Chương 4

Người đàn ông thân hình cao lớn, mặc một cây đen, trên mặt còn đeo mặt nạ buông đứa trẻ xuống, cúi người nói với cô bé: “Em ngoan ngoãn đi theo chị gái về, nghe lời một chút.”

Bé gái nắm một góc áo của người đàn ông, lưu luyến không rời, ngửa khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu lên, khóc nức nở hỏi: “Anh trai, sau này em còn có thể gặp lại anh không?”

Người đàn ông xoa đầu cô bé, khóe môi dưới mặt nạ cong lên, đôi mắt lộ ra chút ý cười dịu dàng.

Anh không nói gì cả, xoay người nhảy qua cửa sổ, dùng dây thừng nhẹ nhàng rơi xuống đất, sau đó leo lên một chiếc xe máy, phóng đi như bay.

Ninh Mông nhìn cảnh tượng này, nắm chặt tay bé gái bên cạnh: “Chúng ta cũng nhanh chóng đi thôi.”

Bé gái không nuốt lời, suốt hành trình đều ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô, cuối cùng hai người cũng về tới nhà xe.

【Chúc mừng ký chủ, đạt được vũ khí: Dao găm. Dao găm chất lượng than thép tốt, độ bền: Rất tốt, độ mới: cũ 8 phần mới, độ sắc bén: Chém zombie như bổ dưa hấu. Thích hợp cho người mới sử dụng, với giá trị vũ lực của ký chủ, xác suất may mắn sống sót là 35%.】

Không ngờ dao găm mà đối phương đưa cô lại tốt đến cỡ này, Ninh Mông thần cảm thán trong lòng.

Ninh Mông điều khiển nhà xe rời khỏi khu phố nguy cơ khắp nơi này, lúc này cô mới nhớ tới hỏi bé gái ngồi ở ghế phụ: “Em tên là gì?”

Bé gái còn đang đắm chìm trong cảm xúc đau khổ có lẽ sẽ không còn được gặp lại anh trai nữa, nghe thấy chị gái bên cạnh hỏi chuyện, bèn ngoan ngoãn trả lời: “Em tên Khương Tuyết.”

——

Ninh Mông quay đầu nhìn cô bé ngồi bên cạnh, cô bé nhìn qua rất gầy, dường như có hơi thiếu dinh dưỡng, quần áo trên người bẩn thỉu, khuôn mặt nhỏ đen sì, lúc này, trên mặt còn vương hai hàng nước mắt, biểu cảm hơi khẩn trương nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ có thứ kỳ quái gì đột nhiên vụt ra.

“Em chính là Khương Tuyết?” Người cần giúp đỡ mà mình khổ sở tìm kiếm lại cứ thế tìm được rồi, tâm trạng của Ninh Mông hơi phức tạp. “Đúng rồi, bài đăng xin giúp đỡ trên diễn đàn là do em đăng sao?”

Khương Tuyết mê man lắc đầu: “Em không biết…”

“Được rồi, em đừng sợ, chị sẽ nhanh chóng đưa em tới hiệp hội cứu viện, chờ đến khi tới đó, em sẽ được an toàn.”

“Cảm ơn chị…” Nghe thấy lời này, Khương Tuyết nhỏ giọng nói cảm ơn, chỉ là từ đầu đến cuối cô bé đều chưa từng cười, cũng không chủ động nói chuyện, nhưng thật ra lại rất ngoan.

Đến khi nhà xe rời khỏi khu phố cực kỳ nguy hiểm này, tuy trên đường phố vẫn tràn ngập nguy cơ khắp nơi, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy người sống.

Ninh Mông hỏi: “Cha mẹ em đâu?”

Khương Tuyết không nhịn được mà rùng mình một cái, dường như nghĩ tới chuyện gì rất đáng sợ, cô bé nói: “Em không biết cha ở đâu, mẹ… Mẹ bị zombie cắn, còn kiên trì ở cạnh em mấy ngày, nhưng mà mẹ nói mẹ không kiên trì được bao lâu nữa, kêu em trốn trong phòng đừng ra ngoài, lúc sau sẽ có người tới cứu em, sau đó em cũng không thấy mẹ nữa…”

Ninh Mông nghe lời cô bé nói xong, rơi vào trầm mặc, đây đúng là một đứa trẻ số khổ, có lẽ bài viết cứu trợ mà cô thấy trên diễn đàn lúc trước là do mẹ cô bé dùng chút lý trí còn tỉnh táo để đăng, bà ấy rất muốn ở bên con, nhưng lại lo lắng mình sẽ phát điên làm con bị thương, thế nên đành phải tự rời đi.

Người mẹ kiên cường để lại một đường sống cho con gái, giúp Khương Tuyết chờ được cứu viện tới.