Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Nhà Tù Nanba] Mộng Điệp

Chương 17: Kẻ ngụy tạo

« Chương TrướcChương Tiếp »
1 tiếng đồng hồ.

Miyoko nhìn đến con số điện tử trên điện thoại của mình, dù hết pin nó vẫn có thể sạc lại được. Nhưng 1 tiếng này nó chỉ sạc được 1% pin.

Hay rồi, và giờ nó lại tắt nguồn.

Cuộc chiến trước mặt vẫn diễn ra, và Miyoko nhận ra sự thật phũ phàng hơn nữa.

Con đường lối đi duy nhất của cô lên mặt đất đã bị bọn nhóc tù nhân kia lấp lại.

Cái định mệnh!

Miyoko thầm rủa qua kẽ răng, khi hai thằng nhóc khu 05 trước mặt bắt đầu kiệt sức, và xác định sẽ thua với tên béo ú với cái đầu lợn kia.

Miyoko thật sự chịu không nổi đến cái mùi của tên lợn này nữa rồi, thậm chí hắn ta còn không chịu ngừng nói.

Con ngươi xanh ngọc dần dần trầm hẳn xuống.

Ở nơi này là ngục hầm!

Tử tù!

Sát khí của Miyoko dần dần nổi lên, khi cô biết mình có thể dùng được tấm thẻ đó một lần nữa, hoặc không...

Tử tù vượt ngục, giám ngục, các cấp có quyền được phép xử tử ngay tại chỗ!

Khóe môi Miyoko chậm rãi nhếch lên.

Mùi thuốc độc nồng nàn gần đây, theo gió cứ thế kéo dài ra, nhưng vị thuốc này Miyoko vẫn đánh giá chậm tiêu hơn cả mùi thuốc của Okina.

Bất chợt, Miyoko lại nghĩ đến chuyện có phải hay không khi vết thương cô lại đầy người, sau đó vác xác đến tìm Okina, lão già đó sẽ đập cho cô một trận trước rồi mới chữa trị?

Dễ lắm!

Lão đã hăm như vậy trước khi cô xuất viện khoảng 1 tuần trước.

Mà nghĩ đi nghĩ lại, cơ thể của Miyoko cũng dễ bị tổn thương quá nhỡ.

Thí nghiệm thất bại!

Đầu Miyoko vang lên tiếng nghiến răng của kẻ nào đó.

Bên kia cửa kính, bốn bức tường rắn chắc, Miyoko đưa con ngươi xanh ngọc bích của mình nhìn tất cả xung quanh khi vừa mới thoát ra dung dịch ống nghiệm màu như nước khoáng bình thường. Nhưng kẻ đã ở bên trong cũng biết được, không ống trợ thở, cũng chẳng thiết bị cung cấp oxi, dung dịch hòa hợp hoàn toàn là chất độc, xung quanh khu vực đó cũng có vài ống nghiệm, và những chiếc xác chết đuối trong đó.

Vật phẩm thất bại!

Con ngươi màu xanh ngọc bích dần chuyển sang màu đỏ huyết, rồi lại rất nhanh lắng xuống, giữ lại màu cũ của bản thân nó.

Kiềm chế!

Hãy làm chủ cảm xúc của con, Miyoko!

Giọng của gia chủ Hyakushiki vang bên tai. Từ khi năm 10 tuổi, Miyoko đã chịu ảnh hưởng rất nhiều từ vị cha nuôi này, ngay cả tư tưởng. Kiềm chế cảm xúc cũng là một trong số đó.

Đúng vậy, nếu như Miyoko không chịu bình tĩnh lại, thì tên nhóc kia...

Ánh mắt cô lướt qua bóng dáng màu đỏ, tóc đen trước mắt.

Mi mắt cô chậm rãi nhắm lại.

Liang không hiểu vì sao sau gáy mình đột nhiên có cảm giác như sát khí xông đến, cậu nhảy bật người né tránh đi nơi khác, lại xoay mắt nhìn về phía sau đề phòng, nhưng khu đó trông vắng.

Không có nguy hiểm.

Liang cau mày, cậu vẫn cảm giác rất rõ, cơ thể đột nhiên rùng mình, và cậu là kẻ tin vào cảm giác của mình.

Trước mặt Liang, và Upa lại vang lên tiếng cười khẽ của con heo chết tiệt kia.

"Các ngươi đang sợ hãi!"

"..."

Miyoko nép sau vách tường, thở hắc ra một tiếng, trận chiến phía sau vẫn liên tiếp diễn ra và cô cũng chẳng muốn tham gia vào việc này, cơ bản, chỉ muốn làm ngư ông đắc lợi.

Với việc, trong lời nói của hai đứa nhóc kia, thì tên tù nhân này được ai đó thả ra, đồng nghĩa với việc, trong nhà tù Nanbaka có nội gián.

Bọn gián chết tiệt!

Miyoko nghiên đầu gõ móng tay trên tường đá, âm thanh lạnh lẽo và vô vị vang lên bên tai. Tiếng móng tay cào trên tường đá, lại đến tiếng cười ngoặc ngoẻo bên kia.

Giọng cười của số 25 khu 13 của Hajime đây mà.

Miyoko chắc cậu ta quên uống thuốc rồi thì phải.

"Thuốc! Cho tao thuốc!"

Thuốc của cậu ta phải thuốc đúng vị nhỉ!?

Miyoko rút ra chiếc điện thoại điện tử do Kazari ném cho cô khi bà ấy rảnh rỗi, và khi Miyoko chèo kéo muốn tìm kiếm cái thứ gì đó gọi là thú vui tao nhã sắp tới khi không có Momoko ở sát bên cạnh cai quản.

Với việc, Miyoko ngồi một chỗ, và đi quậy khắp các khu ngục, vì mục đích không rõ của bản thân, thì Kazari đương nhiên thỏa hiệp với cái lý do để Miyoko ngồi im một chỗ chơi.

Kazari trước khi ném cho cô mấy cái máy này, bà ấy còn cam ràm mấy câu nhỏ.

"Như trông trẻ con hơn đấy."

Sau đó bà xoa đầu cô và bỏ đi.

Giống trẻ con thật!

Miyoko thở dài một hơi, cái điện thoại này vẫn không đủ pin để sử dụng. Cô nghĩ cần thay pin khác cho nó khi công việc này kết thúc, ở dưới tầng hầm, không đủ ánh sáng mặt trời cho nó.

Miyoko lại thở hắc ra.

Đột nhiên có tiếng người ré lên bên tai, cuốn theo một ngọn gió lớn kéo lấy tóc Miyoko.

"Thuốc, mùi thuốc!"

Chưa kịp nghe hết câu, cái bóng đó lại nhảy xổ vào người cô. Khi kịp định thần, Miyoko đã cảm thấy bả vai mình đau nhức khó chịu, mùi máu tanh nồng bên trong không khí cứ thế xộc lên.

Miyoko nghiên người, còn một vật thể khác đang cố ghì chặt cô, khi răng nanh hắn đang cắm sâu vào da thịt của Miyoko.

Thủ phạm là đây!

Miyoko khẽ nhíu mày một cái, nhanh chóng giãn ra, vươn tay xoa lấy bờm tóc rối màu xanh lá của số 25, khẽ thở dài.

"Được rồi, ngủ đi, mọi chuyện để cho tôi!"

"...Mimi-chan..."

Nico ngẩn đầu nhìn đến sườn mặt của Miyoko, mi mắt cứ thế nhíu lại, tối sầm.

Có tiếng bước chân chạy về hướng này, Miyoko cũng chống người lên vách tường, đứng dậy, khi na theo một cái túi da Nico trên người, ít ra nhóc này trọng lực cũng không quá nặng, nếu không Miyoko không dám chắc làm cái gì để hạ trọng lực trên cơ thể của mình xuống.

"Nico... phó...phó cai ngục.."

Giọng nói của Upa vang lên, khi cái bóng sau vách tường dần chuyển người ra ánh sáng.

Miyoko đưa mắt lướt qua một lượt với hoàn cảnh hiện tại, chả là số 02 và 58 bị đập cho tơi tả rồi, còn có người nào đó vừa xuất hiện trước cô.

Đều là những kẻ ngư ông đắc lợi!

"Upa, đỡ Nico xuống giúp chị nào!"

Giọng Miyoko vẫn bình bình theo kiểu là đương nhiên, nhưng Miyoko cũng chưa biết, Upa luôn giữ bộ mặt ngạo kiều với tất cả mọi người, chuyện ai đó nhờ vã chưa chắc cậu ta làm.

Và lần này lại khác, Upa thật sự nghe lời của Miyoko thật, cậu bé từ từ đến gần đỡ lấy Nico trên tay Miyoko, rồi đặt cậu ta xuống đất.

Miyoko thoát được cái túi da đó, liền thở dài nặng nờ.

"A rê, phó cai ngục lại là một con bé, dí tay cũng chết!"

"..."

Cái mổm heo lại nói chuyện.

Miyoko khẽ cau mày, vươn tay chà sát lấy mũi của mình, ra vẻ khinh bỉ thấy rõ ra mặt.

"Ngươi dám có thái độ đó với ta..."

Vụt...

Tiếng cái vật thể gì đó vừa vụt qua.

Sau tiếng gió, một cánh tay của tên đầu heo kia rơi xuống đất. Hắn lại phát lên tiếng ré như chọc tiết.

Miyoko cau mày.

"Tầng ngục khu Samon cái gì cũng có, ngay cả heo cũng thả rông được."

"Mẹ nó, con nhỏ..."

Sát khí từ người Miyoko bắt đầu nổi lên, một dãy hành lang bao hàm cả một tầng khí đen, lạnh buốt. Upa và Liang ném người lại với nhau, chắn trước mặt Nico khi cậu vừa ngất đi, Qi xoa lấy da gà cánh tay mình, đứng chết trân tại chỗ.

Cái sát khi lúc đó ở cuộc thi!

Giọng Miyoko lại vang lên cái khí bao trùm đen tối kia, một cách nhẹ nhàng, như chuông gió leng keng.

"Thêm một chữ nữa, ta thọc tiết ngươi! Con heo khốn kiếp!"

"..."

"Mà thôi, ta không ngờ ngươi vẫn còn sống! Hoặc là bọn lính ở đất liền quá yếu, hoặc là mạng ngươi vẫn chưa tới số. Nhưng dù sao thì, kết thúc được rồi, ngươi cứ chạy rông như vậy, thật mất vệ sinh khu hầm ngục này nha~"

Hoàn toàn là độc thoại một mình.

Nhưng tên đầu heo kia lại có chút rét lạnh. Vài năm trước, các nhà tù đều trực tiếp giam hắn vào tầng ngục, chờ ngay xét xử, nhưng không hiểu sao hắn đều trốn thoát được. Chỉ có hắn mới biết, có kẻ lén lút thả cửa cho hắn chạy, nhưng hắn càng không hiểu, người đó chỉ mở cửa, mà không bất kì hành động hỗ trợ nào đó.

Cho đến khi hắn chuyển đến tầng ngục của nhà tù Nanbaka này, việc hắn thoát ra không còn nữa, cho đến khi nhóm người Enki thả ra, hắn cũng theo cơ hội đó được trốn thoát.

Qua lời nói của con bé này, hắn xác nhận, con bé là người đã cố gắng thả hắn đi, nhưng chỉ vì lý do tử tù vượt ngục nếu phản khán sẽ chết!

Hôm nay con bé này đứng chặn hắn ở đây, có phải là muốn gϊếŧ hắn?

Suy nghĩ một lát, hắn lại vẻ mặt vênh váo.

"Phó cai ngục, ta không có phản kháng, cô có thể giam ta lại vào ngục rồi."

"Không được, hắn ta..."

Liang lại vội vàng phản đối, khi cậu xác định mình lỡ lời liền xoay mắt liếc về phía cô gái tóc hồng đứng trước mắt, cậu chợt rùn mình khi đôi mắt đỏ rực của Miyoko đang liếc lại đây nhìn về phía cậu.

Bộ dáng của Miyoko ngay bây giờ, bất cứ hành động nào không thích hợp, dường như đều trở thành con mồi của cô.

Miyoko nhìn sang số 02 một chút, lại nhìn lại kẻ to con phía trước mặt mình kia, chậm rãi bước lại gần hắn.

Khoảng cách hai, ba bước chân nữa, lập tức chiếc búa vung lên, hạ xuống con người nhỏ bé như Miyoko.

"Ngu ngốc!"

"Cẩn thận!"

Tiếng cười man rợ của đầu heo, và tiềng đống thanh hét lên từ ba người hai phía ngược nhau.

Nhưng quá muộn, vụ nổ đã vang lên, kèm theo đó là... cái đầu heo rơi xuống mặt đất.

Liang, Upa và Qi cứng họng khi nhìn cảnh tượng trước mắt, và cô gái nhỏ đang đứng sau lưng thân xác quá khổ, và dưới chân là cái đầu heo đầy mỡ nút ních, nhìn phát tởm, máu từ trong đầu bắt đầu tủa ra.

"Ngươi..."

Chất giọng run rẫy không thành lời, không biết vì sợ hãi, hay vì bất ngờ, cuối cũng vẫn không thể nói hết thành lời mà chết.

Hắn chết không nhắm mắt!

Miyoko lại chuyển người hướng đến Liang.

Upa, cùng Qi lại hét lớn lên.

"Chạy đi Liang!"

Nhưng tốc độ của giọng nói lại không nhanh hơn được, Upa bị đánh bật ra phía xa, kéo theo Qi, trong khi Liang bị bóp cổ đưa lên cao.

"Cô...tại sao.."

"Ngươi hỏi tại sao? Xem ra, kẻ chết dưới tay ngươi cũng không ít nhỉ, ngay cả nạn nhân của ngươi cũng có thể hỏi tại sao đấy!"

"Cô..."

Liang mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Miyoko. Hai chữ nạn nhân từ trong miệng Miyoko phun ra thật sự khiến cậu bất ngờ.

Nạn nhận!

Miyoko từng có người thân bị cậu gϊếŧ sao?

"Miyoko, đừng! Làm ơn!"

Upa vang lên tiếng thét chói tai, Qi cũng không thể bước lại gần. Cơ bản tất cả ba người ở đây, dưới trướng của tên đã chết kia, đều là những kẻ có tội, khi Miyoko nhắc đến hai từ nạn nhân. Họ biết chuyện này họ không thể tham gia vào được.

"Xin lỗi... tôi..."

Miyoko nhìn đến Liang sắp tắt thở, cô lại thở dài, buông lỏng cậu ta, cứ thế thằng nhóc tuột xuống theo vách tường thở hỗn hển.

Miyoko lùi lại vài bước, Qi và Upa vội vàng chạy lại xem xét tình hình của Liang, lại nhìn cô bằng đôi mắt đề phòng.

Miyoko nhìn bốn tên nhóc đó, lại thở dài, xoay người đi.

"Samon đâu?"

"..."

Qi và Upa nhìn nhau, chần chờ không nói.

Cô gái này, tâm sâu khó lần. Họ cũng nghe nói về việc triệt phá đường dây của lão trùm mafia- cựu chủ nhân vừa chết của họ, là một cô gái. Nhưng theo lời nói của Miyoko, thì con bé đã năm lần, bảy lượt thả cho hắn chạy thoát.

Tuy vậy, con bé cũng không tốt lành gì thương hại hắn, mà là chỉ muốn hắn chết. Tử tù khi vượt ngục có thể xử tử tại chỗ, Miyoko chính là muốn tên đó chết ngay lập tức trước khi chờ ngày xét xử đến.

Nếu con bé trực tiếp gϊếŧ hắn, thân sẽ mang tội. Nhưng nếu gián tiếp gϊếŧ hắn, thì con bé sẽ ngoài vòng pháp luật.

Một đứa trẻ tâm kê như vậy thật sự rất đáng sợ.

"Khụ... khụ... Samon bị thuộc hạ Enki- Inori phản bội, bắt đi rồi. Chúng tôi đang cố đi cứu anh ta!"

Liang biết hai người bạn cùng tù của mình không trả lời, liền nói chuyện. Liang không rõ, nhưng anh xác định, khi Miyoko chấp nhận thả anh xuống, trong mắt con bé đã không còn sát khí nữa, và anh tin tưởng con bé.

Miyoko nhìn đến Liang, lại nhìn đến Nico.

"Cuối cùng là chuyện gì xảy ra, nói nghe xíu nào!"

Miyoko tìm chỗ bằng phẳng ngồi xuống, chống cằm, bộ dáng hoàn toàn như bé ngoan muốn nghe kể chuyện cổ tích.

Qi và Upa xoay mắt nhìn đến các xác không đầu của tên đầu heo nào đó vẫn tiếp tục đổ máu kia, lại nhìn đến gương mặt ngây thơ, vô tội của con bé trước mặt.

"..."
« Chương TrướcChương Tiếp »