Edit: hongheechan~DĐLQĐ
"Cô tìm tôi có chuyện gì?"
Trang điểm tỉ mỉ tinh tế, bóng mắt màu tím tươi đẹp làm nổi bật ánh mắt sáng ngời hơi hơi cong lên như mắt mèo, cánh môi đỏ thắm câu nhân, một thân hàng hiệu không đến ba mươi vạn thì không ra khỏi cửa, quần áo đắt giá tự tay nhà thiết kế nổi tiếng may, cùng với dây chuyền kim cương khiến người ta không mở mắt ra nổi, nhìn thấy mà cả người đều mê muội.
Vẫn giống hệt trước, từ trước đến bây giờ, cách ăn mặc của cô luôn luôn đi theo con đường hoa lệ, vô cùng hao tổn tiền bạc, chưa bao giờ thấy cô ta ăn mặc giản dị.
Chu Giai Lỵ là bạn học cùng lớp năm đầu tiên anh đại học, lúc mới đầu anh cũng không chú ý tới cô ta, dù sao không thiếu những cô gái mỹ lệ, xoay quanh anh có cả một đống lớn, mọi người tranh đua nhan sắc, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng, anh luôn cho là sắc đẹp chỉ đứng sau, phải có khí chất đặc biệt mới được.
Ngày đó mưa lớn một trận, anh xối ướt sũng cả người chạy đến thư viện, cô cầm một cái dù tươi cười rạng rỡ đi tới, chuyển cái ô có hình hoa rơi qua đầu anh, hai người che chung một cái dù bước chậm trong mưa.
Thật ra thì anh đã ướt đẫm rồi, có che ô hay không cũng không sao cả, chạy thêm vài bước là có thể trở về túc xá, nhưng sau khi nhìn thấy cô ướt một nửa vai trái, anh không đành lòng mở miệng từ chối, nên một đường đi ra ngoài trường với cô.
Có lẽ đó là nhiệt huyết trẻ tuổi, có lẽ vóc người như ẩn như hiện của cô quá mê người, đi tới đi lui lại đi vào quán trọ gần chỗ đỗ xe, anh mới vừa chia tay bạn gái cũ, đúng lúc bên cạnh không có ai, nên để cô tới tắt lửa, hai người giống như cá rời nước bấu víu đối phương, điên cuồng đòi hỏi vui vẻ thân thể.
Sau khi xảy ra quan hệ, thuận nước đẩy thuyền thành bạn trai bạn gái, mới bắt đầu cô cũng là một cô gái nhỏ dịu dàng như nước cần người che chở, nụ cười duyên tươi đẹp, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, bộ dáng không có anh sẽ tàn lụi, để cho anh cảm thấy kiêu ngạo làm đàn ông, càng nuông chiều cô hơn.
Dần dần, cuộc hẹn hò của hai người sẽ trải qua trong cửa hàng thời trang, cô sẽ vô ý hay hữu ý dừng lại, trong mắt có khát vọng có tiếc nuối, nhìn giống như rất thích lại không có khả năng, đành nhịn đau bỏ đi.
Thân là bạn trai, làm sao anh có thể để bạn gái thất vọng, mua bao lớn bao nhỏ cho cô, mặc dù cô lắc đầu từ chối một lần, nhưng lại không thấy cô bỏ lại bất cứ một món đồ nào, khóe mắt tươi cười nắm chặt đồ, chỉ sợ anh hối hận, muốn cô trả lại cho chủ quán.
Qua mấy lần cô thực tủy biết vị, d*đlqđ không hề thỏa mãn với những quần áo đó nữa, giầy và những phụ kiện khác, thường chủ động đòi thứ đó, nhìn thấy anh có tiền lại muốn châu báu, muốn đồ trang sức, thậm chí không qua sự đồng ý của anh đã tự tiện mua một chiếc xe trăm vạn, lấy danh nghĩa của anh để đặt hàng, xe lại ghi sang tên cô.
Vì chuyện này mà hai người tranh cãi ầm ĩ một khoảng thời gian, gần như đến mức sắp chia tay, rồi sau đó cô khóc sướt mướt nói xin lỗi, nói cô mang thai, cô muốn mua xe vì đứa bé, không muốn làm ảnh hưởng đến vật nhỏ trong bụng kia.
Với việc lúc ấy bọn họ còn là sinh viên, đứa bé tới không hề đúng dịp, anh không thể muốn nó, cũng không muốn nổi, chưa chính thức kinh doanh thì anh còn chưa có thời gian, không có tinh lực nuôi một đứa con, vì vậy hai người thương lượng cả đêm quyết định bỏ nó đi.
Nhưng một ngày trước khi đến bệnh viện tiến hành phá thai, cô nói cô vô ý ngã làm sảy thai, không cần lên bàn mổ nữa.
Vì sự kiện kia anh áy náy, tự trách nhiều năm, đáp ứng tất cả yêu cầu của cô, khi đó anh cho rằng có thể sử dụng tiền bạc để bồi thường thì không thể tốt hơn, có thể giảm bớt xấu hổ trong lòng, dù sao anh làm cho một người phụ nữ mang thai con mình rồi lại không chịu phụ trách, ngược lại còn dứt bỏ, coi như nhau gánh nặng, đó là một miếng thịt trong lòng người làm mẹ.
Nhưng nhiều năm sau, anh nhớ có một người bạn học năm đó nói cho anh mấy câu, người kia nói Chu Giai Lỵ vốn không hề mang thai, cô ta thích nhất là xinh đẹp, làm sao có thể khiến cho mình mang một cái bụng to lớn xấu xí, cậu chưa từng nghĩ tại sao lại đúng lúc như vậy sao? Sớm không sinh non, muộn không sinh non, khi sắp lúc phẫu thuật mới nói không còn đứa bé, chẳng lẽ anh không rõ rốt cuộc cô ta có mang thai hay không sao?
"Không có chuyện gì thì không thể đến tìm anh sao? Chúng ta đã không gặp mặt nhau rất lâu rồi, em rất nhớ anh." Anh lại có thể độc ác làm như không thấy cô, lái xe qua người cô, hỏi cũng không hỏi một tiếng xem người cô có việc gì không.
Vẻ mặt Chu Giai Lỵ bi thương, mắt ứa lệ, móng tay được vẽ hoa văn màu thạch anh nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt, uất ức khẽ cắn môi dưới, đưa tình ẩn ý nhìn sang.
"Có lời gì thì xin nói ngắn gọn thôi, vợ tôi đang đợi tôi ở trong nhà...tôi không thể rời đi quá lâu." Nhớ tới vợ yêu tràn đầy tự tin nói muốn bộc lộ bản lĩnh, làm một bàn tiệc lớn, ngũ quan lạnh lùng của Quý Á Liên nhu hòa một chút, không tự chủ mà nhếch miệng lên.
Vợ...... Ngón tay thon dài đột nhiên nắm chặt dây ví da ở trên đùi, vẻ ghen ghét thoáng qua mắt cô ta. "Anh thay đổi rồi, không phải em mới là người quan trọng nhất trong lòng anh sao? Anh lại không kiên nhẫn với em, giọng điệu lạnh lùng cứ như em chỉ là người xa lạ không quan trọng vậy."
"Cô nói cô hi vọng gặp tôi một lần cuối, xóa bỏ tất cả những việc trước kia, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, hảo tụ hảo tán, đoạn tình cảm đã hết thì phải học buông tay." Mặc kệ giữa bọn họ có tình sâu duyên cạn hay không, người quay lưng trước luôn đuối lý hơn, nên đổi lại vẫn phải trả.
Cô không ép buộc anh qua lại với cô, là anh tự nguyện, nếu đã lựa chọn thì phải có trách nhiệm, không thể trách đoạn tình cảm này là sai lầm, bọn họ cũng đã từng ngâm mình trong ngọt ngào.
Quý Á Liên không muốn vạch mặt, để cho bạn gái cũ đã không còn ở trong lòng không cảm thấy khó chịu, anh đã tận lực bình ổn giọng nói để làm giảm không khí nặng nề.
"Lúc đó em nói muốn gặp anh một lần chỉ là lấy cớ, d*đlq.đ anh không nghe hiểu sao? Em không muốn làm khó anh, chỉ nhìn anh một cái từ xa là thỏa mãn rồi." Chu Giai Lỵ liên tục lau nước mắt, dường như thật sự có suy nghĩ muốn nhìn anh thêm mấy lần, nhưng phối hợp với chiếc nhẫn bảo thạch đỏ đến chói mắt trên tay tạo thành châm chọc mãnh liệt.
Anh nhìn cô, nội tâm cười lạnh, nếu thật sự nhớ đến vậy, hy vọng được gặp mặt người tình cũ, đâu thể đeo kim cương mang bảo ngọc, ăn mặc lại giống như muốn tham gia dạ tiệc vậy, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu tinh sảo nhất, ngay cả cài tóc cũng được khảm kim cương xa xỉ, cô vĩnh viễn sẽ làm cho mình chói lọi ở trước mặt người khác.
Nước mắt cũng là giả, nhìn nước mắt lóng lánh nhưng lại không thể rơi xuống giọt nào, cô chỉ giả vờ chạm chạm khóe mắt, trên ngón tay lại không hề ướt, thứ cô am hiểu nhất chính là làm cho mắt như có giọt lệ, có thể rơi xuống bất kì lúc nào.
Nhưng nếu thật sự phải khóc thì có hơi khó khăn, nước mắt của cô ta không xuất phát từ nội tâm, một hai giọt thì có thể, nhưng không có cách nào để nước mắt rơi như mưa, vì cấp độ giả bộ đáng thương của cô ta còn chưa cao như vậy.
"Nếu không muốn làm khó tôi thì sao còn gọi điện thoại liên tục, nói nếu tôi không tìm cô thì cô lập tức đến tìm vợ tôi." Mới có ba ngày đã gửi hơn trăm tin nhắn, anh xóa đi lại gửi đến, gửi lại xóa, không ngại phiền toái mà gửi đến toàn tin nhắn làm người ta cảm thấy mập mờ, không ai nhìn thấy mà không hoài nghi hai người thật sự không dính líu gì với nhau.
"Em nhớ anh, nhớ đến không đêm nào ngủ được", "Không có anh ngủ cạnh em, cái giường đôi thật lạnh lẽo", "Em nhớ nhiệt độ của anh, nhớ mùi của anh, nhớ cánh tay nóng bỏng ôm chặt em", "Em mơ thấy anh mỉm cười với mình khi chúng ta cùng ngâm trong bồn tắm.", "Có nhớ không? Anh từng nói thích tiếng cười của em nhất ở trên giường…." toàn
nội dung như thế.
Chu Giai Lỵ vô cùng kiên nhẫn, cũng biết nên trêu người như thế nào, chuông điện thoại di động mới kêu được ba tiếng đã tắt, ý là: Chỉ do em quá nhớ anh, không nhịn được mà muốn nghe tiếng anh một chút, nhưng em sẽ không phá hủy cuộc sống bây giờ của anh, chỉ cần anh hạnh phúc, có nhớ anh hơn nữa thì em cũng sẽ cắn răng nhịn được.
Nếu như chỉ có một lần, hai lần, nói không chừng còn có người tin là thật tâm, đồng cảm với cô đang đau khổ vì tình, nhưng cứ mười phút nhắn một lần thì đó không phải biểu hiện của tình yêu, mà là trò đùa dai còn quá phận hơn cả khủng bố liên hoàn, cố ý nhiễu loạn bình tĩnh của người khác.
May mà anh đã đặt ở chết độ rung, sau khi nhìn thấy mã số biểu hiện trên điện thoại, lập tức ném thẳng di động về phía ngăn cao nhất ở tủ rượu, khóa mật mã, dù nó có kêu cả ngày thì cũng không ai để ý tới, không làm cho bà xã sinh lòng nghi ngờ vì số lần chuông reo quá thường xuyên.
Chu Giai Lỵ cố làm ra vẻ đau lòng há mồm muốn nói, vẻ mặt lại ẩn nhẫn, giọng nói hạ thấp xuống hết mức. "Cô ta đoạt người đàn ông của em, em không nên nói chuyện với cô ta một lát sao? Nếu không phải do cô ta, chúng ta còn có thể ở chung một chỗ, cô ấy làm cho chúng ta yêu nhau lại không thể gần nhau, mạnh mẽ chia lìa."
"Cô nói sai rồi, Giai Lỵ, không phải cô ấy cướp tôi đi, mà đây là quyết định chung của tôi và cô, ban đầu cô cũng đồng ý tách ra một thời gian, d/đl"qđ đi tìm người có duyên phận với mình, cô nói nếu tôi hạnh phúc thì cô cũng hạnh phúc, cô đồng ý thành toàn, còn nói nếu ba mẹ tôi không thích cô, hai người ở cùng nhau cũng chẳng có ý gì, làm con cái thì nên lấy chữ hiếu làm đầu." Cô muốn anh hiếu thuận cha mẹ, người một nhà hòa thuận vui vẻ không phân tranh.
Ban đầu anh nghe cô những lời khiến cho người ta xúc động này, anh cảm thấy rất đau lòng, cảm thấy thẹn với thâm tình mà cô bỏ ra, anh cho rằng mình có lỗi với cô, không bảo vệ được tâm địa thiện lương của cô, vì vậy liên tục bồi thường nữa bồi thường thêm, muốn làm lành cái tâm bị thương của cô, hi vọng có một ngày cô có thể tìm được người thật lòng yêu nàng cô.
"Em hối hận, không nên nói chuyện quá vẹn toàn, em không biết tình yêu sâu đậm của em với anh sẽ làm tim đau đến thế, một ngày không có anh, em luôn phải tỉnh lại trong nước mắt, nhớ anh nhớ anh nhớ anh...... Nghĩ tới anh, em...... Á Liên, em rất khổ sở, cũng không chịu nổi nữa, em không thể mất anh......" Cô che ngực, vẻ mặt bi thương giống như sắp hỏng mất.
"Cô đã tiêu hết một ngàn năm trăm vạn rồi sao?" Quý Á Liên không nhẹ không nặng bỏ một câu xuống.
"Cái... cái gì 1500 vạn......" Giọng nói của cô chợt cứng lại, ánh mắt gần như đang cào vào phế phủ rung động lòng người.
"Trước khi kết hôn tôi cho cô chi phiếu mười triệu, vậy mà trong ngày hôn lễ cô lại lẻn vào phòng trang điểm cô dâu, yêu cầu vợ tôi bỏ ra năm trăm vạn tiền bồi thường cho tâm hồn tan nát của cô, còn nói rằng nếu cô ấy không đưa cho cô, cô sẽ phá hủy hôn lễ, làm mất hiết mặt mũi của bạn bè hai bên." Anh bình tĩnh nhấc ly cà phê đen trên bàn lên khẽ nhấm một ngụm, vị đắng lập tức thấm vào đầu lưỡi, ngay sau đó hương thơm nồng của cà phê thấm nồng trong khoang miệng.
"Ai, ai nói hưu nói vượn ở trước mặt anh, bịa đặt chửi bới em...em cũng nhịn đau chắp tay nhường anh cho người ta, làm sao lại có thể làm ra yêu cầu hám tiền như thế, d-đlq,đ có phải là Thạch Nghi Thanh nói không? Cô ta gạt người, cô không muốn trả anh lại cho em nên mới hất nước bẩn đến trên người em, em có thể thề rằng không hề cầm một đồng nào của cô ta." Vì không chỉ một lần đó, sau đó cô còn đi tìm Thạch Nghi Thanh mấy lần nữa, cô lấy của cô ta ba lần, theo thứ tự là chi phiếu năm trăm vạn, ba trăm vạn, một trăm vạn, mấy lần sau đó cô ta không bao giờ cho cô nữa, lại mắng cô là quỷ hút máu lòng tham không đáy.