Chương 37

Sáng sớm đầu hè, thời tiết oi bức, nắng nóng tăng theo độ cao của mặt trời, như muốn giam cả thành phố trong cái lò nung khổng lồ.

Nhiệt độ tăng cao, khiến người ta không thể chịu nổi.

Thế nhưng Diệp Lâm Tây lại không quá khó chịu.

Kể từ khi vụ án của Vương Văn Lượng được giải quyết, cô luôn được ngồi yên trong văn phòng. Lần này, cô chủ động giúp đồng nghiệp làm công việc phụ trợ, nhân tiện xem xét hoạt động thực tế của họ trong các dự án, dù sao vụ án phúc lợi công cộng cũng chỉ là tạm thời, phương hướng sau này của cô vẫn là dự án không kiện tụng.

Diệp Lâm Tây vừa đến công ty, đặt túi xách lên bàn thì điện thoại reo.

Là Diệp Đống gọi đến.

Nhắc đến thì từ khi về nước tới giờ cô còn chưa gặp Diệp Đống, nguyên nhân chính là do khoảng thời gian này Diệp Đống không ở Bắc An, hai ba con chỉ gọi điện hỏi thăm nhau mà thôi.

“Ba.” Diệp Lâm Tây ngọt ngào nói.

Diệp Đống: “Nếu ba mà không gọi cho con thì con cũng chẳng thèm gọi cho ba đúng không?”

Câu nói lộ ra vẻ không hài lòng.

Diệp Lâm Tây: “Là do con bận quá mà.”

Diệp Đống: “Bận việc gì?”

Diệp Lâm Tây giật mình, cô còn chưa nói với gia đình việc mình đã bắt đầu đi làm, có lẽ Diệp Đống vẫn nghĩ rằng cô đang ở nhà ăn chơi cả ngày.

Diệp Đống cũng không để ý đến việc cô đang suy nghĩ cẩn thận: “Tối nay đến ăn cơm với ba.”

Diệp Đống đã nói như vậy thì đương nhiên Diệp Lâm Tây cũng chẳng có lý do gì để từ chối, cô làm nũng nói: “Ba, lúc nào ba mới điều anh trai con về?”

“Nhớ anh rồi à?” Diệp Đống hiếm thấy nở nụ cười.

Diệp Lâm Tây: “Con không thèm nhớ anh ấy, chỉ cảm thấy thiếu mất một chiếc ví tiền bên cạnh mà thôi.”

Còn thiếu cả cái bao xả giận nữa.

Diệp Đống: “Sao thế, là Phó Cẩm Hành bắt nạt con à?”

Diệp Lâm Tây: “Không, anh ấy rất tốt.”

Cô có chút chột dạ đáp, không nói gì thêm, như thể chỉ cần nói thêm một câu nữa thôi thì những suy nghĩ cẩn thận trong lòng cô sẽ lộ hết cả.

Diệp Đống có chút kỳ quái: “Bình thường không phải con luôn bắt bẻ Phó Cẩm Hành hay sao?”

Mặc dù trước giờ Diệp Lâm Tây và Phó Cẩm Hành luôn xây dựng hình ảnh là một cặp vợ chồng yêu thương chiều chuộng nhau trước mặt người lớn đôi bên, nhưng chẳng ai hiểu con gái hơn cha, hơn nữa ở trước mặt Diệp Đống, Diệp Lâm Tây sẽ thoải mái tự tại hơn, cách nói chuyện cũng thản nhiên hơn khi ở trước mặt người khác.

Vì vậy, khi chửi bới Phó Cẩm Hành trước mặt Diệp Đống, cô chẳng hề có chút gánh nặng tâm lý nào cả.

Bây giờ lại gậy ông đập lưng ông rồi.

Diệp Lâm Tây: “Chẳng lẽ lại không cho anh ta quyết tâm sửa chữa lỗi lầm?”

Diệp Đống: “Nó quyết tâm sửa chữa lỗi lầm? Ba còn tưởng người sửa là con chứ?”

Diệp Lâm Tây xấu hổ phát cáu: “Ba, rốt cuộc ai mới là con ruột của ba vậy, sao ba lại nói đỡ cho anh ta thế?”

“Có cậu con rể như Phó Cẩm Hành, muốn bắt bẻ cũng khó.”

Diệp Đống thực sự vô cùng hài lòng với Phó Cẩm Hành, mặc dù Phó Cẩm Hành bắt mất cục công bé nhỏ của ông, nhưng ông rất vừa ý với cách làm việc và thủ đoạn của Phó Cẩm Hành. Hơn nữa, hiện tại hai công ty đang hợp tác làm ăn vui vẻ, nên cũng không có điều gì để phàn nàn về Phó Cẩm Hành cả.

Diệp Lâm Tây bĩu môi: “Nếu để anh trai con nghe thấy câu này chắc anh ấy sẽ lăn ra khóc mất.”

Diệp Đống: “Bình thường chẳng thấy con nói tốt về anh con bao giờ, nay sao lại nghĩ cho nó thế?”

Diệp Lâm Tây: “Vậy lúc nào ba mới nhủ lòng thương xót lôi anh con từ nơi lưu đày về đây?”

Diệp Đống không thể không mắng cô: “Con nói lăng nhăng cái gì thế? Đến chi nhánh Châu Âu là ý định của anh con.”

Diệp Lâm Tây hừ nhẹ: “Còn không phải là anh ấy muốn đi cho khuất mắt hay sao?”

Diệp Đống nghe xong câu nói này không khỏi đau đầu, ông đương nhiên biết Diệp Lâm Tây đang ám chỉ điều gì.

Sau khi Diệp Đống ly hôn với Thẩm Minh Hoan thì phụ nữ bên cạnh ông không thiếu, nhưng ông lại không giống như Thẩm Minh Hoan, từ đó tới giờ vẫn chưa tái hôn. Có điều những năm gần đây, bên cạnh ông luôn có một người phụ nữ bầu bạn. Diệp Lâm Tây và Diệp Dữ Thâm cũng biết điều này. Kỳ thật, Diệp Lâm Tây cũng chẳng cần nặng nề trách móc ba mình, dù sao thì người ta cũng đang trong thời kỳ hoàng kim, nhưng bảo cô thân thiết với đối phương thì cô lại làm không được. Cũng may cô ở bên Mỹ học tập, nên không đυ.ng mặt nhau nhiều.

Đại tiểu thư Diệp làm việc tùy hứng, tính tình kiêu ngạo, tóm lại là cô không thích ai thì sẽ không gặp. Còn Diệp Dữ Thâm thì không, Diệp Đống đã đưa cô tình nhân nhỏ của ông đi ăn cơm với anh ấy vài lần, hàm ý là muốn nói đến việc tái hôn. Khi đó, Diệp Lâm Tây nghe thấy việc này, suýt chút nữa đã bay ngay về nước. Đành rằng nói đàn ông trung niên như đống củi khô gặp lửa, nhưng không ngờ Diệp Đống lại cũng chẳng thoát nổi.

Diệp Lâm Tây đột nhiên nghĩ tới việc ăn cơm cùng ông tối nay, không khỏi thắc mắc: “Bữa cơm tối nay không phải là Hồng Môn Yến* đó chứ?”

*Hồng Môn Yến: Có nghĩa là một số bữa tiệc có ý đồ và động cơ xấu, bề ngoài là mời mọi người ăn uống, nhưng thực chất chủ nhà có mục đích khác, hoặc bên kia đã có những chiến lược mục tiêu, thiết kế kỹ lưỡng bàn tiệc để mời người khác tham gia.

Diệp Đống sửng sốt trước suy nghĩ của cô, bật cười thành tiếng: “Con nghĩ vớ vẩn cái gì đó?”

Diệp Lâm Tây đánh tiếng trước: “Ba, ba biết tính khí của con không được tốt cho lắm rồi đó.”

Vì vậy, nếu buổi tối bắt cô phải gặp người không muốn gặp, thì cô sẽ chẳng ngại ngần gì lật luôn cả bàn ăn đâu.

Diệp Đống bất lực: “Con đó, đúng là bị ba chiều hư rồi.”

Diệp Lâm Tây không quan tâm, căn bệnh công chúa này của cô, quả thực là nhờ công lao của Diệp Đống.

Ai ngờ ông lại nhẹ nhàng thả ra một câu: “Vất vả cho Cẩm Hành rồi.”

“……”

Đây có phải là ba ruột của cô không thế?

Ba ruột thật ư?

Sau khi dập máy, Diệp Lâm Tây vẫn còn đang nghĩ ngợi chuyện này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại càng cảm thấy rốt cuộc con người cái tên Phó Cẩm Hành này thế nào, dường như sinh ra đã được lòng người rồi. Khiến ba cô thích anh ta thì còn chấp nhận được, bây giờ thậm chí đến cả cô …

Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, Diệp Lâm Tây liền lắc đầu kịch liệt, không phải, không phải đâu.

Cô bị điên rồi sao?

Lại còn nghĩ rằng bản thân mình có ý này nọ với Phó Cẩm Hành.

Cô không dám tưởng tượng đến việc nếu người đàn ông chó kia biết mình đang nghĩ gì thì sẽ như thế nào, có thể sẽ cười nhạo trong lòng, hoặc nghĩ rằng “Hóa ra thường ngày cô ấy đối xử tệ bạc với mình như vậy là do đang thầm thích mình”, hoặc lại đắc ý vì nghĩ rằng cô không thể rời xa anh ta.

Không được, xấu hổ chết mất thôi.

Diệp Lâm Tây không khỏi nghĩ về chuyện đó, chuyện mà cô dồn nén xuống tận đáy lòng, cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ nghĩ tới nữa. Nhưng trái tim thì tự nhủ rằng không được để ý tới, nhưng đầu lại ngăn không nổi cô suy nghĩ về nó.

Đột nhiên, cô lại cảm thấy bất mãn với Phó Cẩm Hành.

Đều là do tên đàn ông chó này!

*

Buổi tối khi đến nhà hàng, cả người Diệp Lâm Tây vẫn đang hôn bay phách lạc, như bông hồng nhỏ xinh đẹp bị gϊếŧ chết bởi sương giá.

Tới cả đây rồi vẫn vậy.

Khi cô mở cửa bước vào, Diệp Đống vẫn chưa đến, vì vậy cô ngồi vào trong phòng bao chờ đợi. Một lúc sau, bên ngoài có tiếng động, khi cô ngoái đầu lại nhìn thì thấy cánh cửa phòng bao được đẩy ra, tiếp theo đó có hai người bước vào.

Cô không khỏi sững người, vì quá bất ngờ.

“Sao thế, là thấy lạ khi nhìn thấy ba hay là lạ khi thấy Dĩ Hoài?”

Nếu nói hôm nay Diệp Đống bi ma xui quỷ khiến nên đem cô bạn gái nhỏ của ông đến thì cô cũng sẽ chẳng kinh ngạc tới mức này, lúc này trông cô hệt như vừa trúng tiếng sét ái tình vậy. Bởi vì cô thực sự không ngờ rằng Diệp Đống lại đến cùng Ninh Dĩ Hoài.

Cô chậm rãi đứng lên, Diệp Đống cười nói: “Được rồi, đây cũng chẳng phải ở công ty Luật của hai người.”

Nói đến đây, nếu Diệp Lâm Tây còn không hiểu thì đầu cô thực sự bị úng nước rồi.

Diệp Lâm Tây: “Ba, ba biết con đang làm việc tại B Vấn?”

Đúng ra là lúc này cô nên nổi cáu vì phát hiện mình hoàn toàn đã bị lừa mới đúng, mất công còn tưởng rằng mình nhanh trí, tìm được việc mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của Diệp Đống.

Diệp Đồng thấy bộ dạng như đang muốn khởi động cả một đoàn quân đến lên án ông của cô, tất nhiên hiểu cô đang nghĩ gì.

Ông lập tức xua tay: “Đừng đừng, con đừng đổ oan cho ba. Sau khi con đi làm ba mới biết việc này.”

Diệp Lâm Tây nghi ngờ nhìn ông.

Diệp Đống thật sự đã quá quen rồi, sợ cô không tin, ông kéo Ninh Dĩ Hoài lại nói: “Dĩ Hoài, cậu nói với con nhóc này là việc nó nộp đơn xin vào B Vấn tôi chưa từng can thiệp đến đi.”

Diệp Lâm Tây bí mật đến B Vấn làm việc chỉ vì không muốn Diệp Đống kiểm soát bản thân mình. Diệp Đồng biết suy nghĩ của cô, đương nhiên sẽ không nhúng tay vào, vì sợ cô biết sẽ trách ông.

Ninh Dĩ Hoài: “Lúc đó tuyển cô vào làm, quả thực tôi không có nói với chú.”

Nhìn thấy mọi người đều đang đứng, Diệp Đồng liền bảo tất cả cùng ngồi xuống rồi nói tiếp. Rất nhanh, Diệp Lâm Tây lại nhìn hai người bọn họ, nếu Ninh Dĩ Hoài chỉ quen biết Diệc Đống ở vấn đề công việc, thì ông sẽ không đưa anh ta tới ăn tối cùng.

Nếu Diệp Đống muốn lót đường cho cô ở B Vấn thì ông sẽ mời thẳng Tưởng Vấn đi ăn tối. Dù sao thì Tưởng Vấn mới là Giám đốc của công ty, là người có quyền hành. Một Luật sư như Ninh Dĩ Hoài, mặc dù có tên tuổi, nhưng cũng không thể khiến Diệp Đống đích thân tiếp đãi anh ta.

Đôi mắt đen láy của Diệp Lâm Tây quét qua quét lại hai người họ, vẫn là Diệp Đống cười nói: “Con thực sự không nhớ Dĩ Hoài sao?”

“Đúng là không có lương tâm.”

Diệp Lâm Tây càng thêm sửng sốt, không ngờ cô và Ninh Dĩ Hoài lại quen nhau?

“Khi nộp đơn vào Harvard, con phải tham gia một cuộc phỏng vẫn, không phải lúc đó Dĩ Hoài đã giúp con chuẩn bị thì gì?”

Á?

Diệp Lâm Tây kinh ngạc nhìn Ninh Dĩ Hoài, đột nhiên nhớ ra. Các trường đại học ở Mỹ muốn phỏng vấn, nên tất cả thí sinh đều phải chuẩn bị trước, nói chung những gia đình có điều kiện đều sẽ mời các chuyên gia cao cấp đến giúp thí sinh thực hiện các khóa đào tạo phỏng vấn đặc biệt. Có rất nhiều cách để xin được vào trường đại học, nhưng cách dễ dàng hơn một chút đó là dùng tiền dọn đường. Học lực của Diệp Lâm Tây ở mức khá, vì vậy không cần quá lo lắng về kỳ thi.



Còn về buổi phỏng vẫn, lúc đó Diệp Đống đã sắp xếp một người có chuyên môn để huấn luyện cô, nói rằng đối phương cũng là sinh viên tốt nghiệp tại Harvard. Chỉ có điều lúc đó Diệp Lâm Tây không gặp anh ta, hai người chỉ chat voice với nhau trên máy tính để luyện tập, hơn nữa anh ta luôn sử dụng tiếng anh, Diệp Lâm Tây nghĩ rằng anh ta là người Hoa kiều nên không thắc mắc gì nhiều. Nhưng thật không ngờ người này lại là Ninh Dĩ Hoài.

Đột nhiên cả hai có một mối liên hệ cực khó hiểu.

Diệp Đống giải thích: “Nếu không phải lần này ba thương lượng với Dĩ Hoài, nói muốn để con tới chỗ cậu ấy thực tập, thì ba cũng đâu có biết con đã nộp hồ sơ đi làm tại đó rồi.”

Nhìn thấy Diệp Đống và Ninh Dĩ Hoài rất thân thiết với nhau, Diệp Lâm Tây không khỏi tò mò về mối quan hệ giữa hai người. Cô không quá nghi ngờ tới trường hợp đứa con ngoài giá thù hay gì gì đó.

Diệp Đống cố tình ra ngoài nhận điện thoại, Diệp Lâm Tây kìm không được tò mò hỏi: “Đối tác Ninh, anh và ba tôi quen biết nhau thế nào?”

“Cô nhi viện mà tôi ở hồi nhỏ là do ba cô tài trợ.”

“Ồ.”

Ồ?

Chơi hay nghỉ vậy?

Nếu nói việc Ninh Dĩ Hoài và ba cô quen biết nhau cũng đã đủ khiến cô bất ngờ rồi, thì lúc này cô lại đang trợn tròn hai mắt không chút do dự, trong đôi mắt sáng ngời đó hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc.

Ninh Dĩ Hoài là trẻ mồ côi?

Đối tác Ninh xuất sắc, lại lớn lên trong trại trẻ mồ côi?

Nhất thời, Diệp Lâm Tây không biết nên nói gì.

Ninh Dĩ Hoài: “Sau này, học phí tại trường Luật tôi học bên Mỹ cũng đều là do ba cô tài trợ.”

Cho dù số tiền đó trong thời gian làm việc Ninh Dĩ Hoài đã tích góp và trả lại toàn bộ cho Diệp Đống, nhưng món nợ ân tình này thì mãi không bao giờ quên.

Diệp Lâm Tây lén cầm cốc nước lên uống một ngụm để xoa dịu trái tim bé nhỏ thường xuyên bị kích động của mình. Mặc dù trước đó cô chưa bao giờ hỏi về lý lịch của Ninh Dĩ Hoài, nhưng những người trong công ty luật luôn vô cùng ngưỡng mộ anh ta, cộng thêm việc anh ta xuất thân từ một trường học nổi tiếng tại Mỹ, nên Diệp Lâm Tây đã mặc định rằng anh ta là thiếu gia của một gia đình giàu có nào đó. Suy cho cùng thì vẻ ngoài độc đoán bậc nhất của anh ta không thể hình thành trong ngày một ngày hai được.

“Ban đầu nhận cô vào làm thực ra là vì nhận ra cô, sau đó là bởi vì tôi muốn xem xem cô học hành ở trường thế nào, có làm mất mặt tôi hay không.”

Anh ta đang nói cái quái gì vậy?

Diệp Lâm Tây tưởng rằng mình đang gặp ảo giác? Mất mặt anh ta?

Ninh Dĩ Hoài hơi dựa lưng vào ghế, nhàn nhã nói: “Hồi đó cô vào harvard là do tôi giúp cô chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, nên cô cũng được coi là học sinh của tôi mà, vì vậy tôi mới muốn kiểm tra một chút tình hình học tập của cô, không có vấn đề gì chứ.”

Whoaa!

Diệp Lâm Tây thực sự cảm thấy đã sống hơn 20 năm trên đời, đây là lần đầu tiên gặp một người còn tự tin hơn cả mình.

Thực sự, đây là trình độ dát vàng lên mặt luôn rồi.

Diệp Lâm Tây cười với anh ta: “Vậy phải cảm ơn đối tác Ninh vì đã chỉ dẫn.”

“Vụ án của Vương Văn Lượng cô đã xử lý rất tốt, bằng chứng cũng là do cô tìm ra.”

Ninh Dĩ Hoài rất hiếm khi mở miệng nói được câu nào tử tế, lúc này lại khen ngợi cô. Tuy nhiên, lòng Diệp Lâm Tây vẫn vững như núi, không giao động chút nào, khuôn mặt cô nở nụ cười ngoại giao tiêu chuẩn nhưng không khỏi hừ lạnh một tiếng, đứng có nghĩ rằng bây giờ anh nói tốt vài câu thì sau này tôi sẽ không hẩy anh ra khỏi cửa.

Ninh Dĩ Hoài: “Có phải cô đang thầm mắng chửi tôi không?”

Diệp Lâm Tây lắc đầu: “Không có.”

Ninh Dĩ Hoài: “Tôi sẽ không đối xử khác biệt với cô vì quan hệ của chúng ta. Trong đội của tôi, nếu cô làm sai, vẫn sẽ bị khiển trách.”

Diệp Lâm Nghi khẽ nghiến răng, OK, vận mệnh cuối cùng của anh vẫn sẽ là bị đuổi ra khỏi cửa.

Thật may là Diệp Đống đã quay lại, cả ba cùng nhau suôn sẻ ăn xong bữa cơm. Diệp Lâm Tây ngồi xe của mình về nhà, cả quãng đường đều nhìn ra cảnh đường phố bên ngoài, ánh đèn nê ông hòa lẫn với ánh sao khiến cả thành phố trở nên lộng lẫy, sống động.

Cứ thế cho đến khi về nhà, cô một mình bước lên lầu, tắm gội, đắp mặt nạ và làm các bước dưỡng ra. Cô luôn quen với việc dành thời gian cho khuôn mặt của mình, nhưng làm mãi làm hoài khiến cô cảm thấy thực sự nhàm chán. Chỉ vì nghĩ đến việc ngày mai Phó Cẩm Hành về nước, mới thấy vui vẻ trở lại.

*

Khi Phó Cẩm Hành về đến biệt thự Vân Kỳ đã là ba giờ sáng, anh xuống máy bay liền lập tức về thẳng nhà. Trước giờ đi công tác, chưa bao giờ có cảm giác nóng lòng muốn về nhà như vậy, lần này đã được trải nghiệm rồi. Khi mở cửa phòng ngủ, anh ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, sảng khoái mà không hề hắc nồng, giống mùi nước hoa hàng ngày Diệp Lâm Tây vẫn dùng, Hương vị quen thuộc này khiến lòng anh trở nên mềm mại.

Nửa đêm đường xa vội vàng chạy về mệt mỏi nhưng trong một khoảnh khắc đã được hương thơm nhẹ nhàng trên cơ thể cô vỗ về an ủi. Ánh đèn ngoài hành lang hắt vào qua khe cửa, bóng người hơi nhô cao trên giường đột nhiên lật úp, chăn bông đã rơi xuống nửa giường, Phó Cẩm Hành bất giác bật cười. Cái phong cách ngủ này vẫn không thể thay đổi. Ngay sau đó, anh đi đến phòng khách để tắm rửa, đem mệt mỏi bụi bặm cuốn trôi theo dòng nước. Sau đó, lặng lẽ lên giường ôm cô vào lòng.

“Phó Cẩm Hành.”

Đột nhiên, người con gái trong vòng tay dường như cảm nhận được, mơ màng gọi anh một câu.

“Ừm, là anh.”

Phó Cẩm Hành nghĩ rằng cô đã tỉnh, nhẹ nhàng đáp lại.

Diệp Lâm Tây chỉ gọi mà không hề mở mắt, nhưng lại vươn tay ôm lấy anh, cứ thế yên tâm ngủ như thể đây chỉ là một giấc mơ.

Một giấc mơ đẹp ngày nhớ đêm mong.

Phó Cẩm Hành cũng buồn ngủ, mấy ngày nay anh cố gắng đẩy nhanh lịch trình của mình, kết quả là được về nhà sớm một ngày. Anh không nói với Diệp Lâm Tây, chẳng lẽ vì muốn khiến cho cô bất ngờ?

Một bất ngờ vui vẻ.

Khi ôm cô, Phó Cẩm Hành không biết liệu anh có phải là một bất ngờ đối với cô hay không.

Sáng sớm, tiếng chuông báo thức vang lên, Diệp Lâm Tây theo thói quen đẩy người trước mặt ra, cố gắng vươn tay sờ điện thoại trên đầu giường. Chỉ là vừa chạm vào điện thoại, cô chợt sững người.

Tại sao lại có người khác trên giường của cô?

Diệp Lâm Tây đột nhiên quay lại nhìn, đến khi thấy khuôn mặt anh tuấn quen thuộc cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy đã về rồi.

Nhưng sau khi thở phào nhẹ nhõm, cô lại không khỏi khó chịu.

Anh ấy về tại sao lại không nói với cô một tiếng chứ?

Vốn dĩ theo tính cách của Diệp Lâm Tây, nhất định sẽ lay bằng được cái người đang ngủ say kia dậy, sau đó hỏi rõ xem tại sao anh ấy về mà không nói trước với cô một câu, lại còn xuất hiện đột ngột trên giường, có biết như vậy dễ dọa chết người lắm hay không? Nhưng nhìn bộ dạng ngủ ngon lành của anh, Diệp Lâm Tây lại có chút không nỡ.

Tối qua lúc anh về, cô không hề hay biết, chắc là do ngủ quá say rồi.

Ước tính lúc đó là khoảng ba bốn giờ sáng.

Chắc chắn anh không nỡ đánh thức cô, nên mới không gọi.

Ngoài ra, anh cố ý về nước sớm một hôm có phải muốn khiến cô bất ngờ không?

Nghĩ đến đây, vẻ bực bội của Diệp Lâm Tây lập tức biến mất, chỉ còn lại sự ngọt ngào không giải quyết được. Cô vô thức nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường, mái tóc đen của anh dường như dài ra một chút, vài sợi rơi trên trán khiến cả người toát ra vẻ thư thái.

Anh có cặp lông mày rậm và sống mũi thẳng, đôi môi hơi mỏng nhưng lại rất đẹp, tuy rằng lúc này đôi mắt đen nhánh hướng nội kia chưa mở, nhưng cả gương mặt vẫn quá mức hoàn hảo.

Diệp Lâm Tây cảm thấy hài lòng hơn một chút.

Đúng vậy, khuôn mặt như vậy đáng để cô đánh giá cao.

Ngay sau đó, Diệp Lâm Tây nhẹ nhàng nhấc chăn xuống giường đi tắm, cô rửa mặt đánh răng cô ý không để phát ra tiếng động, nhưng vào phòng thay đồ, chọn đi chọn lại vẫn không tìm được bộ nào ưng ý. Cho đến khi cô tìm được một chiếc váy liền màu trắng, da cô vốn đã vô cùng trắng trẻo, giờ lại càng rõ hơn dưới nền váy trắng.

Cô mặc chiếc váy đó vào, đang vươn tay kéo khóa thì đột nhiên phía sau phát ra tiếng động. Diệp Lâm Tây quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đang để trần nửa thân trên đứng ở cửa, khóa váy của Diệp Lâm Tây còn chưa kéo lên, lộ ra toàn bộ tấm lưng nõn nà, cô có chút tức giận: “Sao anh đi lại không phát ra tiếng thế?”

Cô vội vàng kéo khóa, nhưng càng vội, khóa kéo lại càng bị kẹt. Thấy cô sắp dùng lực kéo hỏng cái cái khóa luôn rồi, Phó Cẩm Hành mới chậm rãi bước về phía trước, anh nhẹ nhàng nhấc tay Diệp Lâm Tây ra. Còn cô chỉ cảm thấy xấu hổ, quay đầu nhìn về phía trước.

Một lúc sau, cô cảm giác được khóa váy được anh nhẹ nhàng kéo lên, hơi mát trên lưng dần tan biến.

Khi lòng bàn tay anh kéo đến trên cùng, Diệp Lâm Tây thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Phó Cẩm Hành nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô hỏi: “Em không vui khi thấy anh về à?”

“Đâu có.”

Phó Cẩm Hành gật đầu: “Vậy là rất vui mừng đúng không?”

Diệp Lâm Tây bây giờ đang có lòng dạ bất chính với anh, có hơi chột dạ, lúc này lại nghe thấy anh nói vậy, miệng lưỡi lập tức cứng nhắc: “Cũng chẳng hẳn là rất vui, chỉ là nghĩ tới việc anh về thì quà của em cũng về theo anh mà thôi.”

OK, Diệp Lâm Tây thể hiện luôn tại chỗ cái gì gọi là mạnh miệng.

Phó Cẩm Hành cũng không vạch trần cô, chỉ nhìn cô, khẽ cười không nói.

Diệp đại tiểu thư chưa khách sao với ai bao giờ, rõ ràng trước đó còn nói rằng để anh đi mua đồ cho cô trong lúc bận bịu công tác có làm phiền anh hay không, nhưng ngay sau đó lại gửi nguyên cả list đồ cho Tần Chu.

Diệp Lâm Tây xoay người rời đi: “Không nói với anh nữa, em đi làm đây.”

Nhưng cô vừa mới xoay người, còn chưa kịp cất bước, Phó Cẩm Hành đã áp tới, anh đè cô lên chiếc gương sau lưng, mặt kính lạnh lẽo áp vào lưng Diệp Lâm Tây, hơi lạnh nhè nhẹ như muốn chui vào cơ thể cô.

Phó Cẩm Hành cúi đầu: “Nhưng hôm đó lúc say, em đâu có nói như vậy?”

Diệp Lâm Tây sững sờ: “Em đã nói gì?”

Phó Cẩm Hành hơi cúi người, khuôn mặt áp xuống, càng ngày càng gần Diệp Lâm Tây, giọng nói của anh dường như đã mất đi vẻ lãnh đạm lúc trước, thay vào đó là chút ấm áp: “Em bảo anh về sớm một chút, em nhớ anh rồi.”

Ăn! Nói! Hàm! Hồ!

Diệp Lâm Tây: “Em chỉ nói anh về sớm, chứ đâu có nói nhớ anh.”

Mặc dù câu đó cô đã giữ trong lòng không nói ra.

Đừng nghĩ rằng cô uống chút rượu thì có thể lừa cô.

Nhưng cô vừa ngước lên nhìn liền bắt gặp đôi mắt đen hẹp dài của anh, đột nhiên mọi lý lẽ đều tan biến vào hư không, cô hoảng sợ cúi đầu, nhưng lần này Phó Cẩm Hành đã nhanh chóng áp lên môi cô.

Nó giống như đống củi khô gặp lửa.



Chỉ một chút đυ.ng chạm cơ thể khiến cả hai đều như đang bốc cháy.

Nụ hôn của Phó Cẩm Hành rơi xuống vừa mạnh mẽ vừa gấp gáp, anh nhẹ nhàng dùng tay siết chặt eo cô, ép cả người cô lên tấm gương, không cho cô đường thoát. Anh cắn môi cô, khiến cổ họng cô bất giác phát ra một tiếng “Ưm” yếu ớt. Thanh âm dịu dàng như thể không phải của cô vậy. Ngay cả khi Diệp Lâm Tây nghe thấy, vành tai cũng lập tức đỏ bừng.

Nhưng sự xấu hổ trong đầu cô nhanh chóng được thay thế bởi một cảm giác khác, Phó Cẩm Hành dường như bốc hỏa, anh hôn cô ngày càng dữ dội, như thể sẽ không bao giờ buông tha cho cô vậy.

Rất lâu sau đó, Phó Cẩm Hành mới buông cô ra, cúi đầu hỏi: “Hay là hôm nay xin nghỉ?”

Nghe được những lời này, Diệp Lâm Tây ngẩng đầu nhìn anh, nhìn dáng vẻ khí phách, sáng như vầng trăng này mà cũng có thể nói ra những câu hết sức lệch lạc như vậy.

Diệp Lâm Tây: “Không được.”

Chỉ là âm thanh phát ra từ miệng cô vẫn nhẹ nhàng, mềm mại như thế.

Sau đó, cô hơi cao giọng nói: “Anh mơ đẹp quá rồi đó.”

Nhưng âm thanh càng lớn lại càng chột dạ. Tuy rằng ngoài miệng thì phủ nhận khá dứt khoát, nhưng trong lòng lại cực kỳ tâm đắc. Cho đến khi ngồi dưới nhà ăn sáng, cô kìm không được liền liếc trộm Phó Cẩm Hành.

Đến khi người đàn ông chó đó nhìn lên, Diệp Lâm Tây lại vội vàng cúi đầu xuống, đối diện truyền đến một tiếng cười khẽ, tiếng cười này khiến cho Diệp Lâm Tây cảm thấy có hàm ý gì đó.

Cô có chút không phục lại ngẩng đầu lên hỏi: “Anh cười cái gì?”

“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé.”

Phó Cẩm Hành lau miệng, nhẹ nhàng nói.

Diệp Lâm Tây đang định thờ ơ đáp lại, thì người đàn ông đối diện lại nói: “Vẫn là ở khách sạn đó.”

Đột nhiên Diệp Lâm Tây nghi ngờ nhìn qua.

Nhà hàng là nhà hàng, tại sao lại cố tình nhắc đến khách sạn? Anh ta muốn làm gì?

Diệp Lâm Tây không khỏi khó chịu khi nhìn ra vẻ giễu cợt trong mắt anh: “Anh nghĩ cái gì thế?”

Rốt cuộc là tên đàn ông chó này đang nghĩ cái gì không phù hợp với thuần phong mỹ tục thế không biết!

Phó Cẩm Hành khẽ cười: “Em đang nghĩ cái gì thì anh cũng nghĩ cái đó.”

Diệp Lâm Tây nhất thời không biểu cảm. Đột nhiên cô cảm thấy mọi thứ đã quay trở lại và cái người đàn ông chó luôn khiến cô phát điên cũng trở lại rồi. Cô đã gây ra tội lỗi gì để gặp phải người chồng như này cơ chứ?

*

Đem theo tâm trạng đó đi làm, Diệp Lâm Tây không thể không than thở khi đến công ty. Kể từ sau cuộc ăn nhậu của ba người họ, Khương Lập Hạ đã tạo riêng một nhóm chat. Không ngờ rằng, một người luôn chẳng có bất cứ động tĩnh gì vào buổi sáng lại nhanh chóng trả lời cô.

Khương Lập Hạ: [Theo tớ thì Phó tổng rất giống với những cậu học sinh tiểu học, chính là càng thích cậu bao nhiêu lại càng muốn trêu chọc cậu bấy nhiêu.】

Diệp Lâm Tây: [Cậu đang chế giễu anh ta là một đứa con nít ngố tàu à?】

Học sinh tiểu học Phó Cẩm Hành …

Ghép hai cái cụm từ không thể hòa hợp này lại với nhau khiến Diệp Lâm Tây phải rùng mình một cái.

Kha Đường: [Phó tổng? Là ai.】

Bởi vì Diệp Lâm Tây cứ hễ mở miệng là lại tên đàn ông chó này, tên đàn ông chó kia, nên Kha Đường vẫn chưa biết chồng cô là ai.

Khương Lập Hạ: [Chính là người đàn ông chó may mắn đã cưới được nàng tiên hoa hồng nhỏ của chúng ta.】

Kha Đường: [Sao anh ta lại dám đối xử như vậy với tiên nữ của chúng ta chứ? Lẽ nào không nên tắm rửa sạch sẽ hàng ngày rồi thắp hương cảm tạ trời phật hay sao?】

Khương Lập Hạ: “…”

Diệp Lâm Tây: [Cũng chẳng đến mức vậy.】

Khương Lập Hạ: [Nhưng chị em ơi, tớ thấy khoảng cách đến lúc cậu tóm gọn được Phó tổng trong tay chẳng còn bao xa nữa đâu.】

Khương Lập Hạ: [Cố lên!!!】

Khương Lập Hạ: [Bảo bối hoa hồng nhỏ hãy mạnh mẽ xông lên!]

Diệp Lâm Tây chống cằm, nhìn vào dòng tin nhắn “Tóm gọn được Phó Cẩm Hành trong tay” rơi vào trầm tư, có lẽ cô thực sự nên cố gắng hơn nữa. Ít nhất thì cũng phải đạt đến trình độ cô nói đi phía đông anh ta sẽ chẳng dám rẽ sang hương tây.

Chín giờ sáng, Phó Cẩm Hành cũng đã đến công ty, Tần Chu đúng giờ đợi anh ở công ty. Trợ lý chủ tịch tưởng rằng hôm nay anh mới về nước, sau đó mới biết sáng sớm nay anh đã về tới nơi rồi, vốn dĩ cứ nghĩ hôm nay chủ tịch không đến công ty, nào ngờ đúng chín giờ anh đã có mặt. Mọi người đều không khỏi khâm phục cảm thán, chẳng trách lại giàu có đến vậy. Chỉ riêng phần nghị lực này thôi, không phải người bình thường nào cũng có được.

Cuộc họp điều hành diễn ra đúng giờ vào mười giờ sáng. Khi cuộc họp sắp kết thúc, đột nhiên có người thì thầm: “Bên ngoài có chuyện gì vây?”

Âm thanh hơi lớn, mọi người đều nhìn ra bên ngoài theo phản xạ. Cách đó không xa, trên trời có một làn khói đen dày đặc bốc lên, bầu trời trong xanh ban đầu đã bị nhuộm thành một màu đen xám rõ rệt. Khói bốc lên nghi ngút như vậy có nghĩa là đã xảy ra hỏa hoạn. Nhất thời, cả Phó Cẩm Hành cũng ngước mắt lên nhìn.

Tần Chu đứng bên cạnh nhanh chóng nhìn lướt qua tin tức, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức đứng dậy nói gì đó với Phó Cẩm Hành. Vừa dứt lời, Phó Cẩm Hành liền cầm chiếc điện thoại nãy giờ luôn im ắng bên cạnh lên. Anh gọi một cuộc điện thoại ngay trước mặt mọi người.

Hai vị Quản lý cấp cao đều nhìn nhau chằm chằm không hiểu sự tình gì đang diễn ra, ai cũng biết rằng điều mà Phó tổng ghét nhất chính là gọi điện trong các cuộc họp. Tất cả điện thoại đều phải để ở chế độ im lặng, đặt ngay ngắn trên bàn. Ngay cả bản thân anh cũng thực hiện nghiêm túc quy định này.

Nhưng vào lúc này, anh lại trực tiếp gọi điện thoại trước mặt mọi người, nhưng đầu dây bên kia lại chỉ đáp lại anh bằng âm thanh tút tút tút dài vô tận, không có ai nhấc máy.

“Tần Chu, chuẩn bị xe.”

Đây là câu đầu tiên Phó Cẩm Hành nói sau khi đứng dậy.

Khi anh thuận miệng nói rằng cuộc họp đã kết thúc, sau đó xoay người ra phía của kính bên ngoài, rời đi. Các giám đốc điều hành chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng vội vàng như vậy của Phó Cẩm Hành, người thừa kế trẻ tuổi này luôn tỏ ra bình tĩnh, vững vàng trước mặt người khác, tuổi còn trẻ mà đã ở địa vị rất cao, nhưng lại không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo và luôn hoàn thành tốt tất cả mọi việc. Nhưng lần này, mọi người đều thấy rất rõ sự mất cảnh giác của anh.

“Phó tổng đi đâu vậy?”

“Tôi không biết.”

“Tòa nhà đang cháy bên ngoài là tòa nào thế nhỉ?”

“Tôi vừa xem tin tức, là tòa Quốc tế Hằng Dương đang cháy, hơn nữa đám cháy còn rất nghiêm trọng.”

“Hỏa hoạn trong các tòa nhà cao ốc đều rất khó dập.”

Mọi người mỗi người một câu vừa bàn tán vừa đi ra ngoài.

Lúc này, toàn bộ nhân viên trong khu văn phòng cũng đang bàn tán về vụ cháy ở tòa nhà Hằng Dương, hiển nhiên có thể thấy rõ làn khói đen dày đặc trên bầu trời toàn bộ khu vực trung tâm. Cảm giác trong lòng như bị thứ gì đó đè nặng.

Khi Phó Cẩm Hành và Tần Chu xuống lầu, tài xế đã đậu xe chờ sẵn bên dưới. Nhưng vừa lái xe ra ngoài, thì bị chặn lại.

Tài xế nhìn phía trước: “Hình như phía trước có hỏa hoạn nên một số tuyến đường đã bị phong tỏa.”

Vừa dứt lời, cửa hàng ghế sau đột nhiên bị mở ra.

Một bóng người vụt qua chiếc xe và chạy thẳng về phía trước.

Tài xế quay đầu nhìn lại, chỉ còn lại có một mình Tần Chu ngồi ở ghế sau. Là một trợ lý đắc lực, Tần Chu luôn đi theo sát Phó Cẩm Hành, anh ta ngẩn người, bất ngờ đến mức quên cả xuống xe.

Tòa nhà Hằng Dương ở cách đây không xa, dù có đi bộ qua đó cũng chỉ mất năm phút đồng hồ. Khi Phó Cẩm Hành chạy hết quãng đường, vừa đến lầu dưới ở hành lang quốc tế, liền nhìn thấy một đám người đang đứng ở bồn hoa dưới lầu. Rõ ràng là tất cả những người đang làm việc trong tòa nhà đều đã được sơ tán.

Nhiều người như vậy, chắc chắn phải có cả Diệp Lâm Tây. Dựa vào chiều cao của mình, Phó Cẩm Hành gạt đám đông sang một bên để tìm người. Nhưng nhiều người như vậy, nam có, nữ có, chỉ duy nhất khuôn mặt sáng sủa đó là không có. Trái tim Phó Cẩm Hành dường như bị thứ gì đó bóp chặt, anh cảm thấy có chút đau đớn khi thở. Không biết đã tìm kiếm bao lâu, cho tới khi đi đến một bồn hoa nhỏ phía nam, anh thoáng thấy một bóng người trắng như tuyết.

“Diệp Lâm Tây.”

Anh gọi to một tiếng.

Người đang đứng nép trong bóng râm khẽ quay đầu lại, mái tóc đen dài nhẹ nhàng tung bay, đem theo một luồng giò. Vỗn dĩ Diệp Lâm Tây đang nghĩ chỗ vừa rồi cô đứng quá nắng, nên cố ý chọn một nơi râm mát chút. Nhưng thời điểm hiện tại trời nắng nóng như hun, khiến cô khó chịu kinh khủng.

Rồi lại nghe thấy ai đang gọi tên cô.

Cô quay đầu lại liền nhìn thấy Phó Cẩm Hành đứng cách đó không xa, áo Vest phanh ra, mổ hôi lấm tấm trên trán lóng lánh dưới ánh mặt trời, kiểu chật vật này cô chưa bao giờ chứng kiến. Cô khẽ cắn môi, làm sao không biết được là anh đang đi tìm mình cơ chứ?

Khi Phó Cẩm Hành từng bước từng bước đi đến chỗ cô, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ vô cùng tức giận: “Sao em không nghe điện thoại?”

Diệp Lâm Tây hơi cúi đầu, rõ ràng hoàn toàn có thể giải thích rằng cô quên điện thoại trên lầu. Nhưng một ý nghĩ ma quái lại thoáng qua trong đầu cô.

Đột nhiên, cô cụp mắt xuống, nhào tới ôm lấy Phó Cẩm Hành, thấp giọng nức nở: “Phó Cẩm Hành, vừa rồi em rất sợ, thực sự rất sợ, em nghĩ rằng sẽ không được gặp lại anh nữa.”

Rất lâu sau, người đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy cô. Như thể đang ôm một bảo bối vô cùng quý giá, đến Diệp Lâm Tây cũng cảm nhận được cánh tay anh không dám dùng lực, dường như sợ làm hỏng cô.

Cuối cùng anh nhẹ giọng nói: “Lâm Tây, đừng sợ, anh ở đây rồi.”

Diệp Lâm Tây dựa vào vòng tay anh, hai hàng mi khẽ động: “Vừa rồi em sợ muốn chết, chân tay sắp mềm nhũn ra luôn rồi.”

Một người luôn khóc lóc cho dù chỉ phải chịu một chút ấm ức, có lẽ lúc này thực sự sợ hãi, nép vào vòng tay anh, chỉ lí nhí nói vài câu.

Ngay khi Diệp Lâm Tây đang suy nghĩ về việc có nên cố gắng kiên chì tóm gọn Phó Cẩm Hành trong tay như Khương Lập Hạ nói hay không, thì phía bên kia bồn hoa vọng lại tiếng của Kha Đường.

Cô ấy hỏi: “Mọi người có nhìn thấy Diệp Lâm Tây không?”

Đồng nghiệp lắc đầu nói không thấy.

Kha Đường cũng thấy lạ, cô ấy vừa đi mua nước về thì người đã biến mất.

“Vừa rồi lúc tiếng chuông báo cháy vang lên, thực sự rất đáng sợ.” Một đồng nghiệp nữ phàn nàn.

Một đồng nghiệp khác nói: “Đúng thế, tôi thậm chí còn không đợi được thang máy.”

“Kha Đường, hình như cô nằm trong nhóm xuống dưới đầu tiên phải không?”

Kha Đường không khỏi nở nụ cười: “Đừng nói nữa, lúc đó chân tay tôi mềm nhũn luôn rồi, kết quả là Lâm Tây tóm lấy tôi, đến thang máy cũng không thèm đợi, cứ thế lôi tôi đi xuống bằng lối cầu thang thoát hiểm. Cô gái này thực sự rất khác với vẻ ngoài của cô ấy, chạy hơn hai mươi tầng nhà tôi mệt như con chó chết đến nơi, mà cô ấy còn chạy trên đôi giày cao gót.”

“Thật là nhìn không ra đó, Luật sư Diệp nhìn yểu điệu vậy mà lại rất điềm tĩnh.”

“Luật sư Diệp, thực sự giống siêu nhân.”

“Nhìn xem đều là Luật sư cả, người ta lại còn là người mới đến, thế mà biểu hiện thuần thục hơn chúng ta nhiều.”

Lúc này, người đang run rẩy sợ hãi trong vòng tay Phó Cẩm Hành: “….”