Chương 70

Chiếc cốc trong tay Diệp Lâm Tây nóng ấm, hơi nóng bốc lên từ miệng cốc, mà trên màn hình điện thoại kia lại có hai câu nói của anh gửi tới, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn Phó Cẩm Hành đang ngồi phía trên. Người đàn ông lúc này đang yên lặng lắng nghe mọi người nói, nhưng khi Diệp Lâm Tây nhìn lên, anh lại như có cảm giác liền quay lại phía cô, ánh mắt hai người đột nhiên va vào nhau. Phó Cẩm Hành vẻ mặt đang rất nghiêm túc, nhưng ngay lúc nhìn thấy cô anh chợt buông lỏng, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười nhẹ. Ngay cả với khuôn mặt đẹp trai quá xa lạ đó lúc này cũng có vẻ dịu dàng trở lại.

Diệp Lâm Tây nhoẻn miệng hướng về phía anh cười một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu uống một ngụm nước ấm trong cốc. Nhiệt độ nước vừa phải, không nóng cũng không lạnh.

Cuộc họp vẫn tiếp tục, dù trong lòng mọi người đều xao xuyến trước tình tiết nhỏ này, nhưng cũng không vì nó mà ảnh hưởng đến tiến độ. May mắn thay, mọi người đều thấy rằng sự hợp nhất của hai công ty là xu thế tất yếu, nên chỉ nêu ra một vài đề xuất nhỏ trong các điều kiện.

Mặc dù trước đó Phó Cẩm Hành đã chuyển tài liệu về Khoa học Công nghệ Thịnh Á cho Diệp Lâm Tây, nhưng cô cũng không quá quan tâm đến cấu trúc kinh doanh của Khoa học Công nghệ Thịnh Á, cùng với sự phát triển của công ty, cho đến thời điểm này khi cô tham gia vào dự án sát nhập của Thịnh Á và An Hàn, thì mới tìm hiểu nó một cách nghiêm túc.

Khoa học Công nghệ An Hàn hiện đang phát triển mảng robot an ninh và lý do Thịnh Á muốn hợp nhất với An Hàn không chỉ đơn giản là chỉ để phát triển mảng robot an ninh nhỏ đó. Thịnh Á đặt mục tiêu tích hợp các nguồn lực và hiện thực hóa bố cục lớn hơn của công ty trong tương lai – lĩnh vực trí tuệ nhân tạo trong bảo mật, xây dựng một chuỗi công nghiệp bảo mật thông minh hoàn chỉnh thông qua đám mây và thiết bị đầu cuối*.

*Trong viễn thông, từ thiết bị đầu cuối có những nghĩa sau đây: Thiết bị truyền thông ở hai đầu dây liên kết mối giao thông, giúp cho các trạm thông nối hoàn thành nhiệm vụ định trước. Thiết bị, trong các hệ thống tiếp âm radio, dùng để thu và phát số liệu.

Công nghệ AI của công ty có thể được áp dụng cho an ninh công cộng, ngân hàng, trường học, khu nhà ở và giao thông. Bảo vệ tuyệt đối vấn đề an toàn của mọi người.

Mặc dù Diệp Lâm Tây biết rất ít về ngành trí tuệ nhân tạo, nhưng cô hiểu rằng Sky Eye ngày nay đã nâng cao hiệu quả trong việc xử lý các vụ án và làm giảm đáng kể tỷ lệ tội phạm.

Sau khi bước đầu hiểu được sơ đồ chiến lược của Khoa học Công nghệ Thịnh Á, trong lòng cô dường như cũng mơ hồ hiểu được những bối cảnh trong tương lai. Đây là một đề xuất cho thấy khoa học công nghệ sẽ thay đổi vận mệnh của tương lai. Lần đầu tiên Diệp Lâm Tây cảm thấy dường như cô đang được tham gia vào việc đem đến những cải cách tuyệt vời nhất của thời đại này.

Là một Luật sư ít nhiều cô cũng có thể góp phần vào việc thay đổi số phận của con người theo hướng tích cực hơn. Thế nhưng số phận của rất nhiều người trong thời đại này đều bị thay đổi bởi công nghệ.

Cuộc thảo luận trong cuộc họp vẫn đang tiếp tục. Diệp Lâm Tây không khỏi ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa, có một cảm giác như mới được làm quen với anh. Cô luôn cho rằng Phó Cẩm Hành được thừa hưởng tài nguyên của thế hệ cha mình, giống như những người khác, luôn đứng ở vạch xuất phát, nhưng càng tìm hiểu cô càng thấy rõ sự lợi hại của người đàn ông này. Anh có khả năng thay đổi thế giới và anh cũng có tầm nhìn có thể vượt qua hầu hết tất cả mọi người.

Diệp Lâm Tây đột nhiên nghĩ đến một câu mình đã từng đọc.

—— Trong tim có núi non, trong mắt có sơn hà.

Có lẽ câu nói này là nói về anh.

Đàn ông có ngoại hình đẹp đã hấp dẫn, nhưng đàn ông có hoài bãi lại càng khiến người khác trầm mê. Vốn dĩ Diệp Lâm Tây đã thích anh, bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh theo cách này cũng đã khiến trái tim cô vô cùng hạnh phúc.

May mắn thay, hầu hết thời gian sau đó đều là Ninh Dĩ Hoài giải thích các điều lệ pháp lý. Diệp Lâm Tây yên lặng ngồi phía sau anh ta, nói cũng không nhiều. Khi đa phần các vấn đề đã được giải quyết, cuộc họp liền kết thúc.

Người từ đầu tới cuối rất hiếm khi mở miệng, cuối cùng đến khi sắp kết thúc Phó Cẩm Hành cũng nói vài câu: “Việc sát nhập Thịnh Á và An Hàn chỉ nhằm mục đích tích hợp nguồn lực tốt hơn, con đường phía trước còn nhiều khó khăn nên vẫn cần sự hợp tác của các vị để khiến Thịnh Á ngày một vững mạnh hơn.”

Trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay, Diệp Lâm Tây cũng cổ vũ theo mọi người, mà trong lòng mênh mông cảm xúc.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Phó Cẩm Hành đứng lên nói vài lời với những người chuẩn bị rời đi, đặc biết là các cổ đông của Khoa học Công nghệ An Hàn. Ninh Dĩ Hoài dẫn theo Diệp Lâm Tây và Trần Minh ra về. Nhưng không ngờ Phó Cẩm Hành lại chủ động hỏi Ninh Dĩ Hoài: “Luật sư Ninh, để luật sư Diệp vào văn phòng tôi một lúc chắc không vấn đề gì chứ?”

“Tất nhiên.” Ninh Dĩ Hoài đương nhiên không có ý định ngăn cản vợ chồng người ta gặp nhau. Ngay sau đó, Diệp Lâm Tây đi theo Phó Cẩm Hành vào thang máy. Suốt đường đi, anh đứng bên cạnh nhưng không có ý chủ động nói chuyện. Diệp Lâm Tây không biết là do tâm trạng của anh không tốt hay vì lý do nào khác.

Hai người đến văn phòng chủ tịch trên lầu, các nhân viên trong văn phòng chủ tịch ngồi bên ngoài thấy anh đi lên liền đồng loạt cúi chào, nhưng họ lại ngạc nhiên khi thấy Diệp Lâm Tây ở phía sau.

Trước đây, Diệp Lâm Tây cũng đã đến đây và các nhân viên trong văn phòng chủ tịch đương nhiên không thể không biết vợ của chủ tịch mình trông như thế nào. Hơn nữa, họ cũng bận rộn với việc sát nhập Khoa học công nghệ An Hàn đã một thời gian, nên cũng biết Luật sư phụ trách dự án này chính là Diệp Lâm Tây.

Đợi đến khi hai người vào phòng, bên ngoài đã có một cuộc bàn tán nhỏ.

“Tại sao sắc mặt của Phó tổng lại kém vậy, hay là cãi nhau với vợ rồi?”

“Không phải đâu, Phó tổng vừa đi họp về mà.”

“Mỗi lần tôi nhìn thấy phu nhân của chủ tịch tôi lại phải thở dài vì sự bất công của ông trời, người ta đã đẹp lại còn nhiều tiền.”

“Đúng là nông cạn, đẹp thì đã là gì, Phu nhân chủ tịch của chúng ta còn có đầu óc nữa kìa, cô ấy tốt nghiệp ở trường Luật Harvard đó.

Lúc này, các nhân viên bên ngoài vẫn đang bàn tán, còn Diệp Lâm Tây tiến vào văn phòng lại đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào. Nhưng người đàn ông trước mặt cô lại đột nhiên quay lại, anh đưa tay lên cổ cô rồi kéo cô vào lòng, cho đến khi anh cúi đầu xuống khẽ áp trán mình lên trán cô.

“Nhiệt độ hơi cao.”

Người đàn ông buông cô ra, ánh mắt đột nhiên sâu thẳm.

“Sáng nay thức dậy có phải em đã cảm thấy hơi khó chịu rồi không?”

Đương nhiên Diệp Lâm Tây không dám thừa nhận, cô cau mày: “Không phải, đến công ty mới bắt đầu.”

Đôi mắt đen láy của Phó Cẩm Hành nhìn xuống cô, trên mặt tràn đầy vẻ không tin: “Đồ nói dối. Buổi sáng khi đi làm em không hôn anh mà chỉ ôm anh một cái, lúc đó anh đã đoán ra rồi.”

Đàn ông quá thông minh sẽ không dễ dàng bị phụ nữ lừa. Diệp Lâm Tây nũng nịu trong vòng tay anh: “Không sao thật mà, chỉ là cổ họng hơi đau chút thôi, anh xem tinh thần em vẫn tốt thế này cơ mà.”

“Tốt ở chỗ nào?”

Trong lúc nói chuyện, cô bị trói chặt trong vòng tay anh, cô khẽ ngẩng đầu nhìn lên thấy vẻ mặt anh đang vừa đau lòng, vừa bất lực, cô thực sự yêu cái biểu cảm thỉnh thoảng lại tỏ ra không biết nên làm gì này của anh chết đi được. Vì biểu cảm này anh chỉ thể hiện với một mình cô.



Ánh sáng trong văn phòng rất tốt, nắng chiều đông chiếu rọi khắp căn phòng, xuyên qua bức tường bằng kính. Cả văn phòng đều được trang trí theo phong cách lạnh lùng, sang trọng nhưng lại không có sự tĩnh lặng như thường thấy. Ngược lại vì hai người đang ôm nhau thắm thiết, nên bầu không khí được nhuộm ngọt thêm mấy phần.

“Đợi chút anh đưa em đến bệnh viện.” Người đàn ông thấp giọng nói.

Diệp Lâm Tây nhìn chằm chằm vào mắt anh, có chút buồn cười: “Anh phó, anh hơi lo lắng quá mức rồi đó.”

Phó Cẩm Hành nhìn xuống cô khẽ cười, giọng điệu khá thoải mái: “Chỉ cần biết là anh lo lắng vì em là được rồi.”

Nói xong, anh cúi đầu xuống như muốn đến gần cô. Diệp Lâm tây sợ tới mức đẩy người đàn ông đang ôm mình ra để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Thấy Phó Cẩm Hành lộ ra vẻ khó hiểu, cô không chút do dự giải thích: “Em đang hơi ngạt mũi, có thể còn bị cảm nữa, nên anh tránh xa em một chút.”

Cô đo khoảng cách giữa hai người bằng mắt.

Vẫn chưa đủ xa.

Phó Cẩm Hành lười biếng nhìn cô: “Phải cách bao xa?”

Lúc này anh cũng buông tay đang ôm eo cô ra, như muốn nói em thử làm trước anh xem nào.

“Vậy thì…” Diệp Lâm Tây lùi lại một bước, nhưng thấy vẫn không đủ xa, liền lùi lại một bước nữa: “Ít nhất cũng phải xa như thế này.”

Phó Cẩm Hành buồn cười nhìn cô, đột nhiên giơ tay vẫy: “Lại đây.”

Diệp Lâm Tây: “….”

Anh trêu em đấy phải không?

“Cho dù bây giờ em có lây bệnh cho anh.” Phó Cẩm Hành đi tới gần cô, không cần đợi cô qua: “Thì anh vẫn muốn ôm em.”

Nói xong, anh lại vươn tay ôm cô vào lòng.

Diệp Lâm Tây thực sự cảm động, nhưng vẫn không thể không nói: “Em thấy chúng ta vẫn nên tin tưởng vào khoa học.”

“Lần trước anh bị bệnh, không phải em cũng chăm sóc anh đó sao?”

“Đúng vậy.” Diệp Lâm Tây đang định thở dài cùng anh, đột nhiên lại nhớ tới chuyện lần trước anh bị bệnh, không khỏi chua xót nói: “Em một lòng muốn về nhà sớm chăm sóc anh, cuối cùng lại bị đâm sau lưng.”

Cô nở một nụ cười đoan trang.

Tức chết đi được!

Nhưng vẫn phải cười.

Phó Cẩm Hành cúi đầu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô.

Diệp Lâm Tây vội vàng cong môi: “Em chỉ đùa anh thôi mà.”

Thực ra, nếu hiện tại cô có thể dễ dàng đề cập đến nó như vậy cũng có nghĩa là đã thực sự bỏ qua chuyện này, nếu không với tính khí của cô chắc chắn sẽ không bao giờ chịu chủ động nhắc đến.

Tưởng anh không tin, Diệp Lâm Tây lại nói: “Em đã chủ động nói ra, chứng tỏ là em đã tha thứ cho anh rồi.”

Cô duỗi một ngón tay ra và chọc vào ngực anh.

“Có thể cưới được một cô vợ vừa rộng lượng lại chẳng bao giờ so đo như vậy thì anh phải thấy mừng thầm mới phải.”

Cô vừa dứt lời, đột nhiên người đàn ông cúi xuống khẽ ấn lên môi cô.

“Anh không cần mừng thầm, mà là vui mừng ra mặt.”

“……”

Phó Cẩm Hành bảo cô đến đây cũng không phải chỉ để trêu ghẹo, rất nhanh, Tần Chu đã đem thuốc hạ sốt về. Sau khi Diệp Lâm Tây uống thuốc, lại bị Phó Cẩm Hành bắt ở lại văn phòng nghỉ ngơi. Anh lấy chăn ở phòng nghỉ ra để cô nằm trên sofa. Không biết có phải trong thuốc có thành phần gây buồn ngủ hay không mà Diệp Lâm Tây rất nhanh đã ngủ say. Cả buổi sáng, cũng không ai vào phòng làm việc của Phó Cẩm Hành.

*

Việc sát nhập Thịnh Á và An Hàn đã đi đến giai đoạn kết thúc trước kỳ nghỉ tết. Dù sao thì hiện tại cổ đông lớn của An Hàn là Phó Cẩm Hành, nếu đã phụ trách mọi việc thì sẽ nhanh chóng xúc tiến. Tin tức này sẽ được công bố ra ngoài sau kỳ nghỉ tết.

Tết Nguyên Đán đến gần, mọi người đều cảm thấy hơi mất tập trung. Ngay cả Kha Đường người luôn tận tâm suy nghĩ về ngọn nguồn của vụ án cũng đang mong sớm đến ngày nghỉ để được về nhà. Diệp Lâm Tây thì lại may mắn hơn một chút, vì vụ án sát nhập tiến triển thuận lợi nên cô có thể nghỉ sớm hơn vài ngày.

Mẹ Nam Y biết được tin cô đã được nghỉ thì rất vui, bà lập tức kéo cô đi mua sắm đồ tết. Vì vậy, Diệp Lâm Tây lại một lần nữa bị sốc trước tốc độ mua sắm của bà. Mà đương nhiên là bản thân cô cũng chẳng kém cạnh, từ sau khi về nước đến giờ, lúc nào cũng bận rộn với công việc nên ít dành thời gian cho việc mua sắm. Mặc dù tiền thì tiêu chẳng bớt đi chút nào.



Khi họ đang mua sắm vui vẻ, mẹ Nam Y nhân cơ hội đưa ra một yêu cầu nhỏ với cô: “Lâm Tây, tết năm nay con có thể ở lại bên nhà ba mẹ được không?”

Thấy Diệp Lâm Tây nhìn sang, Nam Y vội vàng nói: “Cũng không cần ở quá lâu, chỉ cần ở lại ngày ba mươi tết và sáng mùng một có được không?”

“Còn nếu con muốn về cả nhà đẻ thì chỉ cần ở lại đây một ngày thôi cũng được.”

Không kịp để Diệp Lâm Tây lên tiếng, Nam Y đã mặc cả đến mức độ chỉ cần ở lại có một ngày. Đột nhiên Diệp Lâm Tây cảm thấy đau lòng rất khó giải thích. Người đàn ông chó kia rốt cuộc đã làm gì mà lại chèn ép một người mẹ chồng xinh đẹp tốt bụng đến mức này.

Cô vỗ ngực hứa: “Mẹ đừng lo, tết năm nay bọn con sẽ ở lại nhà.”

“Con không cần về bàn bạc lại với Cẩm Hành sao?” Nam Y còn sợ rằng cô không thể quyết định.

Diệp Lâm Tây bạo dạn nói: “Không sao, anh ấy nhất định sẽ đồng ý.”

“Đúng vậy, việc nhà vốn dĩ là trách nhiệm của phụ nữ chúng ta mà.” Nam Y cũng trở nên vui vẻ, đồng thời còn chỉ cho cô vài cách đối phó với chồng. Có lẽ bà đã quên mất rốt cuộc ai mới là con đẻ của mình.

Phó Cẩm Hành không nói gì sau khi nghe Diệp Lâm Tây đề cập đến việc ở lại nhà ba mẹ dịp tết. Đến hai chín tết, hai người lái xe về nhà lớn. Xe vừa đến cửa, mẹ Nam Y đã vui vẻ chạy ra đón. Dì giúp việc xách vali hành lý của họ lên lầu, Nam Y kéo Diệp Lâm Tây sang một bên nói chuyện, sợ Phó Cẩm Hành buồn chán, nên nói: “Anh trai con đang viết câu đối trong phòng sách, con lên đó đi.”

“Anh cũng ở nhà ạ?” Diệp Lâm Tây ngạc nhiên.

Dù sao thì số lần cô thấy Phó Thời Tầm ở nhà là quá ít.

Nam Y ậm ừ: “Mẹ đã nói với nó rằng nếu nó không chịu về nhà đón tết thì mẹ sẽ đăng báo để cắt đứt quan hệ mẹ con với nó.”

“……”

Phó Cẩm Hành đứng dậy đi vào phòng đọc sách, Diệp Lâm Tây cũng tò mò nhìn theo. Mẹ Nam Y thấy cô quay đầu lại nên hỏi: “Con cũng muốn đi xem tụi nó viết câu đối à?”

“Những câu đối treo trong nhà đều do nhà ta tự viết, lúc hai anh em nó còn nhỏ thì tất cả là do ba viết, sau này hai đứa nó lớn rồi thì đều do chúng nó viết. Sau đó ông nội sẽ chọn ra một bức đẹp nhất để dán trước cổng.”

Diệp Lâm Tây: “…”

Cạnh tranh khốc liệt như vậy sao?

Mẹ Nam Y thấy vậy nên đã bảo cô vào chơi cùng Phó Cẩm Hành. Bởi vì Phó Cẩm Hành đến phòng sách trước, còn Diệp Lâm Tây vào sau vài bước, nên khi đi vào cô thấy Phó Thời Tầm đang mặc một chiếc áo len trắng, lặng lẽ đứng sau giá sách, trên tay đang cầm chiếc bút lông viết chữ lên giấy đỏ, còn Phó Cẩm Hành thì ngồi trên sofa bên cạnh, không hề có ý muốn giúp đỡ.

Phó Thời Tầm Thấy Diệp Lâm Tây đi vào, cười nói: “Lâm Tây về rồi à.”

Diệp Lâm Tây luôn rất tôn trọng và cảm thấy thân thiết với người anh chồng này. Cô gật đầu: “Mẹ bảo a Hành vào viết câu đối, em sợ anh ấy làm biếng nên đến giám sát.”

“Điều này quả thực rất cần thiết.” Phó Thời Tầm gật đầu lia lịa.

Vì Diệp Lâm Tây tiến lại gần nên nhìn thấy những chữ anh ấy đang viết trên giấy. Vừa nhìn đã thấy kinh ngạc, quả không hổ là người có thể vẽ ra một lá bùa có giá tám ngàn tệ. Chữ viết quả thật rất đẹp.

“Cửa phòng các em cũng cần dán, Lâm Tây có muốn Hoành phi câu đối không?”

Phó Thời Tầm nhẹ nhàng hỏi.

Diệp Lâm Tây nghiêm túc nghĩ ngợi một chút, có chút rối rắm: “Hay là anh viết cái gì cũng được. Bất kể anh viết cái gì em đều thích.”

Phó Thời Tầm gật đầu.

Ngay sau đó, anh ấy viết ra bốn chữ.

– Bình an hỷ lạc.

Điều này là để cầu chúc cho Diệp Lâm Tây được bình an và hạnh phúc trong năm mới. Chỉ với bồn từ ngắn ngủi nhưng nó lại chứa đựng rất nhiều ý nghĩa.

Diệp Lâm Tây rất thích, lập tức vui vẻ nói: “Cảm ơn anh, em thực sự rất thích.”

Cuối cùng, người nãy giờ chỉ ngồi nghe, Phó Cẩm Hành cũng chậm rãi đứng lên. Anh liếc nhìn Phó Thời Tầm một cái, sau đó lấy một cây bút từ trong hộp đựng bút lông, nhúng nó vào mực đen và viết lên mặt giấy vài chữ. Đến khi viết xong anh lại quay đầu nhìn Phó Thời Tầm.

“Trước cửa phòng của vợ chồng mới cưới, tốt nhất nên dán cái này.”

Trong giọng nói lười nhác của anh, hiện rõ sự chế giễu.

“Người độc thân như anh, không hiểu.”

Diệp Lâm Tây cúi đầu, nhìn thấy bốn chữ trước mặt.

– Trăm năm hòa hợp.