Đại học Bắc An.
Cho dù đã là cuối hè nhưng cái nắng gay gắt vẫn đem đến cảm giác nóng như thiêu như đốt. Các con đường chính trong trường chật kín học sinh cầm ô, thậm chí những nam sinh không tiện mang theo ô cũng sẽ che ô cùng bạn gái mình.
Khi Diệp Lâm Tây ra khỏi phòng học, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Khương Lập Hạ ở bên cạnh nhìn cô: “Hôm nay hội học sinh kết nạp thêm thành viên mới, cậu không đi thật à?”
“Chán chết.” Diệp Lâm Tây khẽ nhướng mi, cảm thấy có chút mất kiên nhẫn.
Khương Lập Hạ: “Tối qua trong giờ tự học, chẳng phải lãnh đạo đã khuyến khích chúng ta nên tham gia nhiều hoạt động hơn khi đang còn ngồi trên ghế nhà trường sao, câu chắc chắn không đi thật chứ?”
“Không đi.” Diệp Lâm Tây chắc như đinh đóng cột.
Cô thực sự không muốn đi, thật phiền phức, hơn nữa quan trọng hơn đó là cô ghét những đàn anh khóa trên nhân cơ hội này để hỏi xin Wechat của cô. Diệp Lâm Tây xinh đẹp rạng ngời, ngay từ khi mới nhập học, vừa xuống xe ở cổng trường, cô đã lập tức gây xôn xao dư luận. Cũng không biết ai nhàn cư vi bất thiện chụp trộm ảnh của cô, sau đó đăng lên diễn đàn của trường, nói rằng cô là tân sinh viên xinh đẹp nhất năm nay. Kết quả là khiến cô vào ký túc rồi cũng không được yên ổn, thỉnh thoảng lại có một số nữ sinh kiếm cớ tới mượn đồ để nhìn Diệp Lâm Tây. Khiến cô phiền muốn chết.
Khương Lập Hạ: “Vậy xong rồi, đảm bảo là các tiền bối đó sẽ vô cùng thất vọng.”
Dù sao thì mỗi năm có tân sinh viên tới thì các anh chị khóa trên cũng sẽ giúp đỡ đàn em của mình một số việc lớn nhỏ. Có đi có lại, tình cảm sẽ tự nhiên mà phát triển.
Diệp Lâm Tây quay đầu hỏi cô ấy: “Cậu đi không?”
“Tớ cũng chẳng muốn đi, tiểu thuyết còn chưa đọc xong nữa.” Khương Lập Hạ vươn vai nói.
Hai người họ là bạn học từ thời cấp ba, bởi vì cùng nộp đơn thi vào khoa Luật của Đại học Bắc An vậy nên cả hai không chỉ là bạn cùng lớp mà còn là bạn cùng ký túc. Vì vậy, các bạn phòng khác còn đang trong giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau thì hai người họ đã ở mức chẳng có gì là không thể nói.
Trong tuần đầu tiên của học kỳ, việc tuyển dụng vào các câu lạc bộ và tổ chức sinh viên khác nhau trong trường diễn ra đều đặn, trình độ và việc tạo dựng mối quan hệ sớm đã được các anh chị khóa trên quyết định xong xuôi. Đối với việc Diệp Lâm Tây chẳng muốn tham gia và bất cứ câu lạc bộ nào cũng là điều hiếm gặp.
Cô cúi đầu liếc nhìn điện thoại, mở Wechat ra, kìm lòng không được nhấp vào ảnh đại diện của người nào đó. Chỉ có điều lần gần đây nhất anh cập nhật trạng thái cũng là một tháng trước.
Haizz.
Cô khẽ thở dài, khiến Khương Lập Hạ phải nhìn cô hỏi: “Sao thế, lại nhớ anh chàng thần tiên kia của cậu rồi à?”
“Không phải mà.” Diệp Lâm Tây phủ nhận.
Khương Lập Hạ chế nhạo: “Không phải thì không phải, còn mà cái khỉ gì?”
Rõ ràng hai từ đã đủ để diễn đạt ý nghĩa nhưng cô lại dùng ba từ để nói khiến câu từ mang đậm mùi vị kiêu ngạo.
Diệp Lâm Tây ném cho cô ấy một cái lườm, cuối cùng khi đi tới sảnh lầu một, cô nhìn ánh nắng như thiêu như đốt bên ngoài, lấy chiếc ô từ trong túi ra: “Bây giờ cậu về kí túc à?”
“Tớ đến toàn nhà quản lý để nộp đơn đăng ký.”
“Không phải cậu nói không tham gia sao?” Diệp Lâm Tây ngạc nhiên.
Khương Lập Hạ: “Tớ là không muốn đi, nhưng không thể không đi, dù sao thì việc tham gia vào hội sinh viên sau này được viết vào hồ sơ cũng đẹp mặt, nếu tớ mà lắm tiền như cậu, thì đã có thể làm gì tùy hứng rồi.”
“Biến.”
Diệp Lâm Tây mở ô, dứt khoát bỏ cô ấy ở lại, một mình rời đi. Cô đi từ trục đường chính của trường để về kí túc xá, có rất nhiều sinh viên đi xe đạp, Diệp Lâm Tây không biết đi xe đạp, càng không muốn đi. Nhất thời, cô cảm thấy hối hận vì không nghe theo đề nghị ở ngoại trú của ba mình. Nếu cô ở ngoại trú thì bây giờ tài xế đã đến đón cô rồi. Ngồi trong xe hưởng gió mát điều hòa không thoải mái hơn sao?
Diệp Lâm Tây cũng không biết tại sao khi đó mình lại bị Khương Lập Hạ xúi giục thành công, thực sự muốn ở ký túc xá.
Cô cầm chiếc ô đi về phía trước, ai ngờ được nửa đường lại bị ngăn lại.
“Diệp Lâm Tây.” Một nam sinh đang đi với bạn cùng lớp, đột nhiên nhìn thấy Diệp Lâm Tây, liền lập tức ngăn cô lại.
Bạn cùng phòng của cậu ta ở một bên huýt sáo la ó, cậu nam sinh vội vàng nói: “Lượn đi, lượn đi.”
Diệp Lâm Tây liếc nhìn vài cái, mới hỏi: “Anh…”
Nam sinh nhanh chóng hỏi: “Lâm Tây, anh là chủ nhiệm phòng tiếp cận Hội sinh viên của trường, em có muốn tham gia vào phòng Tiếp cận của bọn anh không?”
Sắc mặt Diệp Lâm Tây hơi trùng xuống, khi đối phương gọi cô một cách thân mật là Lâm Tây.
“Mặc dù em phải trải qua cuộc phỏng vấn, nhưng anh hứa rằng chỉ cần em tình nguyện tới thì nhất định sẽ được chọn.”
Diệp Lâm Tây khẽ cau mày nhìn anh ta: “Tôi nói mình sẽ đi phỏng vấn vào hội sinh viên trường khi nào vậy?”
Nam sinh: “…”
“Còn nữa, anh là…” Mặc dù lời của Diệp Lâm Tây rất lịch sự, nhưng vẻ xa lạ lộ rõ trong câu từ khiến biểu cảm của đối phương hơi thay đổi.
Nam sinh: “Hai ngày trước chúng ta đã add Wechat của nhau.”
Diệp Lâm Tây khẽ mỉm cười, không định tiếp chuyện với anh ta nữa, chuẩn bị tìm lý do rời đi. Bỗng một chiếc Porsche màu đen dừng lại bên cạnh, sau đó cửa sổ từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú trong trẻo, đôi mắt đen sâu thẳm, mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Lâm Tây.”
Khi Diệp Lâm Tây nhìn thấy khuôn mặt Phó Cẩm Hành, trái tim cô gần như bị bóp nghẹt, không thể kiểm soát được.
Phó Cẩm Hành: “Còn ngẩn ra đó làm gì, lên xe đi.”
Anh lắc đầu, ra hiệu cho cô lên xe.
Diệp Lâm Tây hơi mím môi, vội vàng nói với nam sinh bên cạnh một câu rồi đi vòng qua đầu xe ngồi lên ghế phó lái. Khoảnh khắc đưa tay mở cửa xe, trái tim cô đột nhiên nhảy dựng lên. Cô chuẩn bị ngồi lên xe của Phó Cẩm Hành.
Làm thế nào bây giờ?
Cô phải làm thế nào để có thể tỏ ra thật tự nhiên đây.
Tai sao nhịp tim lại tăng dữ đội thế này, liệu có bị anh nghe thấy không?
Diệp Lâm Tây hít sâu một hơi, kéo của, ngồi vào xe, động tác liền mạch lưu loát.
Điều hòa trong xe vừa vặn, sau khi Diệp Lâm Tây lên xe, cả người như vừa được ngâm vào thùng nước đá, cô thoải mái thở dài một hơi.
“Mệt rồi?” Phó Cẩm Hành nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Diệp Lâm Tây lúc này mới nhận ra tiếng thở dài của mình quá rõ ràng, lập tức lắc đầu: “Tại bên ngoài quá nóng.”
Ánh mắt Phó Cẩm Hành khẽ quét qua khuôn mặt cô, cô là người rất dễ đỏ mặt, có lẽ đã ở bên ngoài một thời gian dài khiến làn da trắng trẻo và thanh tú của cô ửng hồng rõ rệt.
“Vừa rồi là người đang theo đuổi em à?” Phó Cẩm Hành thích thú hỏi.
Diệp Lâm Tây như bị giẫm phải đuôi, lập tức phủ nhận: “Em chẳng liên quan gì tới anh ta hết.”
Phó Cẩm Hành quay đầu nhìn cô: “Yên tâm, anh sẽ không nói với anh trai em đâu.”
Diệp Lâm Tây: “Cũng đâu phải vì sợ anh ấy.”
Phó Cẩm Hành thấp giọng hỏi: “Vậy là vì cái gì?”
Đột nhiên, Diệp Lâm Tây im bặt, cô cũng chẳng thể nói thẳng rằng cô sợ anh hiểu lầm. Vì cô im lặng nên Phó Cẩm Hành cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa. Thay vào đó, anh chủ động đổi đề tài.
Anh hỏi: “Em chưa học lái xe sao?”
Diệp Lâm Tây: “Chưa có thời gian. “
Thực ra cô ghét học lái xe mùa hè vì quá nóng, nên chẳng học còn hơn.
Phó Cẩm Hành: “Chẳng trách em không lái xe.”
Diệp Lâm Tây khẽ cười, hai chân khép lại, yêu kiều thục nữ, cô căng thẳng đến mức hơi thở cũng có chút nặng nề, lại sợ làm phiền tới người đàn ông bên cạnh. Nhưng ngồi trong xe mà không nói chuyện thì hình như không được ổn cho lắm.
“Siêu thị trong trường em ở phía nào?” Đột nhiên người đàn ông ngồi bên ghế lái hỏi.
Diệp Lâm Tây chớp chớp mắt: “anh muốn mua gì à?”
Sau đó, cô bắt đầu chỉ đường cho Phó Cẩm Hành: “Anh đi theo con đường này, lái xe vào phía trong, sau đó đi đến cuối đường là đến.”
Phó Cẩm Hành nghe chỉ dẫn của cô thuận lợi chạy xe tới nơi. Quả nhiên, không qua bao lâu liền nhìn thấy một siêu thị với biển hiệu màu đỏ nổi bật.
Phó Cẩm Hành dừng xe, quay người lại nói: “Đợi anh một lát.”
Diệp Lâm Tây nghĩ rằng anh muốn mua gì đó, nên ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi anh. Sau khi anh xuống xe, cô không kìm được nắm chặt hai tay, cắn chặt môi lại vì sợ mình sẽ hét lên. Mặc dù trước đó cô đã biết anh đã về nước, nhưng cô không thể kiếm được lý do để gặp anh. Vài năm nay, khoảng thời gian anh ra nước ngoài học tập, chỉ đến những ngày lễ tết mới về. Cho dù Diệp Lâm tây có nhìn thấy anh, cũng không dám để lộ những tâm tư trong đáy lòng mình. Trước đây cô đều tự an ủi mình rằng, đợi cô thi vào đại học thì sẽ ổn. Sau khi vào đại học, cũng có nghĩa là cô đã trưởng thành, đã là người lớn. Cô có thể tỏ tình với người mà mình thích. Nói thì dễ nhưng làm lại rất khó, Diệp Lâm Tây nhận ra rằng vốn dĩ bản thân mình cũng được lấp đầy bởi một từ: Sợ.
Lần trước, vì để chúc mừng cô đỗ vào trường đại học Bắc An nên gia đình đã tổ chức một bữa tiệc đặc biệt để ăn mừng. Phó Cẩm Hành không những đến tham dự mà còn đem một phần quà tới tặng cô. Nhưng đến cuối cùng, cô cũng chỉ nói một câu cảm ơn. Sau đó, thậm chí còn không có thời gian để nói chuyện cùng anh, vì anh bị anh trai cô kéo đi. Diệp Dữ Thâm đúng là chướng ngại vật mà!
Diệp Lâm Tây nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nghĩ xem lát nữa anh quay lại xe sẽ kiếm cớ gì để nói chuyện phiếm với anh vài câu, nếu cùng nhau ăn cơm thì thật tốt.
Đúng.
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây muốn gửi tin nhắn cho Khương Lập Hạ, nhưng nếu mua đồ thì có lẽ sẽ rất nhanh quay trở lại. Vì vậy, cô chỉ có thể tự mình ngẫm nghĩ. Hay là, mời anh ấy tới căng tin ăn gì đó? Một nơi nổi tiếng như vậy, hãy để anh cảm nhận bầu không khí của căng tin của trường đại học Bắc An?
Diệp Lâm Tây cảm thấy lý do này quá ngu ngốc.
Khi cô đang bắt óc suy nghĩ thì bóng dáng Phó Cẩm Hành lai xuất hiện ở cửa siêu thị, Diệp Lâm Tây liền vội vàng ngoan ngoãn đặt tay lên đầu gối.
Phó Cẩm Hành mở cửa xe, khi ngồi lại vào trong, anh đưa cho co một chai nước suối có hơi lạnh.
Diệp Lâm Tây: “Em không khát.”
Nhưng cô vẫn đưa tay ra nhẹ nhàng đón lấy, mặt ngoài trai nước bám một tầng hơi nước mỏng. Khi chạm tới lòng bàn tay, có cảm giác mát lạnh, thoải mái.
“Không khát thì chắc cũng nóng chứ, anh thấy mặt em đỏ hết cả lên rồi.” Phó Cẩm Hành nhàn nhạt lên tiếng.
Anh vẫn dịu dàng như mọi khi, mặc dù tính tình đã điềm đạm hơn khi còn trẻ, nhưng càng hấp dẫn hơn rất nhiều. Ai không thích một anh chàng thần tiên nhẹ nhàng như ngọc như vậy cơ chứ?
Chỉ có điều khi Diệp Lâm Tây nghe thấy anh nói mặt mình đỏ lên, đầu óc cô lập tức ong ong, cô biết vấn đề của bản thân, làn da quá mỏng, không thể tiếp xúc quá nhiều với ánh nắng mặt trời. Chỉ cần ở nơi hơi nóng một chút hai má sẽ lập tác đỏ lên như tấm lụa đỏ. Vừa xấu hổ, vừa ngượng ngùng.
Từ khi lên xe cô đã luôn ngại ngùng, hoàn toàn quên mất việc chú ý tới ngoại hình của mình. Diệp Lâm Tây có chút bối rối, muốn mở điện thoại lên soi bộ dạng lúc này của mình một chút, nhưng vì anh đang ngồi bên cạnh, nên không tiện, chỉ đành ấn ấn chai nước lạnh lên mặt mình. Chai nước lạnh áp vào da, hơi nóng trên mặt nhanh chóng tiêu tan. Nhưng tận đáy lòng ngọn núi lửa đang dần dần thức tỉnh, những suy nghĩ đó giống như dòng nhung nham nóng chảy đang chuẩn bị tuôn trào.
Thấy cô không lên tiếng, Phó Cẩm Hành hỏi: “Ký túc xá của em ở đâu?”
Diệp Lâm Tây: “Hả?”
“Bên ngoài nóng như vậy, anh đưa em về, em cũng đỡ phải đi bộ.”
Ồ, hóa ra là như vậy.
Nghĩ tới đây, Diệp Lâm Tây kìm không được, hỏi: “Phó… Hôm nay anh đến trường em làm gì?”
Nghĩ ra thì cô không biết nên gọi anh thế nào.
Nếu như trước đây, cứ gọi anh là Anh thì chẳng phải đã tự đặt mình vào vị trí cô em gái bên cạnh anh sao? Trước giờ Diệp Lâm Tây cũng chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết đây là điều tối kỵ. Chỉ có điều, nếu cô trực tiếp gọi thẳng tên anh là Phó Cẩm Hành thì có chút khó nói ra khỏi miệng.
“Tìm người.” Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng nói, anh hơi quay đầu sang, đột nhiên cong môi, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”
Diệp Lâm Tây mím chặt môi, vốn dĩ muốn liều chết phủ nhận.
Nhưng Phó Cẩm Hành lại nở nụ cười hỏi: “Phó Cảm Hành?”
Rõ ràng là anh tự gọi tên mình, nhưng lại khiến trái tim Diệp Lâm Tây run lên.
Cuối cùng, Phó Cẩm Hành khẽ cười nói: “Bây giờ đến cả anh Cẩm Hành cũng không gọi nữa à?”
Những suy nghĩ thầm kín trong lòng Diệp Lâm Tây lúc này đã chuẩn bị trỗi dậy, vô số tâm tư nhỏ nhặt điên cuồng lan tràn trong đầu cô, cuối cùng biến thành một câu chắc nịch trên môi: “Không muốn gọi nữa.”
Cô quay lại nhìn anh, rồi khẽ lẩm bẩm: “Em đã lớn rồi.”
Lúc này, Phó Cẩm Hành mới nghiêm túc nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đúng là những gì cô vừa nói đều là sự thật. Cô gái nhỏ mặc chiếc quần đùi jeans, để lộ ra đôi chân dài trắng nõn, làn da hồng hào khiến nó càng thêm nổi bật, càng thêm mảnh mai. Cô đang nghiêng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ như lòng bàn tay, đôi mắt to tròn đen láy, lộ ra vẻ bướng bỉnh. Cứ thế đập thẳng vào mắt anh. Đột nhiên anh nảy sinh một loại cảm giác, không nhìn thì không biết, một khi đã nhìn lập tức thấy kinh ngạc.
Phó Cẩm Hành ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mà không phát hiện ra, trong khoảnh khắc đó quả táo Adam của mình đã khẽ cuộn. Trái tim như bị thứ gì đó va phải.
Có lẽ anh điên rồi.