“Đói bụng không? Anh giúp em múc canh, cháo gà trong nồi đất không dễ loại bỏ, cẩn thận nóng phỏng lưỡi.” Đối với vợ, Quý Á Liên vô cùng bao dung, đại ma đâu trên một ngàn nhân viên lại cam tâm tình nguyện cưng chiều bà xã, hơn nữa sau đó lại bị cô tiêu hao hết sức lực.
“Em biết rồi, cảm ơn, em đói nhanh hơn rồi. . . . . . .” Thạch Nghi Thanh vươn cánh tay nghĩ nhận chén canh đầy, lại nhìn đến bả vai bóng loáng của mình, sao xuyên qua nháy mắt một cái, lại nháy mắt, yên lặng một chút, “À – sao em lại không mặc quần áo, anh làm cái gì em, anh nhân lúc em tinh thần không rõ liền xâm phạm em. . . . . .Ưʍ. . . . .”
Phương thức đối phó với người phụ nữ cuồng loạn là che miệng cô ấy lại, Quý Á Liên là người đàn ông dũng cảm sáu thước, anh không dài dòng chiếm lấy đôi môi mềm của bà xã, ôm lấy cả người và chăn, đi về phía bàn ăn hình bán nguyệt cách giường ba mét, để ở trên chân còn mình thì ngồi xuống, công trình ghế màu đỏ phù hợp với người của hai người, thích hợp với vợ chồng hoặc tình nhân ngồi chung.
Về phần quần áo. . . . .Dù sao nếu cởi một lần thì cần gì phải mặc vào, cuộc hành trình ba ngày hai đêm ở suối nước nóng anh cũng không muốn bỏ uổng, anh nghĩ kéo dài mấy ngày cũng tốt, không khí trên núi mát mẻ, không có khí thải ô nhiễm như thành phố, vừa đúng dùng để dưỡng bệnh!
“Chờ. . . . .Chờ một chút, em nhớ tới em quên cái gì, anh không làm bất kỳ biện pháp ngừa thai nào, em có thể mang thai”
Tiếng kinh hô của cô gái truyền đi sau buổi chiều, có chút hoảng sợ kéo dài âm thanh, doạ tới con chim tước đang mổ lá trên cây đa, nó vỗ cánh bay lên trời xanh, dừng không xa chỗ cây đỗ quyên, giống như cảm giác được động tĩnh tứ phía.
Quý Á Liên có mục đích mà đến, trước đó đã sắp xếp toàn bộ chu đáo, anh không để cho người khác tiếp xúc với bà xã muốn cô không lo không suy nghĩ, từ bệnh viện về đến nhà, trừ nhân viên chăm sóc, tài xế và bảo vệ cao ốc, cô chỉ đối mặt với mình anh, anh có thể dễ dàng ảnh hưởng tới suy nghĩ của cô.
Vừa đến suối nước nóng, nghỉ ngơi một chút sau đó anh liền thực hiện bước đầu tiên của âm mưu: dẫn vợ đi ngâm nước nóng. Anh biết cô chỉ cần ngâm nước nóng sẽ buồn ngủ, tinh thần không tốt mà đầu óc sẽ không hoạt động, cái gì cũng không muốn nghĩ chỉ muốn để cho nước rửa đi toàn bộ phiền não của bản thân, bà xã vừa buông lỏng chính là cơ hội để anh dụ dỗ cô.
Qủa nhiên, lúc thể xác và tinh thần chậm rãi buông xuống là cô hoàn toàn không có năng lực phản kháng, mặc dù có chút kháng cự nhưng đó cũng chỉ là bản năng của con người, cuộc sống vợ chồng hơn hai năm anh chỉ hiểu rõ nhược điểm của cô nhất, thoáng trêu chọc là có thể khơi lên lửa dục của cơ thể cô, mẫn cảm lại nhiệt tình bao lấy cô.
Không có trí nhớ nhưng anh biết cô vẫn là Thạch Nghi Thanh, ánh mắt cô nhìn anh thay đổi, nhưng suy nghĩ của cô sẽ không đổi, nhìn việc đã qua để tính toán một chút, kế tiếp liền đơn giản hơn nhiều.
Lần đầu tiên: da thịt quấn quít thì có lần thứ hai:, sau đó là lần thứ ba:, lần thứ tư:, lần thứ năm:. . . . . . .chỉ cần sức khoẻ gắng gượng được, anh giống như thú động dục không ngừng đòi hỏi, một lần lại một lần mạnh mẽ đòi ngọt ngào của cô, một lần lại một lần hôn cô đến ý loạn tình mê, hoàn toàn bị say đắm trong lòng anh.
Cuộc hành trình ở suối nước nóng ba ngày hai đêm, thời gian bọn họ rời giường đầy mùi vị của hai người cũng không nhiều, ân ái trong suối nước nóng, trừ yêu một lần nữa trong suối nước nóng, lấp đầy bụng lại trở lại giường chiến đấu kịch liệt, nghỉ ngơi một chút lại trở về suối nước nóng ngâm nửa tiếng, để cho thân thể tu dưỡng lại sau khi phóng túng quá độ, hồi phục năng lượng đã tiêu hao.
Vòng đi vòng lại chỉ làʍ t̠ìиɦ, ăn cơm, tắm suối nước nóng, làʍ t̠ìиɦ tiếp, ngược lại không cần ngủ, ở chỗ này bọn họ như hình với bóng suốt bảy mươi hai giờ, thấy bóng dáng Thạch Nghi Thanh nhất định sẽ thấy được Quý Á Liên bên người cô, bọn họ vội vàng mặc quần áo vào, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hưởng thụ cuộc sống khoái lạc.
Còn có thể nói xa lạ sao? Tin tưởng bọn họ đã sớm quen từng tấc của đối phương.
Đối với Thạch Nghi Thanh, đó là quá trình “hồi phục” vừa vui vẻ vừa mệt người, không cần người đỡ cũng có thể đi lại dễ dàng, nếu nói không đi đường dài cũng có thế chạy những bước nhỏ, mấy ngày này vừa khó lay chuyển lại thiệt, số lượng vận động trước sau đã vượt qua quy định của bác sĩ, cô thở dồn dập để cho huyết dịch của cả người thức dậy, bắp chân run rẩy cũng không còn phạm nữa.
Nhưng mà ở trong du͙© vọиɠ cô mơ hồ cảm thấy lo lắng, hình như quên một chuyện rất quan trọng, làm thế nào cũng không nhớ nổi, mỗi khi cô suy nghĩ bắt được một chút gì đó, mỗi lúc phát hiện cô suy nghĩ bóng dáng Quý Á Liên lập tức bao phủ cô, bóng dáng mơ hồ hôn lên, lại lần nữ đầu hàng trong hoan ái điên cuồng.
“Thanh Thanh, không phải em muốn một đứa bé sao? Bà xã cần ông xã phải cố gắng hết sức thực hiện sứ mệnh, mấy ngày nay em xem anh bỏ ra thêm sức lực, liều mạng xén lương thực cũng muốn thoả mãn em, công cố gắng cầy cấy của anh em phải nhớ kỹ trong lòng.” Bộ dáng anh giống như có công lao lớn vô cùng vất vả cười cười nhìn bà xã, mắt đen nhanh chóng quét qua vẻ âm u.
“Sứ mệnh nhất định phải đạt là từ công ty quảng cáo, không nên dùng bừa bãi, sẽ bị kiệm xâm phạm quyền, còn nữa, lúc nào thì em nói qua em muốn đứa trẻ? Ngay cả chăm sóc mình em cũng phải cố hết sức, nào có dư sức với trẻ con.” Cô khẳng định dỗ không được trẻ con kêu oa oa, thay tả, pha sữa, chích ngừa, cô nghĩ tới đã mệt mỏi rồi.
“Sau ngày xuất viện một ngày, em nhắc tới kết hôn hơn hai năm sao không có con, em đã có ý muốn làm mẹ, thân là cha đứa bé đương nhiên phải phối hợp với em, Thanh Thanh, chỉ cần em muốn anh đều sẽ cho em.” Vẻ mặt Quý Á Liên nghiêm túc khẽ vuốt gò má trắng thông suốt của cô, vô cùng cưng chiều say đắm cưng.
“Qúa sớm. . . . . .” Cô có chút vô lựa thì thầm.
Cô không cho là bọn họ nên có đứa bé vào lúc này, dù sao đối với cô mà nói cô chỉ mới nhận thức anh, chung đυ.ng ngắn ngủi không có nghĩa là về sau liền hợp nhau, danh nghĩa vợ chồng chỉ để cho bọn họ hiểu nhau hơn, cũng không đảm bảo hạnh phúc, sao cô có thể xác định anh là “đúng người”?
Lỡ như có một ngày xảy ra đường rẽ đi không nổi nữa? Khi anh phát hiện anh không yêu mà chỉ đồng tình, mà cô không có cách nào yêu anh giống như anh yêu cô như vậy đứa bé kẹp ở giữa kia rất đáng thương, có yêu hay không là chuyện của những người lớn, nhưng lại liên luỵ đến đời sau vô tội.
Trong suy nghĩ của cô phải trải qua kỳ hạn một đến hai năm mới bàn lại, theo ước định ban đầu của bọn họ sẽ đợi đến lúc cô tới hai mươi lăm tuổi, dù sao cô cũng không vội, còn tới hai năm, nhân lúc còn trẻ nghĩ muốn gì, an bài cuộc sống tương lai một chút, luôn lệ thuộc vào ông xã sẽ tách rời xã hội.
Huống chi anh vẫn sẽ là chồng cô sao? Lòng người dễ thay đổi, cô muốn suy nghĩ cho mình trước tiên, tìm kĩ đường lui, nếu ông xã thay lòng cô còn có chỗ để đi, ngăn ra khó đoàn tụ, thay đổi chính là thay đổi, khổ sở cầu xin chỉ làm mình khổ hơn, kéo bóng lưng càng lúc càng xa không trở về, người đàn ông không thương sẽ rất tuyệt tình, sẽ không quay đầu nhìn lại.
“Chúng ta cũng nên có một đứa bé, qua hai, ba năm lại sinh một đứa, nếu em không sợ mệt liền sinh ba đứa, em ôm một đứa, anh ôm một đứa, một đứa khác đưa cho ba mẹ anh, để cho bọn họ ngày ngày hưởng thụ vui đùa cháu.” Một nhà năm người, hoà thuận vui vẻ, nuôi dưỡng thêm một bộ lông Schnauzer nữa, trẻ con và chó chơi đùa rượt đuổi nhau trong khuôn viên.
“Ba đứa con. . . . .” Hình ảnh ông xã hiện lên trước mặt, giống như con gái của cô, giống như con của anh, người một nhà hoà thuận vui vẻ ngồi trên gỗ chất đầy. . . . .Trong mắt Thạch Nghi Thanh nhu hoà nhiều một chút, khoé miệng khẽ giơ lên, lộ ra ước mơ đối với cảnh đẹp trong tương lai.
Cô muốn một gia đình, rất muốn rất muốn, một gia đình chỉ thuộc về cô, bất luận là trước đây hay bây giờ, có trí nhớ hay không, cho dù bên cạnh vây quanh một nhóm người cô vẫn cảm thấy tịch mịch, bởi vì tâm tình của cô hình như vẫn còn đang lang thang, không tìm được lòng trung thành.
“Thanh Thanh, có anh, có em, còn có đứa bé, chúng ta chân chính là người một nhà, không ai có thể tách chúng ta ra, bất luận chết hay sống, lòng của anh chỉ nhảy lên vì em.” Anh cúi đầu, hôn môi mềm mại thơm tho của bà xã, tay không an phận mò vào trong áo choàng tắm, cbao phủ quả đào mật đẩy đà!
Tiếng rên khẽ phát ra, tròng mắt Thạch Nghi Thanh đầy sương mù, bị tìиɧ ɖu͙© câu hồn, thân thể chủ động tiến lên đón nhận tay anh. . . . .
“Đợi chút, thiếu chút nữa bị anh đổi chủ đề, anh quá âm hiểm, luôn quyến rũ em.. nhìn em giống như sắc nữ chưa thoả mãn du͙© vọиɠ sao?”
“Em không phải, là anh.” Quý Á Liên trêu ghẹo nói, ôm bà xã, hôn liên tiếp lên mặt cô, chọc cho cô nhanh chóng thét chói tai.
“Anh, Quý tiên sinh, không cho trêu chọc em...em muốn nghiêm khắc kháng nghị anh phạm luật.” Thật đáng ghét, sao cô lại không cảm thấy nụ hôn của anh làm cho người ta chán ghét, còn có chút động lòng.
Quý Á Liên không để ý tới giãy giụa của vợ, nặng nề hôn lên môi cô, một tay đặt trên bụng bằng phẳng của cô. “Nói không chừng nơi này còn có một sinh mệnh nhỏ, tưởng tượng bộ dạng híp mắt ngáp đại của nó, chảy nước bọt kêu.”
“Không, hẳn sẽ không một lần có đi? Em đang trong kỳ an toàn.” “Dì cả” của cô vừa qua khỏi không lâu, biết không thể nào mang thai.
Anh giễu cợt nhéo chóp mũi tinh xảo của cô. “Nào có kỳ an toan, thời điểm tới đứa bé sẽ tới, ngăn cũng không ngăn được, việc chúng ta phải làm là chờ đợi, mong nó đến sớm một chút, nếu không nó đang trong bụng em mà nghe mẹ nó ghét bỏ, có lẽ cũng không ra ngoài, ở trong lăn qua lăn lại, để cho em biết đắt tội với tiểu nhân không dậy được.”
“Này! Anh đừng hù doạ người, lấy đâu ra chuyện huyền bí như vậy, em mới không tin tiếu quỷ sẽ nghĩ quẩn như vậy, đầu thai làm đứa trẻ của em, gần đây em rất xui xẻo, còn chưa có đi chùa thắp nén nhang.” Vị Quý tiên sinh này làm việc quá cẩn thận, không có bác sĩ không cho phép cô bước ra khỏi cửa, muốn cô ở trong nhà tịnh dưỡng.
Thạch Nghi Thanh không xem như là tín đồ vóc dáng, cô tin Phật tổ cũng tin Thượng Đế, nhưng cũng có thể nói đều không tin, toàn bộ đều xem cô là tâm huyết dâng trào nhất thời.
Chỉ là sinh ở cái địa phương nhỏ ở Đài Loan, hình như từng nhà đều có bàn thần linh, cung phụng tổ tiên và thần linh bốn phương, ngày lễ ngày tết, mùng một, mười lăm cầm nhang đến cúng vái, hoàn cảnh như vậy khó tránh khỏi bị soi sáng, đối với tượng Phật, Bồ Tát có bao nhiêu kính sợ, tin tưởng một pho tượng và tôn kính thần không sai biệt lắm, chủ yếu là xin bình an, phù hộ thân thể khoẻ mạnh, đại cát đại lợi, vô tai vô nạn. (*).
Vừa nghe đến “Trong miếu”, lông mày Quý Á Liên thoáng cái giương cao. “Là đứa trẻ của chúng ta, tin tưởng phú quý an khang, kiếp trước tích đức nhiều lắm mới có cha mẹ như chúng ta.”
“Ít dát vàng ở trên mặt, thật coi mình là toàn bộ của người ta, tóm lại không có làm bất kỳ phòng vệ nào thì không cho chạm vào em..em muốn chúng ta minh bạch rõ ràng, ai cũng không thể vượt tuyến.” Cô nói thật quyết đoán, giống như cô định đoạt, chỉ cần cô tỏ thái độ kiên định là có thể kháng cự tất cả hấp dẫn.
Đáng tiếc Thạch Nghi Thanh đúng là mềm lòng, không có khí phách, gặp phải con sói Quý Á Liên cắn xé thành tính, thắng bại hiện ngay tức khắc, căn bản không phải đối thủ, Quý Á Liên còn hiểu rõ cô hơn Thạch Nghi Thanh, anh biết lấy phương thức gì để có thể kiềm chế cô.