Miyoko bỏ thêm một viên kẹo vào miệng mình.
Uno lân la lại gần nhìn đến con bé đang thảnh thơi nhai kẹo, trong khi mùi máu xung quanh đều rất nồng nặc kia.
"Miyoko-san, chị còn có thể ăn được sao?"
Miyoko xoay đôi mắt về lại phía của Uno, nhướn mày một chút, lại đưa mắt liếc nhìn sang xung quanh. Ánh mắt cô lại bắt gặp ánh mắt của Honey hướng lại đây, cô nhẹ mỉm cười một tiếng, nhún vai.
"Sao lại ăn không được, nhóc xem, Honey sẽ ăn được nha~"
Miyoko vừa dứt lời, cô liền lấy ra một viên kẹo ném đến cho Honey, chẳng biết là cậu ta có quán tính nhạy, hay vì cậu ta để ý ở đây khá lâu, nên khi viên kẹo được ném qua. Honey liền xoay người bắt lấy nó.
Honey đưa con ngươi xanh lá của anh chậm rãi hướng về phía Miyoko bên này một lần nữa, rồi thản nhiên cho viên kẹo vào miệng mình.
Trois đứng bên cạnh anh, muốn giật lấy viên kẹo, liền bị Honey cho vào miệng. Trois phụn phịu, xoay người lại gần chỗ Uno và Miyoko đang ngồi.
"Mèo con, sao em không tặng quà cho anh chứ!"
Miyoko nghiên đầu cười nhẹ một tiếng.
"Vậy nhóc nói xem, chị tại sao phải tặng quà cho nhóc nào!"
"Vì nét đẹp của anh nha!"
Miyoko gật đầu, mày cô ơi nhướn nhẹ, rồi ngồi thẳng người dậy như không quan tâm đến. Trois nhìn đến Miyoko, nụ cười của anh là skill quan trọng nhất, cho tới bây giờ, chẳng ai miễn dịch được, kể cả Kiji, nhưng Miyoko lại có thể.
Vừa rồi, Miyoko vừa tỏ vẻ khinh bỉ với nụ cười đó đấy.
Trois cảm thấy bị tổn thương sâu sắc liền xoay người ra trận chiến.
Miyoko xoay mắt nhìn xung quanh một chút, lại nhìn đến đồng hồ trên điện thoại.
Kiji giải quyết xong đám búp bê sống kia, liền thở phì phò, chẳng có hình tượng đi đến bên cạnh Miyoko vẫn rất thoải mái, ăn bánh uống trà kia.
"Nhiệm vụ... hoàn thành!"
Kiji nghiến răng nghiến lợi, lần đầu tiên công việc của hắn lại tăng lên gấp 10 mấy lần so với hằng ngày, thậm chí không có chút thẩm mỹ nào cho cả trang phục của hắn.
Mùi mồ hôi nồng nặc, cả quần áo quân phục cũng bị dính không ít mùi máu tanh.
Thật khó chịu.
Miyoko nhìn xung quanh một đợt, xác của nững con búp bê chất chồng lên lẫn nhau, đại sảnh tầng 5 hoàn toàn chìm vào một màu đỏ rực tanh nồng. Cộng với mùi nước hoa đặc ngấy của Kiji trên người, cả mùi mồ hôi của anh ta.
Miyoko chậm rãi đứng dậy, đưa tay che lấy mũi mình.
"Đáng sợ quá, mau đi thôi!"
"..."
Liang xoay mắt lại đây, bàn tay anh đã sớm đẫm máu những con búp bê, từng giọt đỏ thẩm trượt dài trên cánh tay, rồi theo từng ngón tay nhỏ từng giọt xuống nền đất. Con ngươi đỏ của anh chậm rãi nhìn đến bóng cô gái tóc hồng vội vàng qua cửa, đi lên cầu thang kia, khóe miệng chậm rãi cong lên thở dài một hơi. Anh xoay người bước đến gần Upa, nhún vai.
"Đứng dậy được không?"
"Ờm... mà... Miyoko-san thật sự biết đùa nhỉ!?"
Upa nhìn cảnh tưởng xung quanh một đợt, tuy thật sự là hơi bị khủng hoảng, nhưng đối với việc Miyoko vừa gϊếŧ người 1 tiếng trước, thằng nhóc không thể nào quên được.
Một nữ nhân, nhanh như cắt lấy đầu của tên to xác hơn mình mấy lần, vẻ mặt bình thản khi nhìn thấy cảnh tượng đầy máu ở tầng 5 này. Cuối cùng chỉ để lại một từ "đáng sợ", rồi chạy mất dạng.
Cô gái đó đang sợ à?
Có quỷ mới tin!
Upa bĩu môi một cái, chống người đứng dậy.
Nhưng nam nhân ở đây đều ngẩn người với cái bộ dạng mất hút của Miyoko vừa nói, sau đó xoay mắt lại nhìn nhau, trong mỗi con ngươi đều trợn tròn với một vẻ mặt.
Đừng tin cô ta!
Nhất định đừng có tin Miyoko yếu đuối giống mấy tiểu thư bên ngoài kia, quỷ nhìn cô gái đó cũng phải sợ đấy!
Kiji đứng bên này càng thêm ức chế, hắn muốn bóp cổ con bé có được không?
Mẹ nó, cô trêu chọc tôi!
- -
Đi được vài đoạn nữa, Kiji nhận ra sự thật phũ phàng... Miyoko đột nhiên biến mất trong nhóm.
"Phó cai ngục, cô có thể đứng yên một chỗ được không?"
Kiji nghiển răng nghiến lợi càm ràm về sự biến mất vi diệu của Miyoko, thật sự xuất hiện bất ngờ, rời đi cũng chẳng nói cho ai biết.
Con người chỉ thích làm việc một mình!
Kiji đành thở dài một tiếng, xoay mắt nhìn đến bọn nhóc phía sau.
Liang nhún vai.
"Tôi nghĩ cô ấy chê chúng ta đi quá chậm."
Uno gật đầu theo phụ họa, Nico lại đưa mắt xanh ngọc tròn xoe nhìn về phía trước.
"Nhưng mà Miyoko-san hình như cũng dọn đường cho chúng ta nha~"
Ánh mắt mọi người tập trung lại lời nói của Nico, lại nhìn hướng đôi mắt xanh ngọc của Nico nhìn đến.
"Hèn gì mùi máu nồng nặc như vậy!"
Honey thở dài, bước lên nhìn xung quanh. Ở đây là đại sảnh tầng 8, Miyoko đột nhiên biến mất không ai nhận ra, nhưng đường đi qua các đại sảnh tầng, bất ngờ hoàn toàn là sạch sẽ không tin được. Nhưng mùi máu vẫn cứ thoang thoảng trong gió, cuối cùng trước mắt họ đây mới chính là nguyên nhân.
Xác chết của những con búp bê canh ngục chất chồng lên nhau, máu từ đống xác đổ ra như dòng suối, xung quanh hoàn toàn sạch, trừ cái đống xác chất thành một đống, dòng máu cứ như suối chảy róc rách không ngừng được.
Qi đột nhiên cảm thấy rét run cả người.
"Mẹ ơi, sau này đừng chọc giận cô ấy!"
Chắc chắn rồi!
Tâm tư của người đám nam nhân đồng tình.
Kiji đưa đôi mắt khinh thường liếc về phía đám nhóc sau lưng mình, xoay người, đưa mắt tìm kiếm một chút.
Quả nhiên, Miyoko có để lại kí hiệu để có thể đi.
Con bé đã tìm được đường ra rồi.
Nhưng Kiji vẫn không hiểu, đi chung với họ không được sao? Vì sao phải vội vàng như vậy?
- -
Momoko đáp máy bay trực thăng xuống sân bay, sân thượng của Nanbaka.
Con ngươi đỏ lướt qua một lượt, lại bước chân nhanh chóng nhìn đến quân phục trắng của Miyoko sớm đã nhuộm thành màu đỏ rực.
Con ngươi đỏ lại sẹt qua chút ảm đạm, băng lãnh.
"Mimi-chan!"
"Nee-san!"
Miyoko nhẹ cười một tiếng, thật ngọt ngào.
Mitsuru đứng bên cạnh hai nữ nhân này, đột nhiên sương hàn từ sống lưng chạy thẳng lên cả ót.
Anh lùi ra một bước, âm thầm lại lùi thêm một bước nữa. Cho đến khi Momoko chú ý đến anh, thì Mitsuru đã cách họ 10m rồi.
Miyoko nhìn đến tên anh rể ngốc, không nói chuyện.
Momoko lại nheo ánh mắt, chất giọng có chút khinh miệt, cùng nhẹ nhàng.
"Mitsuru-kun. Em đáng sợ đến vậy sao?"
"....À.. không có, anh chị muốn tạo không gian riêng cho hai chị em..."
Câu nói dối tệ nhất trong ngày!
Nhân viên lái trực thăng nhìn nửa đôi mắt với Mitsuru, khinh bỉ khịt mũi một tiếng, lại xoay mắt nhìn đến Momoko, với thái độ cung kính.
"Cai ngục, phó cai ngục. Tôi sẽ rời đi, chính phủ điều động thủ trưởng quân sự đến đây, tôi sẽ quay lại với ông ta."
"Được rồi, cảm ơn anh!"
"Vất vả rồi!"
Momoko gật đầu nghiêm túc.
Miyoko lại trao cho anh chàng một nụ cười ngọt ngào.
Anh chàng lái trực thăng có chút ngẩn ra, hai gò má dần đỏ ửng lên.
Momoko liếc mắt nhìn đến gương mặt của Miyoko, hiếm khi nhìn con bé thoải mái như vậy đấy.
Mitsuru bên này, liên tiếp ra hiệu cho nam nhân lái trực thăng nhanh chóng rời đi.
Đùa, Miyoko không bao giờ cười kiểu đó!
Thật ra, con bé không cười, khi không có chuyện kí©h thí©ɧ.
Thông tin thủ trưởng quân sự đến đây, chắc chắn là chuyện con bé thấy kí©h thí©ɧ, chẳng biết tên thủ trưởng đó lại đắc tội gì với con bé nữa rồi.
Mitsuru cảm thán một cách uể oải, anh bước gần đến chỗ Momoko, và Miyoko. Mitsuru sóng vai với Momoko, nhún vai một cái. Đôi mắt xanh ngọc của Miyoko đột nhiên sáng lên, khiến anh lạnh gáy, con bé lại nở nụ cười nhẹ nhàng.
Lại chuyện gì nữa đây?
Momoko xoay mắt nhìn đến Miyoko, lại vờ lơ đi, nhìn đến Mitsuru.
"Tình hình của nhà tù Nanbaka sao rồi?"
"Vẫn ổn..."
Mitsuru cười trừ một tiếng, câu chưa nói hết liền bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Momoko, anh đành thở dài lấy một tiếng.
"Inori liên kết với những tù nhân trong ngục cấm, giải thoát cho Enki. Hiện tại chiến trường đang diễn ra, các giám ngục cấp cao đều điều động đến rồi."
"Huh?"
Momoko nghiên mắt nhìn đến máu me trên người của Miyoko, lại nhíu mày.
"Không có gì để nói với chị sao Miyoko?"
Miyoko ngẩn ra, rồi lại lắc đầu nguây nguẩy.
Momoko lại thở dài.
"Mitsuru, đến chỗ Enki đi!"
Mitsuru nghe Momoko nói thế liền gật đầu. Nhanh chóng cùng cô rời đi, còn Miyoko đứng nhìn hai bóng lưng của họ, không nói không rằng, cô xoay người đi theo một hướng khác.
- -
Khu Nanbaka vài đợt lại nghe tiếng dội của boom hay tiếng quát tháo từ đâu đó vang lại.
Các khu vực khác của nhà tù lập tức co cụm lại với nhau, bĩu môi, chuẩn bị vũ khí sẵn sàng.
Chắc chắn phó cai ngục lại gây chuyện ở khu nào nữa rồi!
Suy nghĩ chung của đa số, và đương nhiên chuyện này đều dồn hết lên đầu của phó cai ngục mới của họ.
Mặc khác, người được nhắc tới chả làm gì, cô cứ đi thẩn thờ trên hành lang sáng đèn, tiếng giày cao gót nện xuống nền đá lạnh, nghe tẻ nhạt và lạnh lẽo đến sống lưng.
Miyoko dừng lại ở một cửa ngục, nhìn vào bên trong.
Musashi ngẩn đầu lên nhìn bóng nữ nhân nhỏ che đi bởi bóng đen, khi cô đứng đối nghịch với ánh sáng, chậm rãi nhẹ nở nụ cười.
"Miyoko-san."
"Musashi, Kenshirou đang ở khu 05 chiến đấu với Enki!"
"Enki?"
Musashi nghe đến cái tên đó liền nhíu mày. Enki đương nhiên một cái tên đặc biệt, lúc trước khi Samon không làm giám ngục trưởng Enki là người đứng đầu trong đó, nghe nói anh ta có thú vui đem tù nhân đi so đo sức mạnh với mình. Kết quả thì không thể nói tệ hơn với tù nhân xui xẻo đó. Vài năm trước còn có tin đồn anh ta gϊếŧ chết một tù nhân.
Cuộc chiến năm trước Musashi không có mặt, cũng không biết quá nhiều, cơ bản anh chỉ nghe lại tất cả từ những tù nhân khác trong giờ giải lao.
Lần này Enki thoát ra ngoài chỉ sợ... khó ngăn được.
"Miyoko, sao em còn ở đây? Enki rất nguy hiểm, em..."
Miyoko chán chường nhìn đến Musashi nhíu mày.
"Musashi, bớt nói nhảm đi. Khu 04 hiện tại không còn ai lãnh đạo, nhân lực đang giải quyết cuộc chiến khu 05, cai quản rất lỏng lẻo, tàu ngầm khu vực phía Bắc, đi đi."
"Khoan đã! Ý em là sao Miyoko?"
"Vượt ngục!"
"Không thể..."
"Musashi, chính phủ đang rất loạn, tình hình đất liền các phe đang chiến đấu mãnh liệt với nhau, và Nanbaka có nguy cơ trở thành truyện cổ tích."
Musashi nhìn thẳng vào đôi mắt của Miyoko, anh bắt đầu suy nghĩ ý của từng câu mà con bé nói.
Chính trị? Tình hình đất nước? Thế lực? Truyện cổ tích?
Không lẽ...
"Chính phủ muốn hủy tất cả ở Nanbaka sao?"
Kể cả con người?!
Miyoko mỉm cười lấy một tiếng, xoay đi.
"2 phút cho anh thoát khỏi đây, đi hay ở quyết định của anh!"
Miyoko xoay người rời đi.
Hướng đến tiếng động lớn vừa vang lên khu ngục.
Cuộc chiến đang xảy ra rất kịch liệt.
Mitsuru lại xác nhận Houzuki Sanzou là điệp viên của chính phủ phe đối địch cài vào. Enki đang bị lợi dụng với sự phẫn nộ của hắn, và nhà tù Nanbaka có thể đêm nay là đêm cuối của họ.
Tít..
Tiếng còi báo động vang lên, Miyoko nhìn đến đồng hồ đeo tay của mình, nó đã được thay pin mới khi cô vừa lên khỏi tầng hầm.
Và tin tồi tệ đây!
Nanbaka bị tấn công bởi thế lực bên ngoài.