Cao Thiến thúc giục: "Đi mau đi mau, loại tình huống này, người nào đi vào người đó làm bia đỡ đạn, hoàn toàn không cứu được, cũng không có khả năng có người cứu được."
Bởi vì zombie trên đường phố đều bị hấp dẫn đến tòa nhà kia, nên lúc đi nhẹ nhõm hơn lúc đến.
Ninh Mông cắn răng lái xe nhanh chóng cách xa quảng trường này, nhìn tòa nhà bốc lửa qua gương chiếu hậu kia, trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng thần bí lái xe máy, toàn thân mặc quần áo màu đen, đội mũ không thấy rõ mặt, phóng xe chạy về phía đó.
Tốc độ của người kia quá nhanh, chớp mắt một cái đã dấn thân vào giữa biển lửa, Ninh Mông thì thào nói: "Là anh ta, vừa rồi có người tiến vào."
Cao Thiến quay đầu nhìn thoáng qua: "Chỗ nào có người."
Ninh Mông nhìn chăm chú tìm kiếm, hoàn toàn không thấy được người.
"Có lẽ là tớ nhìn lầm."
Cô mở nhà xe, lại chạy về phía Kim Sắc Gia Viên một lần nữa.
—
Ba người trên xe vẫn còn đang vui vẻ vì tìm được một chút vật tư, bây giờ lại tận mắt thấy một cảnh thảm thiết như vậy, tâm trạng của tất cả mọi người cũng trở nên nặng nề.
Sống ở khu cách ly đã không dễ, mà ở khu vực ô nhiễm lại còn có nhiều người đau khổ tìm đường sống như vậy, lúc này trông thấy người khác vùng vẫy giãy chết trên ranh giới sinh tử, bọn họ lại không làm được cái gì cả, chỉ có thể làm người quan sát thời khắc cuối cùng trong cuộc đời bọn họ.
Cao Thiến biết rõ nguyên tắc giữ mạng ở tận thế, không nghe, không nhìn, thờ ơ, đây mới là việc nên làm khi thấy loại chuyện này.
Nhưng lúc này, trong lòng cô ấy lại giống như bị kim đâm, khổ sở không nói rõ được.
"Chúng ta chạy trốn là đúng, tình huống vừa rồi, ai đi cũng vô dụng, nhiều zombie như vậy, lửa lớn như vậy, chúng ta có thể làm gì được chứ."
Dường như vì để cho lòng mình bình ổn lại, Cao Thiến hung hăng nói: "Trên xe của chúng ta còn có máy lọc nước sạch, ít nhất có thể mang đến giúp bà Tần, đúng rồi, vừa rồi tôi nhìn thấy trong một cái hòm có không ít công cụ, sau khi chúng ta tới chỗ bà Tần, có thể gia cố lại cánh cửa kia một chút, miễn cho zombie chạy ra ngoài"
Đúng lúc này, Ninh Mông nói: "Hay là chúng ta vẫn quay lại xem một chút đi, tớ vẫn cảm thấy người mình vừa trông thấy không phải ảo giác, anh ta chắc là người lúc trước đã cứu tớ. Tớ nhớ bóng dáng kia"
Cao Thiến kinh ngạc nhìn cô, ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe hắt trên mặt cô bé này, bọn họ đã quen biết một thời gian.
Cao Thiến biết trong một số thời điểm, cô vẫn sẽ duy trì một loại cảm giác không hợp với mạt thế này, giống như vừa đến nơi đây vậy, duy trì sự tin tưởng gần như ngây thơ đối với con người, cũng dễ dàng đánh giá thấp sự nguy hiểm của mạt thế.
Lúc này, đề nghị của cô vẫn khiến trong lòng cô ấy chấn động, Cao Thiến chăm chú nhìn sườn mặt Ninh Mông: "Cậu nói cái gì, cậu muốn trở về sao?"