Edit: hongheechan~DĐLQĐ
"Anh ở xa đến đã biết được chuyện này, tôi chỉ biết sớm hơn anh nửa tháng thôi, chị họ tôi ở bệnh viện lén nói cho tôi biết, tôi vốn định đón Nghi Thanh về nhà, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng cô ấy cười đến vui vẻ, chân tôi khựng lại, không thể nào đi về phía trước nữa." Đó là một Nghi Thanh hoàn toàn vui vẻ, không có ưu sầu, khóe miệng không còn khổ sở, thần thái phấn khởi tươi cười, phảng phất như hạnh phúc trên cả thế giới này đang bao lấy cô ấy.
Cô không làm được, không thể cướp đi nụ cười nhàn nhạt ấy, khi đó Nghi Thanh rất vui vẻ, cô là người bạn tốt nhất của cô ấy, làm sao cô có thể ngoan độc quyết tâm phá hoại nó được, khiến cho giữa mi tâm cô ấy lại xuất hiện nỗi buồn sâu đậm lần nữa, cô không muốn nhìn thấy cô ấy phải âm thầm khóc nữa.
"Cô không nói câu nào đã để cô ấy lại cho tên kia, cô muốn hại cô ấy hay là không muốn nhìn thấy cô ấy có vài ngày thư thái, anh ta sẽ không đối xử thật lòng với cô ấy, anh ta không yêu cô ấy!" Ban đầu cô ấy phải vội gả đi, hoàn toàn không có ai biết rằng cô ấy đã kết hôn, nếu anh biết sớm hơn một chút, dù có đánh cô ngất xỉu cũng phải cướp cô ra khỏi hôn lễ, tên đàn ông mặt người dạ thú kia đâu có đáng giá để cô phó thác cả đời.
Ngu đến không có thuốc chữa, tại sao cô lại là người chịu tội, cô có thể có lựa chọn tốt hơn, chứ không phải trở thành người vợ khế ước của người ta.
Doãn Quảng Lượng biết bí mật lớn ẩn sau cuộc hôn nhân này thì đã là rất lâu sau đó, ba mẹ Quý Á Liên buộc anh ta cưới con gái của bạn tốt làm vợ. Cũng chính là Thạch Nghi Thanh, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách người thừa kế của anh ta, bán tập đoàn Quý thị cho các đại tập đoàn, không cho anh ta một xu.
Thạch Nghi Thanh biết người trong lòng sắp mất quyền thừa kế, vì vậy tự ủy khuất mình, ký kết giấy khế ước ba năm mười triệu với cậu hai nhà họ Quý, nói rõ chỉ làm vợ chồng ba năm. Trong lòng cô nhận định nếu đến kỳ hạn mà Quý Á Liên vẫn không yêu cô, cô nguyện ý rời khỏi, tác thành cho anh và người phụ nữ khác.
Nhưng Quý Á Liên không biết được hiệp nghị bí mật của hai bên, anh ta hiểu lầm rằng Thạch Nghi Thanh vì ham tài sản Quý gia mới lung lạc cha mẹ anh, trăm phương ngàn kế muốn gả cho anh, để cho trên lưng anh ta phải gánh tội ác phụ bạc bạn gái khi đó, d*đlq.đ vì vậy anh ta làm mọi cách chê cười, giễu cợt cô, không cho cô sinh hạ đứa bé nhà họ Quý.
Thật ra thì chi phiếu mười triệu vừa đến tay, Thạch Nghi Thanh lập tức lấy danh nghĩa ba mẹ quyên cho viện mồ côi, cô không lấy một đồng, chỉ để lại tiếng xấu tâm tư ác độc.
"Làm sao anh biết rằng tên họ Quý kia không yêu cô ấy? Trong mắt tôi anh ta chỉ là tên ngu ngốc yêu mà không biết, sau khi tôi mắng anh ta sảng khoái một lần, anh ta thay đổi hoàn toàn, hốc mắt lại có thể phiếm lệ, cầu xin tôi cho anh ta cơ hội yêu Nghi Thanh, anh ta nói sẽ không mắc lỗi lần nữa, nếu không ngay cả anh ta cũng không thể tha thứ cho mình." Ánh mắt anh ta tràn đầy đau thương và quyết tâm, cô nhìn mà cũng muốn khóc.
"Cô tin vào chuyện hoang đường của anh ta?" Doãn Quảng Lượng lạnh lùng hừ.
Tay cô chập vào đọc một câu a di đà Phật, rất có bộ dạng Phật Tâm."Anh nhìn thấy nét mặt Nghi Thanh chưa?"
Anh hừ một tiếng, "Nếu không nhìn thì làm sao biết cô ấy xuất viện, dấu đầu rụt đuôi mà đối đãi tôi như người xa lạ, tôi thật sự muốn một gậy gõ tỉnh cô ấy."
"Anh cảm thấy bây giờ, hay trước khi mất trí nhớ cô ấy vui vẻ hơn?" Cô cũng muốn kéo bạn tốt lạc đường từ vực sâu trở về, nhưng cô có thể giúp không để cho cô ấy đau lòng nữa, chứ không phải tự cho là vì tốt cho cô ấy mà ngăn cản cô ấy.
"Chuyện này......" Anh dừng một chút lại, sắc mặt có vẻ hơi khó coi.
"Bởi vì thấy cô ấy đang cười, hơn nữa cười đến rực rỡ như mặt trời, vì vậy anh không thuyết phục được mình phải cứu vớt cô ấy, chứ không phải chia rẽ một cuộc hôn nhân mỹ mãn." Hai người bốn mắt giao nhau, hình ảnh kia rơi vào đáy mắt cô, cô chỉ thấy cảm động và vui sướиɠ không thể khống chế.
Bọn họ vốn nên ở chung một chỗ, một đôi xứng đôi, nam cao lớn tuấn dật, dịu dàng đa tình, nữ xinh đẹp động lòng người, thâm tình không dời, không ai xen vào cũng không phá được lãng mạn duy mĩ này, hai người này đã được định ước là vợ chồng ba kiếp từ kiếp trước.
"Cái hôn nhân mỹ mãn gì chứ, lừa mình dối người, cô đừng quên còn có người phụ nữ kia." Vừa nhắc tới người đàn bà kia, Doãn Qoảng Lượng khinh thường bĩu môi, đáy lòng chán ghét.
"À người phụ nữ kia......" Cô lặng lẽ thở dài, tâm tình cực kì nặng nề, cô thấy thở dài cũng vô cùng khổ cực rồi.
"Ăn ăn ăn...... Cô còn ăn, không sợ mập chết hả, nhìn eo của cô đi, cô là phụ nữ sao?" Anh ghét bỏ liếc mắt nhìn qua cái eo to một cái, không hiểu vì sao cô lại làm mình trờ nên bi thảm như vậy, không eo không...... Ừ, vòng trên lại rất hùng vĩ, một tay bưng không nổi.
"Không ăn sẽ hỏng mất mất, một chén 35 đồng đó! Quê hương của chúng ta cần kiệm trị gia, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần, không thể lãng phí một hột cơm, d/đlq/đ đương nhiên phải ăn sạch." Cô há to miệng ăn bánh trôi đậu phộng, quên sạch bi kịch thiếu chút nữa nghẹn chết, lộ ra vẻ mặt không nuối tiếc.
"Tham ăn còn có lý do, chúng ta mau nghĩ biện pháp, vạch trần mặt nạ giả dối của tên đàn ông kia, để tiểu thư thỏ biết rằng cô bị lừa, không phải ngây ngốc bị người ta xoay vòng vòng nữa." Anh không tin Quý Á Liên, người đàn ông kia quá cường thế, anh ta chỉ sẽ nhận lấy, sẽ không yêu.
Cắn thìa nhựa trong miệng, Điền Úc Phân giật mình cái miệng nhỏ nuốt xuống."Anh nói, chúng ta là có ý gì, tại sao lại bao gồm cả tôi bên trong?"
Nhìn cô phủi sạch hiềm nghi, anh lập tức hạ mắt lạnh lùng trừng, "Không phải cô là bạn tốt của Nghi Thanh sao? Lúc trước công miếu của các người bị hỏa hoạn thiêu hủy hơn nửa, là ai quyên tiền xây dựng? Cô qua sông đoạn cầu, có ân không báo, bạn bè gặp nạn lại khoanh tay đứng nhìn, cần trợ giúp cũng không giúp một tay, cô là bạn bè cái quái gì."
"...... Quẻ nói tôi không cần lo." Giọng cô nhỏ lại, có vài phần áy náy vì không thể hỗ trợ, có một số việc nên thuận theo tự nhiên.
Anh vừa nghe vậy, hai con ngươi trừng to như mắt trâu, "Cô lại có thể lôi thần thánh ra để lấy cớ?! Rốt cuộc cô có biết xấu hổ không hả, không muốn giúp còn bịa lý do, làm người ta quá thất vọng rồi, Điền Tiểu Phân, cô cứ dứt khoát đi làm ni cô đi, ăn chay tích âm đức, tránh cho nửa đêm ba mẹ tiểu thư thỏ tới tìm cô nói chuyện phiếm."
Nào có loại thần nào như vậy, mắt thấy người thân bị vùi trong biển lửa mà không cứu.
Lúc bọn họ đến, ngày mà Nghi Thanh xảy ra chuyện, cô giữ lại chưa nói. "Tháng đâu tiên Nghi Thanh nằm viện, xóc quẻ hỏi Vương Gia, người nói tuy có hung hiểm nhưng là trong hung mang cát, cô ấy tránh được một kiếp này sẽ có hậu phúc, phải kiên nhẫn chờ đợi, họa đi phúc lại, sau cơn mưa trời lại sáng."
"Hừ! Nếu Vương Gia của cô có linh như vậy sao không giúp cô ấy tu thành kim thân thiện nữ, còn trơ mắt nhìn cô ấy chịu tai họa bất ngờ." Thần thánh cái gì! Thật sự xem họ phù hộ sao?
"Ai nói không có, chiếc xe chở đầy hàng hóa kia xông thẳng đến, không phải người bình thường bị đâm thẳng sẽ gãy tay gãy chân, còn không giữ nổi cả mạng sống rồi sao? Nhưng anh nhìn đi, mặc dù Nghi Thanh bị thương rất nghiêm trọng, hôn mê hơn ba tháng, nhưng tay chân cô ấy đều lành lặn, vừa không bị hủy dung cũng không thiếu mất cái tay nào, nhìn bên ngoài thì giống như không bị thương vậy." Đại hạnh trong bất hạnh.
"Còn nữa anh đừng nói lung tung, cẩn thận đắc tội Thần Minh làm cho anh không thể lấy được cô vợ xinh đẹp, lúc đó anh muốn hối hận cũng không kịp nữa."
Điền Úc Phân ăn xong viên bánh trôi cuối cùng, d.đlq.đ cũng uống sạch sẽ nước, ăn no vỗ vỗ cái bụng đã thỏa mãn, hết sức hài lòng vì không lãng phí lương thực, cả thế giới có mấy trăm triệu nhân khẩu đang bị đói, một bát cháo cũng có thể cứu sống rất nhiều người, cô rất cảm ơn đi đã được sinh ở Đài Loan thức ăn dồi dào, không để cô bị đói ngày nào.
Sắc mặt Doãn Quảng Lượng khó coi trừng mắt nhìn cô một cái. "Chỉ cần không phải cô, người phụ nữ nào cũng là mỹ nữ, tôi sẽ không lấy một cái thùng nước ôi thiu."
Cô không thềm để ý nhún nhún vai, lời nói ác độc của anh không ảnh hưởng đến được cô, dù sao đã bị độc hại nhiều năm, bách độc thành tinh.
"Học trưởng, anh cũng nên để Nghi Thanh xuống, theo đuổi hạnh phúc của mình, cô ấy là Quý phu nhân, có lẽ đời này cũng không thể đổi được, anh không để mình tự do, cô ấy sẽ vĩnh viễn là nút thắt của anh."
Anh không có nhìn cô nữa, quay đầu nhìn về phía tượng thần Vương Gia khoát áo bào, ánh mắt khác hẳn, Trang Nghiêm uy vũ."Xem ra cô không có ý định nhúng tay."
"Trừ phi cô ấy đưa tay cầu cứu tôi." Chỉ cần Nghi Thanh mở miệng, bắt cô giảm thọ hai mươi năm cô cũng nguyện ý, bọn họ là chị em tốt cả đời.
Anh trào phúng, "Cô ấy mất trí nhớ, cô không quên mất chuyện này chứ?"
Còn không nhớ được anh, thì sao biết được Điền Úc Phân là ai, cô phải cầu viện với ai?
Điền Úc Phân thần bí cười. "Tự mình sẽ thông suốt."
Nàng mới không nói cho anh ta biết trên đời còn có một thứ vô cùng tiện lợi gọi là Internet, chỉ cần qua điện thoại là có thể làm bạn với toàn thế giới, cô đã gia nhập đám bạn bè của Nghi Thanh từ lâu rồi, tán gẫu thiên nam địa bắc với cô ấy.