Cuối tuần, Diệp Lâm Tây lôi Khương Lập Hạ đi mua sắm, dù sao thì cuối tuần sau cô cũng chẳng thể đi mua quần áo được. Khương Lập Hạ vô cùng bất lực về hành động này của cô, rõ ràng đã có nguyên một tủ quần áo mà vẫn phải đi mua bằng được.
Cô ấy nói: “Cậu đừng có kích động vậy mà.”
Diệp Lâm Tây nhìn cửa hàng hai bên khẽ thở dài: “Tớ bình tĩnh không nổi.”
Cứ thế cho đến khi cô thấy cửa hàng có logo lớn phía trước, liền kéo Khương Lập Hạ đi tới, nhưng lại bị cô ấy ngăn lại: “Cửa hàng này tớ không vào đâu.”
“Sao thế?” Diệp Lâm Tây quay đầu nhìn cô ấy.
Khương Lập Hạ: “Tớ vào cũng chẳng mua đồ, tớ sợ mấy người bán hàng trong đó lườm nguýt.”
Diệp Lâm Tây khẽ cười: “Đừng có nghe mấy tin đồn nhảm trên mạng, dịch vụ chăm sóc khách hàng của nhãn hàng này rất tốt.”
Khương Lập Hạ thầm than phiền trong lòng, đó là bởi vì cậu có tiền, có tiền, có tiền đó.
Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn bị Diệp Lâm Tây kéo vào trong, cửa hàng trang trí với hai màu đen trắng cổ điển chủ đạo, trên quầy trưng bày rất nhiều loại túi xách.
Diệp Lâm Tây ngắm nghía quần áo và váy, Khương Lập Hạ đi cùng bên cạnh, thỉnh thoảng đưa ra vài lời khuyên.
Cho đến khi cô thử một bộ phong cách cổ điển, với áo trắng và chân váy đen, Khương Lập Hạ thấp giọng nói: “Liệu trông có già dặn quá không?”
Diệp Lâm Tây nhìn mình trong gương.
Già dặn sao?
Cô còn hận không thể già đi ba tuổi nữa đây này.
Như vậy giữa cô và anh sẽ không còn tồn tại khoảng cách nhiều năm như vậy, khiến cô có đuổi thế nào cũng không theo kịp.
“Nhưng tớ thấy thế này khá ổn mà.” Diệp Lâm Tây mất mát nói.
Khương Lập Hạ dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, vội vàng nói: “Có phải cậu muốn ăn mặc chín chắn một chút để xứng đôi với chàng trai thần tiên kia của cậu không?”
Diệp Lâm Tây đột ngột quay đầu lại nhìn chằm chằm cô ấy.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Khương Lập Hạ cậu là con giun trong bụng tớ đấy à?”
Khương Lập Hạ: “Cái gì thế? Tớ là dựa vào trí tuệ và khả năng quan sát của mình mà.”
Sau đó, cô ấy nói một cách nghiêm túc: “Lâm Tây, cậu nên thể hiện bản thân mình ở mức độ tốt nhất, chứ không nên vì chạy theo anh ấy mà thay đổi bản thân. Ưu điểm lớn nhất của cậu chính là trẻ trung và tươi sáng, giống như…”
Cô ấy đột nhiên khựng lại, như thể không tìm được từ nào thích hợp.
Ngay sau đó, lại nhẹ nhàng nói: “Giống như bông hoa hồng còn đọng giọt sương mai, vừa lộ ra vẻ kiều diễm vốn có lại đem theo sự tươi mới của tuổi trẻ.”
Bông hồng nhỏ còn đọng lại sương mai.
Nhất thời Diệp Lâm Tây như bị đánh trúng trái tim, dường như cô đã hiểu được ý tứ của Khương Lập Hạ. Nếu thích một ai đó, bạn không nên thay đổi bản thân chỉ để làm vừa ý đối phương. Có lẽ điều cô nên làm hơn chính là dũng cảm là chính mình.
Diệp Lâm Tây ôm lấy Khương Lập Hạ: “Quả không hổ danh là quân sư bé nhỏ của tớ.”
“Quân sư là quân sư, còn thêm từ bé nhỏ vào làm cái gì?”
“Bởi vì gọi vậy sẽ thấy dễ thương hơn.”
Lúc này, sự bồn chồn, lo lắng trong lòng cô dường như đã được xoa dịu. Chỉ có điều, cuối cùng Diệp Lâm Tây vẫn mua rất nhiều đồ, Khương Lập Hạ còn phải cầm đỡ cô.
Hai ngày sau, Diệp Lâm Tây không có ở kí túc, đúng lúc đó có người ở kí túc bên cạnh tới chơi.
Khi mấy người đang ngồi tán gẫu, đột nhiên có người hỏi Khương Lập Hạ: “Lập Hạ, quan hệ giữa cậu và Diệp Lâm Tây tốt như vậy, có phải gia đình cậu ấy rất giàu có không?”
Câu hỏi này dường như đã khơi dậy trí tò mò của người khác. Bởi vì cũng mới nhập học được hơn một tháng mà thôi, mọi người cũng không mấy thân quen với bạn cùng lớp mình. Cho dù có một số bạn có gia cảnh tốt cũng không phô bày ra ngoài. Đối với kiểu tiểu thư có thể dùng mắt thường nhìn ra sự kiêu ngạo như Diệp Lâm Tây, mọi người đều rất tò mò.
Khương Lập Hạ có chút bất ngờ, không nghĩ tới mình lại bị hỏi câu này, nhưng Diệp Lâm Tây còn chưa lên tiếng, thì cô cũng chẳng tiện để giúp cô ấy đề cao, vì vậy cô ấy ấp úng nói: “Chắc là không đến nỗi tồi.”
Hơn nữa, cô cũng sợ nếu mình tiết lộ thân thế của Diệp Lâm Tây, sẽ có một vài người mặt dày bán lấy lợi dụng.
Hồi còn học cấp ba, Diệp Lâm Tây đã ở lại trường mấy ngày, kết quả là ai đó ở phòng bên cạnh nhìn thấy những sản phẩm dưỡng da đắt tiền mà cô dùng, sau đó ngày nào cũng chạy qua mượn để dùng. Cuối cùng phát triển tới mức chưa nhận được sự đồng ý của Diệp Lâm Tây cô bạn đó đã đi thử luôn đôi giày Chanel của Diệp Lâm Tây. Sau khi Diệp Lâm Tây biết được cô đã tức giận tới mức ném luôn đôi giày từ tầng bốn ký túc xá xuống đất. Và lập tức chuyển từ ký túc xá về nhà, rồi không bao giờ quay lại đó ở nữa.
Lần này cũng vậy, Diệp Lâm Tây không nói về gia cảnh của mình thì Khương Lập Hạ cũng chẳng thay cô kể lể làm gì, chỉ đành nói một cách mơ mơ hồ hồ. Chỉ có điều cô không ngờ cách nói mơ hồ của mình lại thực sự gây ra chuyện cũng mơ hồ theo.
Thứ bảy hôm đó, vì không phải học tiết tự học buổi tối, nên trong khu ký túc mọi người đi đi lại lại rất náo nhiệt.
Diệp Lâm Tây vừa trang điểm xong thì nhận được điện thoại của Diệp Dữ Thâm: “Lát nữa anh có chút việc, không thể tới đón em được.”
“Em tự bắt xe là được rồi.” Cô nhanh chóng nói.
Diệp Dữ Thâm hừ một tiếng: “Cứ thế ra ngoài chơi hả?”
Diệp Lâm Tây vội vàng giả ngoan: “Là em nhớ anh trai em mà.”
Diệp Dữ Thâm phải chế nhạo hành vi ‘ân cần’ này của cô, nhưng vẫn nói: “Em cứ ở ký túc đi, lát nữa có người tới đón.”
“Ừm.” Diệp Lâm Tây khẽ ừm một tiếng.
Sau đó, cô vừa cúp máy thì nhận được cuộc gọi từ số lạ. Cô nghĩ đó là người đến đón mình nên ngay lập tức bắt máy.
Ai ngờ lại nghe thấy đối phương nói: “Lâm Tây, cậu có thể xuống lầu được không, mình đang ở dưới đợi cậu. Mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Diệp Lâm Tây liếc nhìn lại số điện thoại: “Cậu là ai?”
Đối phương im lặng vài giây.
Ngay sau đó, cậu ta nói: “Mình là Thẩm Dương ở khoa Tài Chính, chúng ta đã học cùng nhau một tiết Toán học. Tuần trước mình đã ngồi bên cạnh cậu.”
Diệp Lâm Tây ngẫm nghĩ, vẫn nói: “Xin lỗi, tôi không nhớ.”
Cô cũng không muốn nghe đối phương nói chuyện nên lập tức dập máy. Sau khi ngồi trong phòng ký túc một lúc thì nhận được cuộc gọi của Phó Cẩm Hành.
Phó Cẩm Hành: “Lâm Tây, đường đang có chút tắc, chắc phải mười phút nữa anh mới tới được, em đừng vội nhé.”
Diệp Lâm Tây không ngờ người tới đón mình lại là anh, nên nhất thời siết chặt bàn tay: “Em không vội, anh lái xe cẩn thận.”
“Ừm?” Người đàn ông trầm mặc ừm một tiếng.
Sau khi cúp máy, Diệp Lâm Tây hít sâu một hơi, sau đó mới hét lên một tiếng chói tai. Cô lại vội vàng nhìn lại lớp trang điểm của mình trong gương một lần, thật ra cô chỉ mới học trang điểm một thời gian gần đây, dù sau thì khi còn học cấp ba trong trường không được phép trang điểm, nên chỉ có thể làm việc đó sau khi lên đại học.
Khương Lập Hạ vẫn chưa quay lại, cô chỉ có thể tự mình nhìn ngắm trong gương. Diệp Lâm Tây từ nhỏ đã là một mỹ nhân, tuổi còn trẻ, làn da trắng trẻo non nớt ẩn hiện dưới ánh đèn, đôi môi hồng hào như trái anh đào, hiện tại lại được tô điểm thêm một tầng nhàn nhạt son phấn, khiến vẻ đẹp càng thêm phần diễm lệ.
Hoa hồng nhỏ tuyệt sắc.
Diệp Lâm Tây nhớ tới lời khen ngợi của Khương Lập Hạ về mình hôm trước, không khỏi tự khích lệ bản thân. Sau đó cô cầm theo chiếc túi xách dáng nhỏ, đi xuống lầu.
Trước cửa ký túc xá, buổi tối gió thổi rất mát mẻ, từ cuối tháng chín, thời tiết ngày càng dễ chịu hơn.
Chỉ là khi cô vừa ra ngoài liền thấy một nam sinh đang cầm hoa hồng đứng phía đối diện, vừa thấy cô xuất hiện, ánh mắt đối phương lập tức lóe sáng. Cậu ta nhanh chóng chạy về phía trước: “Diệp Lâm Tây, thật cảm ơn vì cậu đã xuống.”
“Mình hy vọng cậu có thể nhận cái này.” Nam sinh cầm bó hoa hồng đưa tới trước mặt cô.
Diệp Lâm Tây kinh ngạc nhìn cậu ta, lúc này mới nhớ ra cuộc điện thoại khi nãy.
Cô căng da đầu nói: “Xin lỗi, tôi xuống không phải là vì cậu.”
Mặc dù nhìn thấy vẻ xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt đối phương, nhưng cô vẫn thấp giọng nói: “Hơn nữa, cũng không thể nhận hoa của cậu.”
“Tuy rằng hiện tại chúng ta chưa mấy thân thiết, nhưng mình có thể bắt đầu từ tình bạn với cậu, được không?” Nam sinh này dường như không hề quan tâm tới ánh nhìn của người khác, vẫn nhiệt tình nhìn chằm chằm Diệp Lâm tây.
Ngay từ khi còn học cấp ba, Diệp Lâm Tây đã là hoa khôi của trường và trong ngăn bàn thường xuyên xuất hiện các bức thư tình của nam sinh. Nhưng kiểu tỏ tình trực diện này thì chưa từng gặp.
Lúc này là sáu giờ tối, bên ngoài ký túc xá đang chính là lúc nhộn nhịp nhất, anh nhân viên giao hàng đang đứng bên dưới chờ học sinh xuống nhân đồ. Cũng không biết ai đó đã huýt sáo một tiếng rất lớn, khiến nó gây ra một tràng cười.
Ngay sau đó, là tiếng hò hét: “Bạn học, hay là cậu chấp nhận cậu ta đi.”
“Đúng thế, đúng thế. Bạn nam kia cũng khá si tình mà.”
“Còn có cả hoa hồng nữa.”
Một giọng nói truyền đến từ phía sau, khiến cơ thể Diệp Lâm Tây cứng đờ, trong mắt thoáng hiện một tia khó coi.
Khương Lập Hạ tình cờ trở về từ căng tin với hai người bạn cùng phòng còn lại, vì Diệp Lâm Tây nói buổi tối cần ra ngoài, nên cô ấy đi ăn tối cùng hai người họ. Không ngờ khi quay về lại gặp Diệp Lâm Tây.
“Lâm Tây, có chuyện gì vậy?” Thấy Diệp Lâm Tây bị chặn lại, cô ấy vội vàng tiến tới.
Diệp Lâm Tây lắc đầu: “Không có gì.”
Nam sinh kia vẫn không chịu bỏ cuộc: “Diệp Lâm Tây, mình thực sự muốn phát triển từ tình bạn với cậu, hàng ngày mình cũng sẽ không làm phiền cậu quá nhiều.”
Khương Lập Hạ tức giận bật cười, cô ấy nói: “Làm bạn mà giống như cách của cậu ấy hả? Khiến người khác khó xử trước mặt bao nhiêu người?”
Nam sinh bất mãn nói: “Sao cậu nói chuyện lại khó nghe như vậy, sao tôi lại khiến Lâm Tây khó xử cơ chứ?”
Khương Lập Hạ thấy càng ngày càng có nhiều sinh viên vây tới, còn có nhiều người đứng ở đại sảnh ký túc xá nhìn về phía bọn họ, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, Khương Lập Hạ tức giận tới mức hận không thể giật hết điện thoại của bọn họ ném xuống đất.
Diệp Lâm Tây vô cảm nhìn cậu ta: “Cậu khiến tôi như biến thành con khỉ, bị người ta vây quanh nhìn ngó, thế này còn chưa đủ khó xử hay sao?”
Nam sinh không ngờ tới cô lại nói như vậy, gương mặt đem theo ý buồn bã, thấp giọng nói: “Xin lỗi, là mình không suy nghĩ thấu đáo.”
Diệp Lâm Tây thấy câu nói không suy nghĩ thấu đáo phát ra từ miệng cậu ta nhưng người thì hoàn toàn không có ý định rời đi, khiến cô càng thêm chán ghét.
Cô thấp giọng nói: “Nếu đã cảm thấm bản thân suy nghĩ không thấu đáo thì phiền cậu rời khỏi đây.”
Chỉ có điều câu nói này dường như đã chọc thủng lớp màng chắn nào đó trong trái tim nam sinh, cậu ta thực sự ngẩng đầu lên nói: “Chẳng lẽ cậu thực sự như những gì mọi người nói, chỉ kết bạn với những người con trai có tiền.”
“Cậu bị thần kinh rồi à?” Khương Lập Hạ cảm thấy mình như sắp bùng nổ vì cơn tức giận. Hận không thể đem bom tới làm nổ tung cái đầu chó của tên này.
Nghe mà xem, đây có phải lời nói của con người hay không?
“Cho dù cậu có tiền hay không, cô ấy cũng sẽ không thích cậu.”
Đột nhiên một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng cậu nam sinh, khi Diệp Lâm Tây quay đầu lại, cô thấy Phó Cẩm Hành mặc trên người chiếc áo sơ mi kẻ sọc, không biết anh đã đứng đó từ khi nào. Anh đeo cặp kính gọng vàng, cả người như viên ngọc trong gió. Đôi lông mày thâm thúy, quyến rũ khiến người anh càng thêm phần kinh diễm.
Phó Cẩm Hành chậm rãi đi tới, khi đến chỗ Diệp Lâm Tây, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô gái bé nhỏ, gió buổi tối rất mát mẻ, nhưng lòng bàn tay cô lại lạnh như băng.
“Anh đã đến muộn rồi, đi thôi.”
Phó Cẩm Hành nắm tay cô, dứt khoát đưa cô tới chiếc xe đang đậu một bên. Anh mở cửa, để Diệp Lâm Tây ngồi vào ghế phó lái.
Sau đó, nhanh chóng đóng cửa xe lại, nhưng không quay người đi về phía ghế lái, thay vào đó, anh đi về phía cậu nam sinh kia, nhìn chằm chằm cậu ta, thấp giọng nói: “Phiền cậu sau này đừng tiếp tục dùng phương thức bẻ cong đạo đức này để làm phiền cô ấy nữa.”
“Anh là bạn trai của cậu ấy à? Dựa vào cái gì mà nói tôi bẻ cong đạo đức. Tôi thích thế đó, thích một người có gì là sai?” Cậu nam sinh không phục đáp lại.
Trán Phó Cẩm Hành hơi giật giật, đuôi mắt khẽ cong, lộ ra vẻ giễu cợt: “Cậu hoàn toàn chẳng hiểu chút vào về cô ấy, còn dám nói thích?”
“Sự yêu thích của cậu thật rẻ mạt.”
Sau khi xe thuận lợi ra khỏi trường, Diệp Lâm Tây căng thẳng, hai tay ôm chặt túi xách. Cứ thế cho đến khi Phó Cẩm Hành hỏi: “Trước đây, em đã từng gặp phải chuyện tương tự chưa?”
“Há?” Diệp Lâm Tây còn đang thất thần, nhưng khi nghe thấy câu hỏi của anh liền hoàn hồn trở lại.
Cô vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Chưa, kiểu người không có mắt nhìn nhận như vậy rất ít, về cơ bản là mọi người đều khá bình thường.”
Hàng năm ở trường đại học có rất nhiều những lời tỏ tình công khai, một số là dành cho bạn gái của mình, còn một số là dành cho những cô gái mà họ theo đuổi. Chỉ có điều khi theo đuổi người khác, họ sẽ dùng đủ mọi cách và khó tránh khỏi việc đẩy nữ sinh vào tình huống khó xử.
Phó Cẩm Hành: “Lần sau nếu gặp phải tình huống tương tự, thì hãy gọi điện cho anh.”
Dường như nhận thấy câu nói này có chút không đúng lắm, anh khẽ ho một tiếng: “Hoặc gọi điện cho anh trai em cũng được.”
Diệp Lâm Tây khẽ ừm một tiếng.
Ngay sau đó, Khương Lập Hạ gọi tới.
Khi cuộc gọi vừa được kết nối, cô đã nghe thấy giọng nói quá mức tức giận của bạn mình: “Lâm Tây, tớ sắp tức chết luôn rồi. Vừa rồi tớ mới biết, hóa ra trong viện tụi mình có người thầm bàn tán, nói gia cảnh của cậu cũng ở mức bình thường, chỗ đồ trang điểm và túi xách đều là do những người đàn ông có tiền tặng cho cậu. Cậu nói xem có phải đầu óc bọn họ có vấn đề rồi hay không mà lại đi tung những tin đồn như vậy.”
Sau đó, cô ấy lại nhẹ giọng nói: “Đều là tại tớ, lần trước bọn họ hỏi tớ gia cảnh của cậu thế nào, tớ nên thay cậu lăng xê một chút mới phải, chẳng hiểu sao tớ lại giữ khiêm tốn giúp cậu làm gì không biết? Nên cho họ biết rằng hoa hồng nhỏ của chúng ta đích thực là một đại mỹ nhân giàu có.”
Diệp Lâm Tây đại khái đã hiểu ý của cô ấy. Khi mới nhập học, luôn có những tin đồn như vậy, nhưng Diệp Lâm Tây không ngờ rằng mình lại trở thành nhân vật chính trong những lời đồn thổi đó. Hơn nữa lại còn là tin đồn về việc bao nuôi.
Cô an ủi nói: “Đừng tức giận, nếu là thật thì có muốn giả cũng không được, còn nếu đã là giả thì chẳng bao giờ biến thành thật.”
Khương Lập Hạ: “Lần sau khi nào cậu đi mua sắm, bất luận là mua những gì, tớ đều sẽ giúp cậu quảng cáo, giàu có, không công khai chính là có tội. Thực sự tức muốn chết luôn rồi.”
Diệp Lâm Tây liếc nhìn Phó Cẩm Hành, thấy anh vẫn đang chăm chú lái xe, nên sau khi nhỏ giọng nói thêm hai câu liền cúp máy. Mà dường như Phó Cẩm Hành cũng không nghe thấy.
Đến tối khi nhìn thấy Diệp Dữ Thâm, người luôn không thể chịu được ấm ức như Diệp Lâm Tây, cuối cùng đã có thể kìm hãm chính mình mà không đi kể lể với anh trai.
Mặc dù Phó Cẩm Hành rất ít nói, nhưng anh đã chăm sóc cô rất chu đáo suốt buổi tối. Diệp Lâm Tây cảm thấy mình chỉ cần nhìn gương mặt của anh cũng có thể say cho dù chẳng uống giọt rượu nào.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, vẫn là anh đưa cô về trường, Diệp Dữ Thâm đi đến vỗ vỗ lên đầu cô: “Phải cảm ơn anh Cẩm Hành cẩn thận vì đã làm phiền người ta nghe không”
“Được rồi đấy, người ta chỉ là chăm sóc em gái giúp cậu thôi mà, cậu còn làm ra vẻ tử tế cái gì.”
Ngụy Triệt kéo Diệp Dữ Thâm đang có chút say đi.
Sau khi lên xe, Phó Cẩm Hành ngồi ở ghế sau cùng cô, phía trước là tài xế. Khi đang trên đường, đi qua một ngã tư, một chiếc ô tô đột nhiên vọt qua bên cạnh, tài xế vội vàng bẻ lái, khiến Diệp Lâm Tây nghiêng người đổ nhào vào vai Phó Cẩm Hành.
Anh nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay giữ cánh tay cô, thấp giọng hỏi: “Không sao chứ?”
“Không…Không sao.” Diệp Lâm Tây lắc đầu.
Chẳng mấy chốc, xe đã ổn định trở lại, cô ngồi lại vị trí của mình, không kìm được phải quay đầu nhìn ra phía ngoài. Chỉ có điều hai má đang nóng như thiêu như đốt, rất lâu cũng không thể đỡ.
Ngày hôm sau, vì là cuối tuần nên mọi người đều ở lì trong ký túc. Diệp Lâm Tây nhận được một cuộc gọi nói cô có đồ cần ký nhận dưới lầu, phiền cô xuống một chút.
Khi Diệp Lâm Tây xuống tới nơi, nhìn bảy tám chiếc hộp ở đại sảnh ký túc, cô còn đang ngẩn ngơ thì người phụ nữ đưa đồ tới nói: “Diệp tiểu thư, đây là quà sinh nhật ngài Phó gửi tặng cô.”
Diệp Lâm Tây trợn tròn mắt nhìn những chiếc hộp trước mặt, thật sự rất nhiều. Hơn nữa, hiện tại cũng không phải là sinh nhật của cô mà.
Người phụ nữ lại nói: “Tôi đã nói với người quản lý ký túc rồi, tôi sẽ mang lên lầu giúp cô.”
Vừa lên tới nơi, Khương Lập Hạ đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy nhiều đồ như vậy, khi biết đó đều là do Phó Cẩm Hành gửi tới, cô ấy lập tức hỏi: “Quả không hổ danh là chàng trai thần tiên của cậu, đây chẳng phải là giúp cậu chứng minh hay sao?”
Đối với những người đang tới hóng hớt chuyện, Khương Lập Hạ cũng tự hào ném ra một câu: “Ồ, những món đồ này ấy à, là anh trai trúc mã lớn lên cùng cô ấy gửi tặng.”
“Đúng rồi, chính là người đàn ông cao ráo đẹp trai dưới ký túc tối qua.”
“Lâm Tây nhà chúng tôi rất môn đăng hộ đối với nhà anh ấy.”
Diệp Lâm Tây vẫn phải gọi điện cho Phó Cẩm Hành, cô có chút ngại ngùng lên tiếng: “Hôm nay đâu phải sinh nhật em.”
Phó Cẩm Hành: “Anh biết.”
Dường như anh đã trầm mặc hồi lâu rồi mới chậm rãi nói.
“Anh chỉ không muốn em phải chịu những ấm ức không đâu vào đâu đó mà thôi.”