Khu nhà trọ bị niêm phong cả tháng trời.
Lúc tình hình dịch bệnh căng thẳng, hai quản trị viên duy nhất đã bị kéo đi cách ly trong mấy ngày đầu tiên, ngay cả lời nhắn cũng chẳng kịp lưu lại. Cánh cửa dán giấy niêm phong, vật tư y tế đều bị mất, không còn tiếng động nào nữa.
Nhận thấy không ai thay thế, cư dân nhà trọ hết cách, chỉ đành tích cực tự lực.
Đây là một khu nhà trọ hỗn hợp giữa con người và yêu quái, mới vừa xây dựng chưa được vài năm, vốn là nơi cho yêu quái ở lại trong thành phố, sau đó bởi vì chính sách hạn chế, mấy chục năm trở lại đây động vật thực vật có gan trở thành yêu quái không nhiều lắm, trong tình huống tỷ lệ vào ở không đủ đành phải chấp nhận một nửa loài người tiến vào.
Thời buổi này người trẻ tuổi đã tồn tại rất ít thành kiến đối với yêu quái, dù sao cùng chung sống dưới một bầu trời, được hưởng các ràng buộc pháp lý như nhau, nếu làm hại ai thì sẽ ngồi tù, nhưng có một phần người lớn tuổi bảo thủ không thay đổi thì khác.
Châu Mãn nghĩ sao cũng không thông suốt, tại sao đã là hàng xóm nhiều năm, khi ông Chu nhìn thấy căn hộ đối diện của anh thì luôn mắng chửi hưng phấn như vậy.
Chờ ông Chu mắng cho đã rồi đóng cửa trở về nhà, lúc này Châu Mãn mới đi qua căn hộ đối diện mình: “Chuyện gì đây? Sao ngài lại chọc giận ông Chu?”
Bách Tham ở nhà đối diện tuy rằng tỏ vẻ vô tội, ngược lại xua tay coi như không có gì: “Tôi ra ngoài ném rác, ông ấy nói lúc này tôi không nên tùy tiện ra cửa.”
“À, dựa theo quy định hiện tại quả thật không thể tùy ý ra ngoài.”
“Chẳng phải trên weibo nói yêu quái bọn tôi không có lây bệnh sao?”
“Đừng tin vào lời tuyên bố không chính thức.”
Bách Tham tặc lưỡi: “Loài người các anh phiền phức quá đi.”
“Chú ý dùng từ, hiện tại anh cũng có hộ khẩu loài người rồi.” Châu Mãn bất đắc dĩ khuyên bảo, “Hơn nữa ông Chu lớn tuổi rồi, anh khoan dung nhiều chút, đừng để người ta tức giận xảy ra chuyện gì.”
Bách Tham liếc nhìn Châu Mãn, hừ lạnh một tiếng: “Anh xem ông ấy mắng tôi mấy lần rồi?” Nói xong anh ta chuẩn bị trở về nhà, tự nói, “Hơn nữa có tôi ở đây, sao có thể để ông ấy có cơ hội gặp chuyện không may chứ.”
Châu Mãn cười cười không nói gì, đi theo vào nhà.
Bách Tham trở về phòng, thấy Châu Mãn lấy ra mấy cái túi giấy trong bao cười khanh khách nhìn mình, anh ta lập tức tỏ vẻ bất đắc dĩ mở cửa sổ ra, cất tiếng kêu to một tiếng đối với bên ngoài.
Âm thanh kia giống như chim hót, sắc bén ngân nga, còn ngắt một chút ở âm cuối, cực kỳ êm tai.
Không qua bao lâu, mấy chục con chim ưng lượn vòng bên ngoài bay tới dừng lại trước cửa sổ, bọn chúng xếp hàng ngay ngắn có trật tự mà lần lượt bỏ lại miếng thịt quặp trong móng vuốt rồi bay đi, chỉ có con cuối cùng ngoài thịt ra thì trên cổ còn đeo mã QR, trên đó còn dán một dòng biểu thị số tiền phải trả.
Bách Tham nguyên hình là con chim ưng, lúc khu nhà trọ vừa hết lương thực thì anh ta lập tức gọi tới đồng loại đi đến ngọn núi bắt mấy con lợn rừng nhỏ, sau khi bị ông Chu thấy được thì bị răn dạy một tràng, nói từ luật bảo vệ động vật hoang dã đến động vật hoang dã mang theo bao nhiêu vi khuẩn gây bệnh, thế nên đám lợn rừng nhỏ kia giờ còn đang được nuôi dưỡng ở phòng chứa đồ lặt vặt dưới lầu.
Sau đó Bách Tham mới nỗ lực liên lạc với một yêu quái nghe nói buôn bán thịt lợn, cần thì tới chỗ anh ta lấy chút thịt.
Châu Mãn xé ra tờ giấy, lấy điện thoại di động định trả tiền, Bách Thanh nhìn một cái: “Tám trăm? Trả bốn trăm thôi.”
“…Cái này có phải không tốt lắm không?” Châu Mãn nói vậy, nhưng bàn tay lại thành thạo chuyển qua bốn trăm.
Châu Mãn mang theo đồ ra ngoài, số thịt đã phân chia đặt sang một bên, tiếp theo đi xuống lầu dưới.
Vừa tiến vào, anh nhìn thấy một cây cải thìa rất lớn.
To lắm, thậm chí cao hơn anh một khúc.
“Ô kìa Tiểu Mãn.” Cải thìa vén lên một chiếc lá, sau khi thấy người tới thì lập tức khôi phục hình người, một cô bé mười mấy tuổi.
Châu Mãn mỉm cười cất tiếng chào hỏi, thuận tiện lấy ra túi giấy trong bao.
Cô gái thấy vậy lập tức dắt người vào trong nhà.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, Châu Mãn hết hồn bởi cải thìa nằm đầy trong nhà.
Cô gái cười ngượng ngùng: “Những cái này là do tôi trồng hai hôm nay, tôi lo chúng nó lớn chậm quá nên dùng chút yêu lực thúc giục, à, không cần lo lắng, ăn vào không có tác dụng phụ đâu!”
“Chúng tôi không lo lắng đến những cái đó, ngược lại còn phải cảm ơn cô đó, nếu không có các người chúng tôi còn không biết phải chịu đói bao lâu nữa.”
Khuôn mặt cô gái đỏ lên, thẹn thùng vỗ một cái trên lưng Châu Mãn: “Ơ kìa đều là hàng xóm mà! Có cái gì cảm ơn hay không cảm ơn chứ!” Dứt lời, cô gái khom lưng lần lượt bẻ từng cây cải thìa trong nhà, đưa từng cái cho Châu Mãn.
Thấy một mình Châu Mãn ôm không hết, cô gái lại cùng anh dời chồng cải thìa kia ra ngoài, bỏ từng cái vào trong bao.
Có rau có thịt, Châu Mãn cảm thấy đủ rồi, khi anh đang chuẩn bị cùng cô gái đi phân phát đồ thì một thanh niên đeo trang sức kim loại đầy người đeo khẩu trang ôm một con gà mái đi tới, điểm khác biệt với hình tượng chính là cậu ta hơi ngượng ngùng đi đến trước mặt hai người, dùng một loại âm lượng không chú ý thì sẽ không nghe rõ mà hỏi hai người, “Cái đó, Mai Mai và mấy chị em của cô ấy đẻ rất nhiều trứng, muốn hỏi thử xem các người cần không.” Cậu ta chỉ con gà ở trong lòng.
Con gà lập tức ngẩng cao đầu, to giọng cất lên.
Châu Mẫn lập tức vui vẻ nói: “Cần cần cần, cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Vành tai cậu thanh niên đỏ lên, lúng túng cúi đầu: “Đừng khách sáo, dù sao tôi cũng không ăn hết.”
Sau khi thu xếp mọi thứ xong xuôi, Châu Mãn mang theo đồ đến nhà cư dân loài người lần lượt phát cho từng nhà.
Dì Hà Phạm là người vào ở sớm nhất, khác với bậc cha chú của mình, mức độ chấp nhận yêu quái của dì ta tương đối cao.
Thế nên khi Châu Mãn mang đồ tới nhà, Hà Phạm lập tức lấy ra mấy hộp bánh chẻo trong tủ lạnh: “Ôi trời, cậu nói đi lần nào cũng mang qua nhiều như vậy, một mình tôi ăn đâu có hết, đây là bánh chẻo tôi gói ngày hôm qua, nếu không ngại các người cùng nhau nếm thử nhé.”
“Vâng vâng, cảm ơn dì Hà.”
Sau khi phân phát thức ăn xong, Châm Mãn mang theo phần cuối cùng trở lại nhà mình, anh thống kê kết quả tự kiểm tra của mọi người trong ngày ở trong nhóm chat, sau khi báo cáo cho người phụ trách có liên quan thì chuẩn bị làm vài món ăn, mới vừa tới phòng bếp anh nghe được tiếng gõ cửa.
Châu Mãn đeo khẩu trang đi mở cửa, nhìn thấy ông Chu đeo khẩu trang đang đứng ở cửa, trên mặt ông ta vẫn mang biểu cảm muốn giận nhưng không giận đặc trưng.
“Tôi có làm chút bánh nhân thịt.” Ông Chu thở phì phì nói, “Cậu đem phân phát đi.”
“À, được.” Châu Mãn mỉm cười nhận lấy.
Ông Chu lại chỉ vào căn hộ đối diện, hơi mất tự nhiên nói: “Cái bánh để cuối cùng là làm cho cậu ta, cậu ta ăn lạt, cái bánh đó tôi bỏ ít muối thôi.”
Châu Mãn nghe vậy lập tức gật đầu: “Ông cứ yên tâm.”
Hết