên ngoài đợi họ. Youyou dẫn đầu ra khỏi thang máy và quay trở lại nơi vị trí ban đầu của nó. Diệp Lâm Tây chậm rãi cầm bông hồng đi ra.
Cô nhìn Youyou tò hò hỏi: “Nó có thể tự ấn thang máy sao?”
Bởi vì vừa rồi cô đang trên lầu, đã thấy Youyou vào thang máy thế nào, cả quá trình đều không đυ.ng vào nút bấm thang máy. Nhưng thang máy vẫn tự động lên xuống và chú robot bé nhỏ này cũng tự do di chuyển mà không bị giới hạn tầng lầu nào cả.
Phó Cẩm Hành: “Đây là hệ thống tích hợp sẵn của bọn anh, sau khi nhân viên ở lầu một đặt số tầng và số phòng, nó sẽ có thể tự do ra vào thang máy theo lộ trình đã định, sau đó đến đúng địa điểm được đặt sẵn.”
“Quả thực là rất lợi hại.”
Lần này, Diệp Lâm Tây bày tỏ sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. Thậm chí cô còn chân thành cảm thán rằng hóa ra Công nghệ đã đạt đến trình độ này rồi.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Phó Cẩm Hành không khỏi đưa tay lên xoa đầu cô: “Cái này có là gì chứ?”
“Có phải anh đang ám chỉ rằng em ít hiểu biết phải không?” Diệp Lâm Tây trừng mắt nhìn anh.
“Anh đâu có nỡ nói vậy.” Phó Cẩm Hành khẽ cười.
Diệp Lâm Tây còn tưởng anh sẽ nói rằng ‘Anh nào dám’, cuối cùng lại thấy anh nói ra câu khác, khiến câu nói dường như lại mang một hàm ý khác.
Ngay sau đó, Phó Cẩm Hành lại đưa cô đi xem thứ khác, tất cả đều rất mới lạ và thú vị. Mặc dù nó rất khác với nơi vui chơi trong truyền thuyết, nhưng nó dường như đã mở ra một cánh cửa đến một thế giới mới cho cô. Hóa ra Công nghệ cao lại có thể thú vị như vậy.
Cuối cùng, Phó Cẩm Hành thấy cô luôn cầm trên tay bông hồng đó, liền thấp giọng nói: “Sao em cứ cầm cái này mãi thế?”
Diệp Lâm Tây quay đầu nhìn anh: “Không phải anh cho em sao?”
Phó Cẩm Hành nhìn vào đôi mắt có vẻ sáng lấp lánh hơn bình thường của cô gái nhỏ, đôi con ngươi phát sáng một thứ ánh sáng đầy vẻ mong đợi. Thật kì lạ, trái tim anh như bị một thứ gì đó chạm nhẹ vào. Màn sương trước mắt vào lúc này như được nhẹ nhàng thổi đi, đột nhiên tất cả đều trở nên rõ ràng.
Phó Cảm Hành thấp giọng nói: “Thích sao?”
Diệp Lâm Tây đang định gật đầu thì lại nghe thấy anh nói.
“Em thích hoa hồng hay là thích hoa anh tặng?”
Câu hỏi gần như thẳng thắn này khiến cô sợ tới mức không cầm nổi bông hồng trên tay, chiếc cành mảnh mai của bông hoa đã bị bẻ gãy, sau đó, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Diệp Lâm Tây cúi người nhặt nó lên, nhưng lại không nhanh bằng người đàn ông đối diện. Anh cúi xuống, nhặt bông hoa trên mặt đất, rũ mắt nhìn nó, rồi lại nhìn Diệp Lâm Tây, sau đó mới khẽ nói: “Xem ra một bông hình như quá ít rồi.”
Diệp Lâm Tây khẽ ừm một tiếng. Nhưng không hiểu sao khi ngẩng đầu lên, từ đáy lòng cô lại bùng lên cảm giác có chút chột dạ. Dường như những tâm tư thầm kín trong lòng mình cuối cùng đã bị người khác phát hiện. Hơn nữa lại còn bị phát hiện bởi chính người trong cuộc.
Trước đây, Diệp Lâm Tây luôn sợ Phó Cẩm Hành sẽ phát hiện ra những tâm tư tình cảm của cô, nhưng bây giờ, không biết là do dự dũng cảm mà anh đem lại hay là sự cố chấp của cô, mà dường như cô rất muốn anh cảm nhận thấy nó. Nhận ra người con gái trước mặt mình đã, đang và luôn thích anh rất nhiều.
Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng kéo lòng bàn tay cô, đặt lại bông hồng vào tay cô, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy: “Nếu em thích như vậy thì lần sau anh sẽ tặng cho em.”
Diệp Lâm Tây muốn giả bộ mình không mấy quan tâm. Nhưng vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ, cô khẽ nói: “Anh hứa rồi đó nhé.”
“Ừm, anh hứa.”
Diệp Lâm Tây nhấn mạnh: “Đừng có quên đó.”
Phó Cẩm Hành: “Nhất định sẽ không quên.”
-
Chớp mắt đã đến Giáng sinh, nửa học kỳ cũng đã qua, mọi người đều dần quen với cuộc sống trong trường đại học. Về phần Diệp Lâm Tây, cô đang nhìn người trong điện thoại, thường xuyên bay tới bay lui. Khi hai người gặp nhau, cô đều nhận được một món quà của anh mang về.
Khương Lập Hạ rất lạc quan về tương lai của cô, dùng lời của cô ấy nói thì chính là: “Kiểu bận rộn tới mức ngày nào cũng trên máy bay mà vẫn nhớ mang quà về cho cậu, vừa tới nhà lại mời cậu đi ăn, chắc chắn là có ý với cậu, nếu không làm gì có ai rảnh rỗi tới mức vậy.”
Diệp Lâm Tây: “Vậy tại sao anh ấy không nói thẳng với tớ?”
Khương Lập Hạ: “Chắc là lo lắng sẽ khiến cậu sợ.”
“Khiến tớ sợ?”
Cô ấy nói: “Thử nghĩ mà xem, dù gì cậu cũng là em gái của bạn thân anh ấy, nếu anh ấy không biết cậu cũng thích anh ấy, mà đột nhiên lại đi tỏ tình, chắc hẳn sợ cậu sẽ nghĩ anh ấy là ông anh hoặc ông chú kỳ quái, nhất thời khiến cậu sợ mà né tránh.”
Diệp Lâm Tây: “…”
“Cho nên anh ấy dùng cách mưa dầm thấm lâu, khiến cậu quen với việc có anh ấy ở bên cạnh, quen với việc bầu bạn cùng anh ấy.”
“Sau đó, anh ấy mới thực sự tóm gọn cậu.”
Diệp Lâm Tây nhìn cô bạn mình đang như viết tiểu thuyết, kìm không được bám vào thành giường, oang oang bực tức: “Nếu thực sự đúng như cậu nói thì tớ nguyện nhịn uống Coca thêm mười năm nữa.”
“Cậu cũng tàn nhẫn với bản thân mình quá rồi đó.” Khương Lập Hạ nhìn cô cảm thán nói.
Sau đó lại vừa vỗ ngực vừa nói: “Con gái khi đang yêu sẽ có thể tàn nhẫn với bản thân mình như vậy.”
Đêm Giáng sinh, tuy rằng không có bạn trai nhưng cả hai vẫn hẹn nhau đi ăn lẩu. Trong bữa ăn, Khương Lập Hạ đặc biệt mở một lon Coca đặt trước mặt Diệp Lâm Tây.
Diệp Lâm Tây nhìn cô ấy nói: “Tớ không uống nước có ga.”
“Mau uống lấy vài hụm đi, nếu không tớ e rằng mười năm nữa cậu sẽ không được uống đâu.”
Khương Lập Hạ ám chỉ điều gì đó. Diệp Lâm Tây không khỏi bật cười, nhưng vẫn nể mặt cô bạn thân của minh, uống mấy ngụm.
Hơn mười giờ tối, hai người ăn uống xong xuôi trở về ký túc. Diệp Lâm Tây liếc nhìn thời gian, tối nay Phó Cẩm Hành đáp máy bay về Bắc An, trước đó anh đã nói, nếu về sớm một chút sẽ liên lạc với cô. Đã muộn như vậy rồi mà vẫn không thấy tin tức gì, có lẽ vẫn chưa về đến nơi.
Cô cởϊ áσ khoác rồi vào phòng tắm thay toàn bộ quần áo ám đầy mùi lẩu. Ai ngờ vừa vào trong suýt chút nữa thì trượt ngã xuống đất.
Khương Lập Hạ chạy tới đỡ cô: “Sao thế?”
“Chỗ này có phải dạ dày không?” Cô sờ sờ quanh bụng mình.
Khương Lập Hạ liếc nhìn một cái: “Không phải là ruột thừa chứ?”
“Tớ lên giường nằm nghỉ một lát.” Diệp Lâm Tây có chút yếu ớt đáp, cảm giác cơn đau đột nhiên ập tới này khiến cả người cô chẳng còn chút sức lực nào cả.
Nhưng nằm trên giường nghỉ ngơi hơn hai mươi phút vẫn không có tác dụng. Ngược lại, cơn đau càng ngày càng không có dấu hiệu thuyên giảm.
Khương Lập Hạ bất an nói: “Hay là tớ đưa cậu tới bệnh viện nhé.”
“Không cần, tớ nằm thêm một lúc nữa xem sao.” Diệp Lâm Tây đưa tay sờ lên trán mình. Toàn bộ đều là mồ hôi lạnh.
Cho dù lúc này cô muốn đến bệnh viện đi chăng nữa, thì cũng chẳng còn sức lực mà đi. Phòng ở của bọn họ trên tầng bốn của tòa ký túc, lại không có thang máy.
Cứ thế cho đến khi chuông điện thoại dưới gối của cô vang lên.
Cô mơ màng với điện thoại, vừa kết nối liền nghe thấy giọng nói của Phó Cẩm Hành: “Lâm Tây, anh về rồi.”
Không biết có phải do quá đau nên khiến cô gặp ảo giác hay không mà lại cảm thấy giọng anh thật dịu dàng. Dịu dàng tới mức đột nhiên khiến sức chịu đựng cơn đau của cô hoàn toàn biến mất. Diệp Lâm Tây ấm ức, tủi thân khóc nức nở.
Phó Cẩm Hành lập tức nhận thấy cô có gì đó không ổn, vội vàng hỏi: “Sao thế?”
Diệp Lâm Tây nhắm khẽ hai mắt, yếu ớt nói: “Em đau.”
“Em khó chịu chỗ nào sao?” Giọng anh cũng trở nên căng thẳng hơn.
Diệp Lâm Tây: “Không biết, bụng đau sắp chết luôn rồi.”
“Không sao, em chờ một chút.” Anh nhẹ nhàng dỗ dành.
Sau cùng Diệp Lâm Tây cũng không biết anh đã nói những gì, chỉ ậm ừ cho đến khi giọng nói bên kia biến mất khỏi điện thoại, đôi lông mày cô càng ngày càng nhíu chặt.
Khương Lập Hạ thấy Diệp Lâm Tây sắp không có động tĩnh gì nữa, càng nghĩ càng thấy không ổn. Vừa định xem tình hình cô thế nào thì có tiếng gõ cửa bên ngoài. Đến khi mở cửa ra, cô ấy có chút choáng váng khi nhìn thấy người đàn ông cao ráo đang đứng trước cửa phòng ký túc.
Phó Cẩm Hành mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi, đã làm phiền rồi. Có phải Lâm Tây đang trong phòng không?”
Dì quản lý ký túc ở bên cạnh cũng vội vàng hỏi: “Có phải trong phòng của mấy đứa có người ốm không?”
Khương Lập Hạ đã từng gặp Phó Cẩm Hành một lần, chính là lần có người tỏ tình với Diệp Lâm Tây, cô ấy chỉ một lần tận mắt chứng kiến Diệp Lâm Tây được người đàn ông này đưa đi, nhưng lại hoàn toàn nhớ rõ dáng vẻ của anh. Dù sao thì người ta cũng đẹp trai quá mức như vậy.
“Đúng đúng, tôi còn đang không biết phải làm thế nào, cô ấy thực sự rất đau.” Khương Lập Hạ nhanh chóng đáp.
Dì quản lý ký túc vẫn đang lẩm bẩm: “Ốm thì phải đến bệnh viện, may mà có người nhà tới rồi, mấy đứa không thể không quan tâm tới cơ thể của mình như vậy được.”
Phó Cẩm Hành đã đi vào cửa, anh nhanh chóng liếc nhìn qua mấy chiếc bàn, cuối cùng tìm thấy vị trí của Diệp Lâm Tây, ngẩng đầu nhìn lên trên, quả nhiên là có người đang nằm trên giường.
Khi Phó Cẩm Hành leo lên đỡ người xuống, khuôn mặt cô gái nhỏ đã tái mét, cũng không mở nổi mắt. Dì quản lý ký túc và Khương Lập Hạ đỡ cô để anh cõng cô sau lưng.
Trên lưng anh, lúc này Diệp Lâm Tây mới có phản ứng, cô nhắm mắt dựa vào người anh, quanh mũi là hương thơm quen thuộc giống như của cây Tùng trên ngọn núi phủ đầy những bông tuyết trắng. Hương thơm khiến người ta cảm thấy yên tâm. Cúng chính là mùi vị của anh.
Sau khi Diệp Lâm Tây lên xe, Phó Cẩm Hành đã đưa cô tới bệnh viện. Cứ thế cho đến khi nằm trên giường bệnh truyền nước, cả người cô vẫn trong trạng thái mơ màng, như thể đang trôi dạt trên đại dương sóng gió, nhưng lại được nằm trên một con tàu khổng lồ vậy. Cho dù sóng to gió lớn, nhưng cô vẫn tin tưởng rằng mình luôn được che chở.
Vì viêm dạ dày cấp tính, nên bác sĩ đã nhanh chóng sắp xếp giường cho cô, cùng với đó là truyền thuốc. Phó Cẩm Hành lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn cô. Lúc này, cô gái nhỏ nằm trên giường nhắm chặt mắt nghỉ ngơi, nhưng thần sắc đã có vẻ tốt hơn một chút, không còn trắng bệch như tờ giấy nữa. Cô lặng lẽ nằm yên trên gối, mái tóc đen dài để xóa, vương vãi trên má. Mang đến cảm giác vô cùng yếu đuối, mệt mỏi.
Đến hơn một giờ sáng, Diệp Lâm Tây mới tỉnh táo trở lại. Vừa mở mắt, cô liền khẽ động tay, nhưng không ngờ người đàn ông bên cạnh cũng mở mắt ra theo.
Đến khi hơi nhìn xuống, cô mới phát hiện bàn tay mình đang được anh nhẹ nhàng nắm lấy, vốn dĩ cánh tay khi bị truyền nước sẽ thấy lành lạnh, nhưng lúc này lại không hề lạnh như vậy.
“Tỉnh rồi à?” Phó Cẩm Hành đưa tay lên chạm vào trán cô.
Diệp Lâm Tây khẽ ừm một tiếng: “Em làm sao vậy?”
“Viêm dạ dày cấp.” Phó Cẩm Hành quay đầu nhìn cô, không khỏi hỏi: “Tối nay em đã ăn gì thế?”
Diệp Lâm Tây xấu hổ, hận không thể tìm một khe nứt chui xuống, cô lắc đầu: “Đâu có đâu.”
Xấu hổ chết đi được.
Cô lại nhẹ nhàng nói: “Hôm nay, thực sự đã làm phiền anh rồi.”
“Phiền gì cơ?”
“Không những đưa em tới bệnh viện mà còn ở đây cả đêm cùng em.” Diệp Lâm Tây nghĩ đến việc anh đã phải ngồi máy bay cả ngày để về nước, trong lòng lại càng thêm áy náy, nhỏ giọng nói: “Anh có thể gọi điện cho anh trai em tới chăm sóc em, thế này thực sự làm phiền anh quá nhiều rồi.”
Cô lại nói hai chữ làm phiền một lần nữa.
Phó Cẩm Hành nhìn cô, đột nhiên thấp giọng nói: “Anh không cảm thấy phiền phức.”
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây đang có vô số lời xin lỗi muốn nói, nhưng cổ họng đột nhiên lại nghẹn lại, ánh mắt đầy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phó Cẩm Hành, sau đó lại nghe thấy anh nói: “Thực ra anh hy vọng em lúc nào cũng làm phiền anh.”
Đôi mắt Diệp Lâm Tây đột ngột mở to.
Lộ ra ánh mắt không dám tin.
Phó Cẩm Hành khẽ cười: “Có phải anh nói quá ẩn ý hay không?”
Diệp Lâm Tây gật đầu, cô thật sự không hiểu. Thực ra, cô sợ rằng mình hiểu sai ý của anh, rồi lại cảm thấy mất mát.
Phó Cẩm Hành nhìn cô chằm chằm, khẽ lên tiếng: “Anh muốn lúc nào cũng có thể chăm sóc Lâm Tây.”
Diệp Lâm Tây nhìn anh.
Cứ thế cho đến khi anh nói: “Bởi vì anh thích diệp Lâm Tây.”
——–
Diệp Lâm Tây lặng lẽ nhìn anh, như thể xung quanh đang được ấn vào nút tạm dừng. Duy nhất chỉ là tại thời điểm này, anh đang hiện hữu trước mặt cô.
Anh nói anh thích cô?
Những phỏng đoán không chắc chắn vào lúc này sau khi được anh xác nhận, ngược lại đã biến thành giấc mơ to lớn vừa viển vông, như thể chỉ cần cô khẽ cử động thì những mơ mộng này sẽ tan biến như bọt biển ngay lập tức. Biến thành hiện thực ngoài tầm với của cô.
Nhưng, Phó Cẩm Hành lại nói. Anh có chút bất lực nhìn Diệp LÂm Tây, thấp giọng nói: “Bất luận là có đồng ý hay không thì chẳng phải em cũng nên nói với anh một tiếng chứ?”
Nói một tiếng?
Đột nhiên, Diệp Lâm Tây lại nhỏ giọng nói: “Hay là anh nói lại một lần nữa đi.”
Lời nói của cô nghe có vẻ rất kiêu ngạo, nhưng chỉ cô mới biết, trong lòng mình lúc này đang có chút không chắc chắn, muốn nghe anh xác nhận lại một lần nữa.
Xác nhận rằng anh thích cô.
Giống như cô đã luôn thích anh vậy.
Phó Cẩm Hành lại không thấy phiền hà vì yêu cầu của cô, thay vào đó, anh dùng đôi mắt đen sâu thẳm của mình nhìn cô, đôi mắt hơi mơ màng, chân thành nói: “Lâm Tây, anh thích em.”
Anh khẳng định lại một lần nữa.
Anh đích thân nói anh thích cô.
Diệp Lâm Tây hơi nghiêng đầu, bởi vì lúc này cảm giác chua xót đã xuất hiện trong mắt cô, sau một quãng đường dài không có ánh sáng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy ánh hoàng hôn ở phía chân trời, ánh sáng rõ ràng, chiếu thẳng vào cô.
Hóa ra khi vui vẻ hạnh phúc, con người ta cũng cảm thấy tủi thân, khó chịu, muốn khóc.
“Thế này là thế nào?” Giọng nói của Phó Cẩm Hành có chút bất lực.
Anh là người không đưa ra quyết định khi không thấy chắc chắn, qua một thời gian dài như vậy, ít nhiều anh cũng cảm nhận được tâm tự của cô gái nhỏ này. Chưa kể tới lời tỏ tình mười phần nắm chắc chín này, nhưng cũng không đến mức việc anh thích cô lại khiến cô ấm ức muốn khóc vậy chứ. Những người khác khi được thổ lộ đều cảm thấy mừng rỡ, sao tới lượt anh lại biến thành bộ dạng muốn khóc của cô thế này?
Phó Cẩm Hành vươn tay nhéo cằm cô hướng về phía anh: “Muốn khóc thật sao?”
Anh có chút không nhịn được, bật cười thành tiếng: “Cho dù có không thích anh, cũng không đến mức vừa nghe anh nói đã ấm ức tới mức muốn khóc chứ? Anh kém hấp dẫn tới vậy à?”
Câu nói của anh đem theo vài phần trêu chọc, thực sự đã khiến người ta bật cười vui vẻ.
Diệp Lâm Tây lí nhí nói: “Ai nói em không thích anh.”
Dù âm thanh rất nhỏ, nhưng hai người họ đang ngồi rất gần nhau, nên đủ để anh nghe rất rõ. Nhất thời, lông mày anh khẽ nhướng lên, sau đó là một nụ cười tràn ra khóe môi. Đây mới gọi là điều khiến người ta bất ngờ, cũng vô vùng hạnh phúc.
Phó Cẩm Hành: “Thực sự không phải là miễn cưỡng chứ?”
Diệp Lâm Tây nâng đôi mắt to tròn mênh mông sương mù vẫn đem theo một chút nghi ngờ lên nhìn anh, một lúc sau, cô mới chậm rãi nói: “Miễn cường gì cơ?”
“Anh sợ em không tiện từ chối, nên đành phải miễn cưỡng chấp nhận.”
Diệp Lâm Tây nhìn anh chằm chằm, làm gì… Làm gì có chuyện như vậy chứ?
Cuối cùng dưới sự công kích từ đôi mắt to tròn của cô, Phó Cẩm Hành khẽ cười, anh vươn tay ôm cô vào lòng: “Đừng cử động, để anh ôm em một lát.”
Diệp Lâm Tây nghe anh nói, liền nghiêm túc ngồi yên lặng không dám cử động.
Ngay sau đó, Phó Cẩm Hành liền buông cô ra, cúi đầu nhìn xuống cô gái nhỏ bé trong vòng tay mình, âm thanh nhẹ nhàng: “Lần này, hình như anh không đáng làm người nữa rồi.”
Diệp Lâm Tây nhướng mắt, có chút khó hiểu, hỏi: “Cái gì mà không đáng làm người?”
“Từ khi bắt đầu thích em đã không phải là người nữa rồi.”
Cho dù biết mình đã chứng kiến của quá trình trưởng thành của cô, giữa hai người có khoảng cách năm năm tuổi tác, nhưng lại không kìm chế được những cảm xúc trong lòng. Cho dù là không thể nhìn thấy cô thất vọng thì cũng chẳng thể thấy cô phải chịu ấm ức.
Ai ngờ rằng Diệp Lâm Tây lại chẳng mấy để ý, cô nhàn nhạt nói: “Thích em thì không đáng làm người à?”
“Vậy thì em chẳng phải là người từ lâu rồi.”
Những tâm tư trong tận đáy lòng, vào lúc này lại như dòng nước chảy róc rách, lướt qua trái tim, mà không hề gặp cản trở. Cứ thế tuôn trào ra ngoài.
Phó Cẩm Hành lập tức nghe ra ý của cô, anh nhìn cô, cong môi khẽ cười.
Diệp Lâm Tây sợ nhất anh nhìn cô như vậy, trong sự rụt rè, cô nhắm mắt lại: “Em lại muốn ngủ rồi.”
“Ngủ đi.” Phó Cẩm Hành đưa tay ra, đắp chăn lên nửa người cô, sau đó lại nắm lấy bàn tay cô: “Anh bảo vệ em.”
Chỉ với một câu nói, cũng khiến cô yên tâm đi vào giấc ngủ. Cứ thế cho đến bốn giờ sáng, Diệp Lâm Tây mới tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện kim truyền trên tay mình đã không còn nữa. Phó Cẩm Hành đang mặc áo khoác ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cô. Cô tỉ mỉ nhìn đôi lông mày của anh, làn da trắng lạnh lùng của anh, quả thực là nét thanh tú hiếm thấy ở đàn ông. Không ngờ anh lại có làn da đẹp như vậy, cộng thêm ngũ quan thâm thúy vừa vặn, khiến người ta chẳng thể tìm thấy khuyết điểm nào từ anh. Ngay cả khi anh đang nhắm mắt, thì hàng lông mày đen rõ ràng, cùng với sống mũi cao thẳng tắp cũng khiến người khác yêu thích.
Lúc này, Diệp Lâm Tây mới nhớ ra, đêm qua là đêm Giáng sinh. Mà hôm nay vẫn là ngày lễ, theo truyền thống phương Tây, việc nhận quà sau khi thức dậy vào buổi sáng Giáng sinh là việc rất quan trọng. Cô vừa tỉnh lại, mở mắt đã thấy anh. Hoặc có lẽ, anh chính là món quà quý giá nhất trong năm nay của cô.
Vào giờ khắc này, Diệp Lâm Tây vẫn không dám tin lời tỏ tình của anh đêm qua. Cô có chút hối hận, đáng lẽ khi đó cô phải ghi âm lại mới phải.
Cô không đánh thức Phó Cẩm Hành dậy ngay, muốn để anh ngủ thêm một chút. Nhưng nhìn anh cao lớn như vậy, nép người vào chiếc ghế của bệnh viện, trông có chút khổ sở. Cô lại cảm thấy đau lòng, dù sao thì hiện tại người này cũng là của cô rồi. Người của cô thì cô phải thương.
Vì vậy, Diệp Lâm Tây mới vỗ nhẹ vào mu bàn tay của anh: “Anh, tỉnh dậy đi.”
Phó Cẩm Hành không ngủ sâu, khi cô vừa gọi anh liền lập tức tỉnh dậy, vừa mở mắt ra, đã hoàn toàn tỉnh táo, bình tĩnh hỏi: “Tỉnh rồi à?”
“Vâng.” Diệp Lâm Tây gật đầu.
Ngay sau đó, cô nói: “Hay là chúng ta về đi, anh đã ở cạnh em cả đêm rồi.”
Cô đã ngủ thϊếp đi trong lúc truyền nước, nhưng anh vẫn phải đợi cô truyền xong mới được nghỉ ngơi. Vì vậy cả một đêm anh chỉ chợp mắt được có một lúc.
Phó Cẩm Hành nhìn cô: “Có còn đau nữa không?”
“Đã hết đau từ lâu rồi.” Diệp Lâm Tây lắc đầu.
Vậy thì tốt.
Phó Cẩm Hành đem giày lại cho cô, sau đó đứng dậy đợi cô. Khi Diệp Lâm Tây đi xong giày, đứng dậy anh lại chủ động khoác vai đỡ cô. Thực ra đây cũng chẳng phải là hành động giữa hai người yêu nhau, cùng lắm cũng chỉ là sự chăm sóc đặc biệt dành cho người bệnh mà thôi. Nhưng tối qua khi ở trong vòng tay anh, cô đau đến mụ mị đầu óc, nên không hề cảm thấy hồi hộp chút nào. Hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo, lại dựa vào vòng tay êm đềm của anh, bước ra khỏi phòng cấp cứu của bệnh viện, cơn gió lạnh ập tới mà cô chẳng hề cảm thấy lạnh lẽo. Có lẽ là do vòng tay ấm áp của anh đã hóa giải mọi thứ.
Phó Cẩm Hành không tự mình lái xe về nhà, anh đã cả đêm không ngủ, lúc này là lúc mệt mỏi nhất. Vì vậy, anh dứt khoát để xe tại bệnh viện, sau đó đi đến bên đường bắt một chiếc taxi, đưa Diệp Lâm Tây về nhà.
Năm giờ sáng vào một ngày đông tại Bắc An, bốn phía vẫn còn chìm trong bóng tối. Chỉ có lác đác vài quán ăn sáng ven đường mới mở, ánh đèn dìu dịu chiếu sáng.
Phó Cẩm Hành thấp giọng nói: “Gần nhà anh có hàng ăn sáng, lát nữa ăn một chút rồi hãy về.”
“Vâng.” Diệp Lâm Tây ngoan ngoãn đáp lại.
Hai người cùng nhau ăn sáng, chỉ có điều chẳng ai thấy ngon miệng, vốn dĩ Phó Cẩm Hành cũng không muốn ăn, nhưng lại thấy bát cháo của Diệp Lâm Tây mới vơi đi một chút, liền nói: “Ăn nhiều một chút.”
“Không thấy ngon miệng.” Cô lí nhí trả lời, đem theo vài phần kén chọn.
Thấy cô thực sự không có cảm giác ngon miệng, Phó Cẩm Hành cuối cùng cũng không sầm mặt nữa, anh thấp giọng nói: “Ăn thêm hai miếng nữa rồi anh đưa em về nhà ngủ.”
Diệp Lâm Tây nghe thấy lời này bên tai, cảm giác như thiêu như đốt. Nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn thêm gần nửa bát cháo, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Bình thường Phó Cẩm Hành sống trong căn nhà trong thành phố, nằm cạnh sông Bắc An, chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy cảnh sông bên ngoài, giá một mét vuông đất ở đây bằng cả lương trung bình một năm của một người.
Khi Diệp Lâm Tây bước vào, trong lúc đen trong nhà được bật sáng, cô cũng đồng thời nhìn thấy ánh sáng lung linh bên ngoài cửa sổ. Dường như là ánh đèn từ một con tàu đang lướt trên sông.
Phó Cẩm Hành để Diệp Lâm Tây ngủ trong phòng ngủ của mình, Diệp Lâm Tây có chút áy náy khi chiếm phòng của anh: “Hay là em ngủ tại phòng cho khách cũng được.”
“Phòng khách bình thường không hay dọn dẹp, em cứ ngủ ở đây trước đi.”
Phòng ngủ của anh rất đơn giản, được trang trí bằng tông màu đen trắng, tối giản nhất, bên trong có một chiếc giường rộng hai mét màu trắng, độ rộng này có lẽ đủ để cô lăn ba vòng rồi mới rơi xuống đất. Vừa nhìn thực sự có cảm giác muốn nằm lên đó. Cuối cùng Diệp Lâm Tây cũng không từ chối nữa, chiếc giường này thực sự hấp dẫn cô. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Còn về phần Phó Cẩm Hành, anh sang phòng bên cạnh thay một bộ ga trải giường mới rồi mới đi ngủ.
Diệp Lâm Tây không biết mình đã ngủ bao lâu, khi cô tỉnh dậy rèm cửa đã được kéo kín, cũng không có một tia sáng nào lọt vào trong phòng. Cô nằm trên giường, đầu óc vẫn còn quanh quẩn trong giấc mơ vừa rồi. Kèm theo đó là cảm giác đáng sợ rất chân thật. Cuối cùng, cô vươn tay ấn nút mở rèm cửa sổ ra. Khi rèm cửa từ từ di chuyển sang hai bên, ánh sáng cũng len lỏi vào phòng từng chút từng chút một, cuối cùng là ánh trời sáng rực, cô theo phản xạ nheo mắt lại, rồi nằm trên giường, phơi mình dưới ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào.
Sau đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Lâm Tây, em tỉnh chưa?”
Diệp Lâm Tây: “Tỉnh rồi.”
Phó Cẩm Hành đẩy cửa bước vào, thấy cô gái nhỏ đang nằm trên giường, chỉ để mình cái đầu xinh xắn lộ ra ngoài. Thấy vậy, anh mỉm cười rồi hỏi: “Có đói không, dậy ăn chút gì đó nhé.”
“Đói rồi.” Diệp Lâm Tây gật đầu, nhưng cô ấy hoàn toàn không có ý đứng dậy.
Phó Cẩm Hành đi tới, ngồi xuống bên cạnh giường, vươn tay xoa đầu cô: “Còn muốn anh bế nữa sao?”
Khuôn mặt Diệp Lâm Tây nhanh chóng đỏ bừng. Sao người này có thể nói ra câu này một cách thản nhiên như vậy cơ chứ?
Đột nhiên, cô nhớ ra điều gì đó, liền than thở nói: “Vừa rồi em mơ thấy một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Trong mơ anh không hề giống anh của hiện tại, tính tình xấu xa, miệng lưỡi độc địa, còn nói những điều rất quá đáng với em.” Diệp Lâm Tây nhớ tới giấc mơ quá chân thực vừa rồi, đột nhiên thở dài. Cái miệng nhỏ xinh của cô liên hồi cằn nhằn với anh.
Phó Cẩm Hành nhướng mày: “Tính tình xấu xa, miệng lưỡi độc địa? Em có chắc đó là anh không?”
Tính cách của anh đừng nói đến việc ai gặp cũng phải khen ngợi, ít ra thì cũng không hề liên quan tới những gì như trong giấc mơ của cô. Cô nhóc này đột nhiên chụp mũ anh, thực sự khiến anh trở tay không kịp.
Diệp Lâm Tây không phục nói: “Là em nằm mơ mà em lại không rõ nữa hay sao?”
Mơ……
Phó Cẩm Hành không biết mình lại đang phải chịu trách nhiệm về chính bản thân mình trong giấc mơ của cô, anh nói: “Em cũng nói đó là mơ, vậy chắc chắn không phải là sự thật.”
“Nhưng trong mơ anh đã nói rất nhiều câu quá đáng với em.”
“Nói thế nào?” Phó Cẩm Hành hỏi.
Diệp Lâm Tây: “Anh nói em đừng có mơ mộng đến anh.”
Phó Cẩm Hành lập tức mỉm cười, nói: “Vậy chắc chắn là không đúng.”
“Tại sao?”
Cô thấy anh đưa tay lên cọ cọ vào sống mũi mình, thấp giọng nói: “Bởi vì anh là người mơ mộng tới em trước.”
Vì vậy anh không thể yêu cầu em ngừng mơ mộng đến anh.
Diệp Lâm Tây nghe xong câu này, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Anh lại nói: “Dậy ăn thôi, anh tự mình vào bếp đó.”
“Anh còn biết nấu ăn nữa à?” Diệp Lâm Tây ngạc nhiên.
Phó Cẩm Hành: “Dù sao thì anh cũng ở nước ngoài lâu như vậy, cũng phải tránh cho bản thân mình rơi vào tình trạng chết vì đói.”
Diệp Lâm Tây bật cười, nhấc chăn đứng dậy, không ngờ đột nhiên lại bị vấp ngã nhào về phía trước, may mắn thay Phó Cẩm Hành đang ở ngay bên cạnh, anh đã kịp thời đưa tay ôm cô vào lòng.
“Em xem, anh đã nói rồi mà.” Phó Cẩm Hành thở dài một cái, nhẹ giọng nói.
Diệp Lâm Tây dựa vào vòng tay anh, còn chưa kịp hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: “Nói cái gì?”
“Em lúc nào cũng cần anh ở bên cạnh chăm sóc.”
Diệp Lâm Tây xấu hổ đẩy anh ra, đến khi tắm rửa xong mới lại ra ngoài.
Đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn. Cô ngồi xuống mới phát hiện, màu sắc và mùi vị gì cũng có.
Diệp Lâm Tây kinh ngạc: “Tay nghề nấu nướng của anh giỏi vậy sao.”
Phó Cẩm Hành đặt bát cơm trước mặt cô: “Sau này em có thể từ từ thưởng thức.”
Hai người ngồi ăn cơm đều rất yên lặng. Cứ thế cho đến khi ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, Diệp Lâm Tây đắm chìm trong ánh nắng ấm áp mùa đông, cô ngước mắt lên nhìn anh: “Trước giờ em chưa từng nghĩ tới cảnh tượng này.”
Cô ngồi đối diện anh, ăn cơm do anh tự tay nấu. Ngay cả trong mơ, cô cũng chưa từng có giấc mơ nào như vậy.
Phó Cẩm Hành vươn tay đặt con tôm mới bóc vào bát cô, khẽ cười: “Sau này em có thể nghĩ về nó nhiều hơn một chút.”
Diệp Lâm Tây gắp tôm cắn một miếng.
Lại nghe thấy anh nói: “Nghĩ về chúng ta của sau này, kết hôn sinh con.”
Diệp Lâm Tây suýt chút nữa bị sặc miếng tôm vừa bỏ vào miệng, vội vàng uống một ngụm nước, rồi nuốt nó xuống.
Vẻ mặt cô có chút ngượng ngùng: “Anh nói cái gì với một cô gái mới lớn vậy?”
Vừa mới hẹn hò đã nói tới việc kết hôn, sinh con…
Ai ngờ Phó Cẩm Hành lại ngước lên nhìn cô: “Em muốn bạc nghĩa bội tình với anh à?”
“Không có.” Diệp Lâm Tây gánh không nổi nỗi oan lớn như vậy.
Cô thấp giọng nói: “Em chỉ cảm thấy còn quá sớm để nghĩ tới việc này.”
Phó Cẩm Hành chậm rãi nhìn cô: “Từ khi anh nói mình thích em, thì em nghĩ tới việc này đã không còn sớm nữa rồi.”
Diệp Lâm Tây ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh. Trong khi hẹn hò , đàn ông luôn nói những lời ngọt ngào để dỗ dành bạn gái. Nhưng những gì anh nói lại có một loại kiên định không thể nghi ngờ.
Cuối cùng anh nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Lâm Tây, trên đời này anh chỉ thích mình em.”
“Kể từ hôm nay, anh sẽ dành tất cả cho em, không bao giờ thay đổi.”
Ngày hôm đó, ánh nắng thật ấm áp, khiến người ta cả đời cũng không bao giờ quên.
————
XiaoLiang: Vậy là tất cả ngoại truyện đã hết, chúng ta chính thức tạm biệt anh Phó và chị Diệp cùng câu chuyện tình ngọt hơn mật của anh chị nhà tại đây.
Tuy nhiên, XiaoLiang có đôi lời muốn nói, với những chương ngoại truyện đã up thì không thấy có vấn đề gì, nhưng đến toàn bộ 5 chương ‘Nắm tay’ này của anh chị, mình cảm thấy như không phải cùng một tác giả viết vậy, tình tiết khác hoàn toàn với chính văn, có thể là tác giả muốn đem lại cho độc giả một diễn biến khác ngọt ngào, ít sóng gió hơn chăng? THẾ NHƯNG chính vì thế nên mình mới thấy như phần ngoại truyện này không phải cùng một tác giả (theo cảm nhận cá nhân thôi nhé), ủa thế tổng tài bá đạo ít nói lạnh lùng Phó Cẩm Hành của tôi đâu rồi? Sao lại biến thành ‘anh nhà bên’ dịu dàng hay nói thế này? Ủa rồi chị Diệp Harvard kim cương hột xoàn chục triệu đô của tôi đâu rồi, sao lại biến thành cô nữ sinh hiền lành nhu mì thế này? Rồi cái gì mà mua trái đào 69 tệ/trái @.@, cảm giác như là viết về phiên bản lỗi của hai người họ vậy đó :))).
Còn các bạn, các bạn thấy sao? Hãy chia sẻ cho XiaoLiang cùng biết nhé :v
Cuối cùng, một lần nữa cảm ơn mọi người đã đồng hành, yêu thích và ủng hộ mình từ những chương đầu tiên của truyện tới giờ. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!!!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em
- Chương 91: Ngoại truyện 13: Nắm tay 5