Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Nhà Tù Nanba] Mộng Điệp

Chương 4: Giải đấu năm mới của nhà ngục

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Mimi-chan, em không nghỉ đi à?"

Momoko nghiên mắt nhìn đến Miyoko vẫn đặt cây bút lên mũi mình, chu miệng giữ cây bút thăng bằng không rơi xuống. Con bé làm thế cũng được 1 tiếng rồi.

Nói kì quái, đúng thật Miyoko thật sự kì quái, con bé thích chơi những trò giải trí chẳng giống ai.

Giống như bây giờ, con bé chơi mãi chẳng thấy chán.

Miyoko ngã người nằm lăn trên ghế tựa đã ngã ra sau hết mức có thể,hai chân gác trên bàn, bắt chéo lại với nhau.

Momoko nhìn con bé, lại vươn cây thước đánh vào bắp đùi Miyoko một cái.

"Con gái làm ơn có chút thục nữ đi!"

"Thục nữ?!"

Miyoko nghiên mắt nhìn đến Momoko với dáng vẻ khinh bỉ.

Mấy từ đó từ nhỏ Miyoko chẳng quan tâm đến rồi, ai nói rằng một kẻ kiểm sát viên đi dạo hết các nhà tù, gặp không biết bao nhiêu tội phạm, thích nhất là bạo lực, lại thích chơi mấy trò thục nữ bao giờ?

Miyoko nghĩ đến việc mình thục nữ?

Lúc đó cô sẽ phải đám nhẹ vào ngực một tên cướp nào đó, vẻ mặt e thẹn nói

"Thôi mà dừng lại được rồi!"

Miyoko có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến.

Ôi mẹ ơi, rợn hết da gà.

Momoko lại định giơ cây thước đánh xuống Miyoko một cái nữa.

Miyoko lập tức thục chân lại tránh đi cái trò đùa dạy bảo quái ác của cô chị, nhíu mày.

"Đau đấy. Chị không có việc gì làm à?"

"Việc làm?"

Momoko nhướn mày của mình, sắp tới tết rồi, đêm hôm nay là đêm giao thừa.

Cả buổi sáng nay đám giám ngục đến để dọn dẹp văn phòng, Miyoko không có văn phòng, Kenshirou cũng với Kiji phải chạy đến văn phòng làm việc của Momoko để hỏi việc được cho phép dọn dẹp văn phòng của con bé hay không.

Momoko chỉ gật đầu đồng ý, nếu không có chủ nhân văn phòng, dù là giám ngục, cũng không thể vào được. Momoko thở dài, cả ngày con bé này cứ nhốt mình mãi trong phòng riêng, căn phòng này được bảo mật bởi hệ thống an ninh cấp cao, lại rất khó để tìm kiếm ra được vị trí cố định của văn phòng con bé.

Phó cai ngục đều có đặc quyền riêng biệt ngay cả cai ngục cũng chẳng có.

Momoko nhún vai mình thở dài một cái, lắc đầu.

"Nhóc con dừng tay ăn bánh đoàn viên với chị!"

"Huh? Bánh đoàn viên?"

Miyoko nhướn mày.

Momoko đem một khay trúc, đặt ra những chiếc bánh mềm mại nóng hỏi đặt trên đĩa cùng với trà. Nghiên mắt nhìn đến Miyoko.

"Nhóc con, em làm việc đến nổi không biết hôm nay là giao thừa sao?"

"Một năm qua nhanh vậy sao?"

Còn nhiều thứ vẫn chưa kịp làm mà!

Miyoko bĩu môi tiếc rẻ, cô nghiên đầu thở hắc ra một chút lại nhìn đến Momoko đã bắt đầu rót trà ra ly. Miyoko đứng dậy, bước đến chiếc bàn tròn, rồi ngồi xuống nệm.

"Momo-nee-chan, chị gọi cho ông ấy chưa?"

Momoko lại liếc đôi mắt lại đây, khóe môi lại cong lên nhẹ.

"Cha nói ông ấy có bánh đoàn viên với mẹ rồi. Đúng lúc hôm nay cũng chẳng có bận việc gì, nên hai vợ chồng già có buổi đêm ấm."

Nói đoạn, Momoko đẩy cho Miyoko một tách trà nóng sang bên này. Momoko đưa cho Miyoko một chiếc bánh nhân đậu đỏ.

"Ăn xem, chị mày làm ngoan không?"

"Chị làm? Có nên uống thuốc đau bụng trước khi ăn không đây?"

Miyoko nhướn mày, dù biết Momoko cũng là nữ nhân, có biết chút thủ thuật nấu bếp. Nhưng không tin vẫn là không tin, nhất là kí ức của Miyoko vài lần khi nhìn Momoko vào bếp.

Cái ngôi nhà hôm đó bắt buộc phải gọi xe chữa cháy đến cứu trợ, bình chữa cháy cũng chẳng ngăn cản được chị ta.

Momoko vươn tay chọi lên đầu của Miyoko một cái, giận dữ.

"Mày muốn chết à em!?"

Miyoko nhún vai, một tay xoa xoa khối u của mình một tay lại bỏ chiếc bánh nhân đậu đỏ vào miệng.

"Thế nào?"

Momoko nhìn theo từng hành động của Miyoko có chút chờ mong. Miyoko liếc nhìn chị mình, có chút sạn trong miệng, cô dùng lưỡi đẩy qua lại, sau đó âm thầm nhả ra, nhìn đến cô gái tóc xanh đậm kia nhún vai.

"Tạm được. Nhưng tốt nhất đừng đem làm quà cho ai!"

"Cái con nhỏ này!"

Momoko lại muốn đi thêm một đường quyền.

Nhưng rồi nghĩ gì đó lại dừng lại, Momoko chớp mắt nhìn đến trang phục của Miyoko đang mặc kia, thở dài.

"Ngày mai nhà tù chúng ta có buổi đấu các ngục tù diễn ra như mọi năm.."

"Huh? Buổi đấu? Quánh lộn?"

"Là thi đấu. Thi tài. Trò chơi đầu năm thôi cô nương."

Momoko nhìn đôi mắt của Miyoko sáng rực lên, liền biết con bé đang muốn cái gì. Liền giải thích.

Con ngươi xanh ngọc liền tắt lịm đi, "ờ" một tiếng, Miyoko bỉu môi, tiếp tục nhâm nhi mấy miếng bánh của mình, rồi đến tách trà.

Nói thật nếu Momoko đi tặng ai cái loại bánh này, không khéo lại bị sạn đường ruột mất.

"Momoko, chị để bột bánh rơi xuống đất hay gì à?"

"Sao thế?"

Sạn không ấy chứ sao!

Miyoko bỉu môi, chỉ uống miếng trà, cô suy nghĩ nếu có dịp nghỉ lễ, cô muốn về đất liền, gọi lão cha gấp gáp bắt Momoko đi học nấu ăn ngay, nếu không lại hại chết đời con em này, khi cứ đem làm chuột bạch ra thử bánh thế này.

"À mà ngày mai nhớ ăn mặc đàng hoàng vào đấy."

"Em không có mặt được không?"

Miyoko yểu xìu, những nơi đông người, Miyoko càng không muốn xuất hiện. Ngày mai chắc chắn sẽ rất ồn ào cho mà xem. Miyoko chống cằm khi nhìn đến Momoko mang theo đĩa bánh rời đi.

Momoko liếc mắt nhìn đứa em mình một cái liền lắc đầu ngoay ngoảy.

"Mimi-chan, em là phó cai ngục cơ mà!"

Thế đấy, một chức vị đã định không thể vắng mặt sao?!

Miyoko mặt càng giống như nồi bánh chừng hầm quá lửa bị nhão ra.

Momoko chỉ cười một tiếng, đẩy cánh cửa đi ra ngoài không quên để lại một câu.

"Mimi-chan, ngày mai sẽ rất vui đấy!"

Cánh cửa đóng lại, Miyoko lại nâng đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn vành vạch lần này sáng rực trong đêm với những ngôi sao lấp lánh.

Vui nổi không đây!?

- -

"Rồi, chuyện gì đang xảy ra thế này?"

Miyoko nghiên người tựa lưng vào vách an toàn, vươn tay xoa lấy loạn tóc đang rơi rạt ở trên vai của mình. Thở hắc ra khi nhìn một đám điên cuồng viết thư pháp kia.

Cô không nghĩ mình lại đứng ở nơi này, chỉ để xem họ chơi game?

Miyoko vẫn muốn đọc mấy quyển sách của mình hơn là đứng không như thế này.

"Bỏ cái bản mặt đó đi, tươi tỉnh đi nào!"

Momoko kéo lấy góc váy của Miyoko.

Con bé lập tức hất tay của chị gái mình ra, ánh mắt cảnh cáo với hành động biếи ŧɦái của bà chị.

"Lần nữa tôi bẻ gãy tay đấy!"

Momoko chỉ cười trừ một tiếng, chống tay lên thành ghế, nghiên đầu tựa vào bàn tay, chống đỡ, con ngươi đỏ liếc sang Miyoko khıêυ khí©h.

Miyoko đón nhận sát khí của bà chị, con ngươi xanh ngọc đột nhiên sáng lên một tia lạnh lẽo lạ thường.

Momoko lại cong khóe môi của mình.

"Muốn đặt cược với chị không?"

"Huh?"

"Ai là kẻ thắng cuộc cuối cùng trong trận đấu này!"

Miyoko đưa mắt lướt qua một lượt các giám sát khu, lại dừng lại tại khu 13, ở chỗ ngồi đó, 4 thanh niên lúc trước lôi kéo Miyoko vượt ngục cùng đang đưa đôi mắt nhìn về phía cô chằm chằm.

Miyoko lại thở dài, thu hồi ánh mắt của mình.

"Hòa."

"Huh? Em chắc chứ? Là ai hòa với ai cơ?"

"Con chó hòa với khỉ đột!"

Nhóm tù nhân ngồi quanh đó: "...."

Họ đang nói cái gì vậy?

"Vậy chị đặt cược nhé, khỉ đột sẽ thắng."

Momoko ánh mắt đỏ sáng rực lên.

Nhìn lại Miyoko, con bé chỉ khinh bỉ liếc nhìn sang Momoko một chút, rồi đưa con mắt về phía dưới đài.

"Nè, Mimi-chan, nhóc nhìn như sắp xuống lỗ ấy nhỡ!?"

Mitsuru là người có tâm, chỗ ngồi của anh có thể xoay 180 độ trên không trung để bắt sóng tất cả các màn thi, và hắn ta cũng bắt được cái gương mặt đen như đít nồi của Miyoko.

Đương nhiên con bé đó chẳng thích những nơi đông người như thế này rồi.

Ngay cả hắn, chỉ vì miệng của hắn nói lắm vào nên Miyoko cũng chẳng vừa mắt hắn là bao, vì vậy đường truy thê của hắn khổ sở thế này.

Mitsuru thở hắc ra một tiếng, cùng lúc con ngươi xanh ngọc của Miyoko nghiên lại đây, nó sáng rực lên.

Mitsuru nuốt nước bọt trong họng mình. Được rồi hai chị em nhà Hyakushiki thật sự có một điểm giống nhau, đôi mắt có ánh sáng lúc đó chính là có con mồi, mà ai lọt vào tầm mắt của hai chị em chẳng thể sống được trong 1 giây đâu.

Hắn có nên viết di chúc trước khi không kịp nói lời cuối không?

"Mimi-chan, nhóc sao thế?"

"Cho kẹo đi, ông ngậm cả buổi một viên kẹo không hết rồi. Chú già, cho kẹo đi."

Nhìn hắn chỉ để đòi kẹo thôi sao?

Mitsuru có chút ngoài ý muốn. Nhưng rồi hắn cùng đành tiết nuối kéo ra sâu kẹo mυ"ŧ đưa cho Miyoko. Con bé như thấy được quà, bắt lấy ngay lập tức.

Mitsuru lập tức dịch chuyển chỗ ngồi đi xa một chút, không con bé này lại lột sạch quần áo hắn nữa nguy to.

Khi Mitsuru đi rồi, Miyoko mới chậm rãi đem một cây kẹo cho vào miệng mình, chống cằm, có chút thú vui xem tiếp trận đấu.

Momoko thở hắc ra một tiếng.

"Mimi-chan, em đừng có trêu Kenjiro nữa."

"Sao thế? Đau lòng sao?"

"..."

Momoko im bặt đi. Miyoko liếc nhìn Momoko một chút lại nhẹ cười.

Trong nhà ngục này ai cùng biết Momoko để ý nhất là tên lừa trọc Hajime, nhưng ai biết người tình trong lòng chị ta lại chính là kẻ luôn kề cận hay trêu chị ta xuống tay máu me đầy người nhất chứ.

Khóe môi của Miyoko cong lên một đoạn.

"Này, Momo-nee-chan. Chị chọn ngục 13 của khu 13 có ý đồ đúng không?"

"..."

Momoko vẫn không trả lời, nhưng khóe môi vểnh lên của chị ta đã trả lời thay.

Miyoko nhún vai mình.

"Còn mấy ngục khác, chính là chị bốc đại đúng không?"

"Khụ..."

Momoko ho nhẹ một tiếng, hai gò má hơi ửng lên.

Miyoko liếc nhìn bà chị của mình, chống cằm ngồi xuống ghế, chân thoải mái bắt lên bàn, bắt chéo chân, nhâm nhi từng viên kẹo ngọt trong miệng mình.

Đầu năm đầu tháng quà của anh rể vẫn là ngoan nhất!

Sau này nên bám bắp đùi ông rể này ăn không sợ đói!

Rầm!

Ngồi chưa nóng mông đã nghe tiếng động lớn phía dưới.

Miyoko nghiên mắt, lại là cái trò quái ác của Mitsuru đây mà.

Cô lười phải nhích khỏi chiếc ghế của mình, Miyoko tìm đến mấy cái mũ, rồi đem nó đắp lên mặt mình, nhắm mắt.

Thời gian này nên tiết kiệm năng lượng vẫn là tốt nhất!

"Này, Mimi, em đừng có ngủ ở đây, nguy hiểm lắm đấy!"

Momoko nhìn đến Miyoko đang bắt đầu đi vào giấc ngủ liền đánh thức con bé. Đùa ở đây chứ, đạn lạc ăn lúc nào chả hay luôn đấy!

Miyoko nhấc mũ lên, nhìn về phía Momoko, với đôi mắt xanh ngọc khinh bỉ.

Chị sợ chết đến vậy sao?!

Mà thôi, dù có chết cũng có người đỡ đạn giúp chị ta mà nhỡ.

Miyoko, chống người ngồi dậy, chán nản nhìn xuống sân đấu. Nhưng sai lầm của cô là đây, hình bóng trang phục đỏ bên dưới khiến kí ức của Miyoko bắt đầu hiện về.

Cái quá khứ đó....

Cả gia đình bị sát hại!

"Mimi-chan, em ổn chứ?"

Momoko đột nhiên chăm chú nhìn đến Miyoko sát khí nổi lên cuồng cuộn. Momoko lập tức chống người đứng dậy nhìn xuống bên dưới.

"Nè, Momo-nee-chan, đây là nguyên nhân chị không cho phép em đến khu 5 sao?"

"Mimi-chan, bình tĩnh đã!"

Momoko vội bắt lấy tay của Miyoko, con bé sẽ gϊếŧ người mất. Cô nên nhanh chóng kéo con bé khỏi nơi này thì hơn!
« Chương TrướcChương Tiếp »