Thời điểm Lục xuất hiện trước mặt Thượng Quan Miên, Tiểu Dạ Tử cũng dị thường hoảng sợ, từ trên người nữ nhân mặc kimono đen, nàng cảm giác được 1 loại khí tức cực kỳ nguy hiểm!
Lúc ấy, nàng vừa muốn quay đầu lại nói với Thương điều gì đó, nhưng lại phát hiện hoàn cảnh chung quanh biến đối.
Tiếp theo nàng liền chứng kiến, nàng và Thương thế mà đang đứng trong 1 căn phòng xa hoa rộng lớn! Nơi này… đúng là nhà Đồng Sinh!
Bất quá Tiểu Dạ Tử rất nhanh bình tĩnh lại, đối với Thương đang kinh ngạc không biết làm sao nói: "Đừng sợ... huyết tự cấp Ma Vương đã bắt đầu rồi, xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đừng nên kỳ quái. Hiện tại chỉ có thể hy vọng Thượng Quan Miên nhanh 1 chút phong ấn ma vương. Những người khác không biết có phải cũng đồng dạng như chúng ta hay không?"
Thương lúc này rất hoang mang lo sợ, nhưng may mắn còn có tỷ tỷ bên người.
Thương sinh ra và lớn lên trong Đồng Sinh gia, nhưng đối với Bộ Vị nàng không hề có bất kỳ tình cảm nào, đối với nàng Bộ Vị không phải tỷ tỷ nàng, chỉ có Tiểu Dạ Tử mà thôi.
Mẫu thân Đồng Sinh Lĩnh chết đi, 1 đêm đó đã triệt để thay đổi tư tưởng của 2 tỷ muội này. Nếu không phải như vậy, Tiểu Dạ Tử cũng sẽ không đi làm thám tử, càng không vì thế mà tới Trung Quốc, cuối cùng tiến vào nhà trọ.
Bất quá tính cách Tiểu Dạ Tử chưa bao giờ đi suy nghĩ những chuyện vô nghĩa. Sự tình đi đến nước này đã là rút củi dưới đáy nồi, Thượng Quan Miên thành công hay không, quan hệ tới tất cả tính mạng hộ gia đình.
Tiểu Dạ Tử cầm chặc bàn tay Thương, đối với nàng mà nói, Thương là người cho dù hy sinh tang mạng nàng cũng phải bảo vệ. Nàng nợ muội muội, nhất định phải đền bù tổn thất cho muội muội. Dù sao không phải do nàng, Thương cũng không bị kéo vào nhà trọ địa ngục.
"Rời khỏi nơi này nhiều năm như vậy, Thương, đành nhờ muội dẫn đường. Nơi này và Đồng Sinh gia chính thức có lẽ không khác nhau mấy." Tiểu Dạ Tử quay đầu lại nói với Thương: "Không có cách nào, tỷ không thể nhớ rõ, đành phải nhờ muội thôi."
"Đi? Thế nhưng tỷ tỷ, chúng ta đi như thế nào đây?" Thương hoang mang lo sợ nói: "Nếu đi loạn mà nói..., huyệt động của ma vương 1 khi mở ra hút chúng ta vào... Chúng ta căn bản không có khế ước địa ngục ah!"
"Ở nguyên tại chỗ càng dễ chết! Đây là kinh nghiệm tỷ trường kỳ chấp hành huyết tự nắm được. Tóm lại, trước cứ nên rời khỏi đây. Ân, tới phòng của muội đi."
Sau khi Đồng Sinh Lĩnh qua đời, Tiểu Dạ Tử theo Thần Cốc Long Ngạn rời khỏi Đồng Sinh gia còn Thương thì ở lại làm con nuôi cho con trai thứ hai của gia chủ Đồng Sinh gia, Đồng Sinh Dụ. Đồng Sinh Dụ đối đãi với nàng cũng coi như tương đối hiền lành, mà nữ nhi của hắn Đồng Sinh Bộ Vị chân tâm coi Thương như muội muội. Nhưng Thương thủy chung không quên thù xưa, trong Đồng Sinh gia này, có 1 người là hung thủ gϊếŧ chết mẫu thân.
Mà cho tới nay, trong suy nghĩ của Tiểu Dạ Tử, hiềm nghi lớn nhất là con trai trưởng của gia chủ, Đồng Sinh Chính Nhân. Cách nghĩ của Thương cũng như vậy, căn cứ ước định với Tiểu Dạ Tử, nàng ở lại Đồng Sinh gia làm con nuôi của Đồng Sinh Dụ, luôn ra dáng làm 1 người con ngoan nhưng trong lòng lại luôn xem bọn họ như địch nhân, đồng thời ở bên cạnh quan sát Đồng Sinh Chính Nhân. Mà trừ hắn ra, còn có hiềm nghi lớn hơn. Là con trai út của gia chủ, Đồng Sinh Thác Thực, còn có 2 người chị gái của hắn Đồng Sinh Phi Hạnh cùng Đồng Sinh Lê Hoa. Thê tử của Đồng Sinh Chính Nhân là Đồng Sinh Mộc Dầu sinh cho hắn 1 người con trai là Đồng Sinh Khắc. Thê tử của Đồng Sinh Dụ là Đồng Sinh Thanh Giang sinh được 1 người con gái là Đồng Sinh Bộ Vị, 3 năm trước đã qua đời. Cậu của 2 nàng, Đồng Sinh Thác Thực không hề lấy vợ, nhiều năm nay 1 mực ăn chơi đàng điếm bên ngoài.
Bất quá điều tra nhiều năm, Tiểu Dạ Tử từng bước loại trừ Đồng Sinh Dụ và Đồng Sinh Thác Thực ra khỏi danh sách hiềm nghi, dù sao sưu tập tư liệu nhiều năm qua, không thể nói 1 chút manh mối cũng không có. Người hiềm nghi nhất tự nhiên là Đồng Sinh Chính Nhân, vợ hắn Đồng Sinh Mộc Dầu là người rất có dã tâm cũng không thể loại trừ. Mà Đồng Sinh Thanh Giang đã mất, cho dù nàng có là hung thủ thì cũng chẳng còn chút ý nghĩa nào. Về phần Đồng Sinh Phi Hạnh cùng Đồng Sinh Lê Hoa, hai người hoàn toàn thuộc kiểu người ăn chơi phá sản, không có tài năng kinh thương, mà trượng phu các nàng ở rể Đồng Sinh gia, sau này chết ở Lăng tử cho nên không cần cân nhắc vào.
Hiện tại, chỉ là khuyết thiếu chứng cớ. Tiểu Dạ Tử sớm đã quyết định, 1 khi xác nhận Đồng Sinh Chính Nhân là hung thủ, nàng sẽ đích thân đưa hắn vào trong nhà trọ! Cho dù ngày sau nàng có thể rời khỏi nhà trọ, nàng cũng làm như vậy!
Đương nhiên, chuyện này, nàng sẽ tự làm 1 mình, không liên lụy tới Thương. Nàng không muốn tay Thương nhiễm máu tươi. Từ khoảnh khắc này về sau, nàng nhất định sẽ bảo vệ Thương.
Lúc này, dọc theo hành lang đi tới 1 gian phòng không đóng cửa, Thương chỉ vào trong nói: "Chính là nơi này… muội luôn sống ở đây."
Gian phòng rất lớn, mà đi vào trong, Tiểu Dạ Tử rất nhanh chú ý tới trên mặt bàn có đặt 1 tấm hình. Trong tấm ảnh, là 1 nhà 3 người Đồng Sinh Dụ, Đồng Sinh Thanh Giang cùng Đồng Sinh Bộ Vị, ảnh này tựa hồ mới được chụp.
"Tấm hình này thế mà vẫn còn sao?" Thương có chút kinh ngạc, "Sau khi mẹ Thanh Giang chết ( vì Thương làm con nuôi của Đồng Sinh Dụ cho nên cũng gọi Đồng Sinh Thanh Giang là mẹ ), tấm hình này muội nhớ đã hủy rồi mà. Muội còn nhớ khi đó Bộ Vị khóc rất nhiều... Hơn nữa, cái khung ảnh này, muội nhớ đã đổi từ nhiều năm trước rồi."
Tiểu Dạ Tử quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, sắc trời tuy rằng tối đen, nhưng có thể thấy rất rõ ràng là cảnh sắc bình thường. Kế tiếp, nàng chú ý tới lịch treo tường.
"Đây là..." Tiểu Dạ Tử nhìn lịch, sau đó thân thể như bị điện giật, "Bình thành... Bình thành năm 16? Hơn nữa là... Tết nguyên đán?"
Mẫu thân Đồng Sinh Lĩnh chết vào năm bình thành thứ 16, tức là năm 2004, vào lúc rạng sáng tết nguyên đán. Khi đó Tiểu Dạ Tử mới chỉ 13 tuổi.
Nàng nhanh chóng nhìn về phía đồng hồ trên vách tường, hiện giờ mới qua 0 giờ không lâu.
Tính toán thời gian, là đại khái cách 1 giờ trước khi mẫu thân chết.
Nàng tức khắc minh bạch. Chẳng lẽ đây là tâm ma của nàng sao? Nàng một mực muốn điều tra tìm kiếm hung thủ sát hại mẫu thân, không tiếc chia lìa với Thương, trở thành thám tử nhiều năm tìm kiếm manh mối. Vì vậy ma vương mới cho nàng trở về ngày hôm nay sao? Rạng sáng ngày mùng 1 tháng 1, bình thành năm 16!
"Thương, " Tiểu Dạ Tử quay đầu lại nói: "Có lẽ... Ở nơi này có thể biết được ai là hung thủ sát hại mẫu thân!"
"Cái ... Cái gì?" Thương cũng kinh hãi không thôi, nàng một mực muốn trợ giúp tỷ tỷ tìm ra thủ phạm gϊếŧ chết mẫu thân. Đáng tiếc nhiều năm qua, tuy nàng đã trở thành thám tử, nhưng thủy chung không làm được điều này.
Nhưng, Ma Vương... Có thể cho tỷ muội các nàng biết rõ bí ẩn mà 7 năm nay tỷ muội 2 nàng không cách nào xác minh!
"Không..." Thương bỗng nhiên nói: "Tỷ tỷ, tỷ không biết sao? Tựa như Bồ Mỹ Linh vậy, chúng ta có thể đem mụ mụ tới thế giới sự thật, để mụ mụ sống lại, chúng ta..."
"Muội nói đùa gì vậy? Thương?" Tiểu Dạ Tử lập tức lắc đầu: "Mụ mụ đã chết, nàng đã chết rồi! Cho dù xuất hiện ở nơi này cũng không phải mụ mụ chính thức! Nếu như có thể biết rõ ai là kẻ sát hại mẫu thân, đợi sau này rời khỏi nhà trọ tỷ nhất định sẽ tìm người kia báo thù! Nhất định!"
Cách nghĩ của Tiểu Dạ Tử và Thương khác nhau. Người trước 1 lòng muốn báo thù, người sau hy vọng có thể đem mẫu thân trở về. Tính cách hai người khác nhau, có thể nói vừa xem đã hiểu.
Bất quá, Tiểu Dạ Tử biết bây giờ không phải là thời điểm cân nhắc vấn đề này, nàng có thể còn sống nhìn thấy hung phạm hay không cũng là 1 vấn đề. Trong 1 giờ này, cân nhắc đầu tiên chính là sống sót!
"... phòng của mụ mụ!"
Đồng Sinh Lĩnh sau khi tốt nghiệp đại học liền rời nhà tới sinh sống ở kinh đô, bất quá phòng của nàng vẫn được giữ lại. Gia chủ Đồng Sinh Hùng đã nói, bất luận thế nào mỗi ngày lễ ngày tết đều phải về nhà 1 lần. Cho nên phòng của nàng cho tới nay vẫn giữ nguyên. Đi nơi đó nhìn 1 cái, có thể có manh mối.
Đương nhiên, nguy hiểm chắc chắn là có, nhưng đối với 2 người không có khế ước địa ngục mà nói, còn có biện pháp nào khác sao? Tiểu Dạ Tử tính cả huyết tự nhà kho cũng chưa quá 6 lần, Thương ngay cả 1 lần huyết tự cũng không có, chỉ có huyết tự cấp Ma Vương là đường tắt tốt nhất để rời khỏi nhà trọ. Các nàng chỉ có thể cầu nguyện, Thượng Quan Miên nhanh chóng phong ấn ma vương.
Rời khỏi gian phòng này, 2 người cẩn thận từng li từng tý đi lại trên hành lang. Nói thực ra toàn bộ dinh thự này hình như trống không không người. Dù sao nếu là dinh thự chính thức, chỉ cần người hầu đã có thể nhìn thấy khắp nơi rồi. Thế nhưng ở nơi đây quạnh quẽ trống trải, không 1 bóng người.
"Cái đó đúng..."
Vừa chuyển tới 1 góc đường khác, Thương lập tức nhìn thấy 1 cánh cửa ở phía trước, lập tức thốt lên: "Đây là phòng của Đồng Sinh Chính Nhân!"
Bởi vì trong nội tâm nàng cho rằng người này rất có thể là hung thủ sát hại mẫu thân, cho nên đối với người cậu này, Thương gọi thẳng tên họ.
"Coi chừng." Tiểu Dạ Tử giơ tay lên bảo vệ Thương, cẩn thận từng li từng tí đi về phía gian phòng kia. Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, đều là câu đố.
Nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý, 1 khi phát sinh hiện tượng kỳ dị liền mang Thương lập tức đào tẩu.
Nhưng ý nghĩ này vừa mới sinh ra nàng đã nhìn thấy tay nắm cửa xoay tròn!
"Hỏng bét!" Tiểu Dạ Tử lập tức muốn lui về sau bỏ chạy, thế nhưng cánh cửa rất nhanh bị đẩy ra. Mà người đi ra chính là thê tử của Đồng Sinh Chính Nhân, Đồng Sinh Mộc Dầu!
Bất quá, bộ dáng của nàng thoạt nhìn rất bình thường, thật giống như Đồng Sinh Mộc Dầu thật sự. Lúc này trên tay nàng bưng 1 cái khay nhỏ, bên trên là 1 bình rượu cùng 3 cái chén.
Nhưng nàng lại giống như căn bản chẳng nhìn thấy Tiểu Dạ Tử và Thương mà cứ dọc theo hành lang rời đi.
"Cái này... Làm sao vậy?" Thương cảm giác rất kinh ngạc, "Thời điểm cảnh sát lấy khẩu cung, mợ Mộc Dầu rõ ràng nói lúc ấy mợ đang ở phòng ngủ ah! Nhìn theo tình cảnh này, chẳng lẽ mợ muốn đi uống rượu!
Vốn rạng sáng tết nguyên đán, muốn tụ tập uống rượu cũng là điều bình thường. Thế nhưng vì cái gì, Đồng Sinh Mộc Dầu lại nói dối? Bất quá hiện tại, thực sự đang tái hiện lại tràng cảnh phát sinh vụ án ngày đó sao?
Dù gì cũng không thể xác định, ma vương muốn Tiểu Dạ Tử nhìn thấy tràng cảnh hư giả hay chân thực, cho nên hết thảy chưa thể đưa ra kết luận.
"Ba chén rượu..." Tiểu Dạ Tử thì thào, lập tức bắt lấy tay Thương chạy tới.
Nàng muốn nhìn 1 cái! Có thể tại đây, chứng kiến chân tướng cuối cùng! Vô luận là thật hay giả, thân là thám tử, nàng sẽ tự mình đưa ra phán đoán! Tình huống xấu nhất, cho dù bị ma vương gϊếŧ chết, ít nhất nàng cũng phải biết rõ thân phận hung phạm!
Vì vậy, nàng bước đi nhanh hơn, theo sát Đồng Sinh Mộc Dầu. Nàng ta thật sự giống như không nhìn thấy 2 nàng, cũng không nghe được thanh âm nói chuyện.
Nhưng vừa qua 1 góc hành lang, Tiểu Dạ Tử lại trợn mắt há hốc mồm, bởi vì... Đồng Sinh Mộc Dầu trước mắt đã biến mất không thấy tung tích!
Lúc này, Tiểu Dạ Tử lập tức cảnh giác... Nàng lo lắng có phải bản thân lọt vào bẫy rập của ma vương rồi không. Nàng lập tức căn cứ theo lời của Di Chân nói... quan sát xung quanh coi có xuất hiện vết nứt không gian hay không. Đồng thời tìm kiếm xung quanh coi có đồ vật nào có thể túm vào, tránh khi khe hở mở ra nàng và Thương sẽ bị kéo vào.
Nàng cũng mặc kệ mọi việc, đem cửa phòng bên cạnh mở ra, kéo Thương vọt vào! Căn phòng này nàng không nhớ rõ là của ai.
"Nhanh, Thương, tới giữ chặt hàng rào cửa sổ! Nhanh!"
Hai tỷ muội vọt tới trước cửa sổ, lại phát hiện cửa sổ đang bị khóa chết. Tiểu Dạ Tử lập tức giơ cái ghế bên cạnh lên, hung hăng đập vào phần thủy tinh!
Đem thủy tinh đập nát, nàng và Thương cùng nhau bắt lấy hàng rào sắt bên ngoài cửa sổ!
Giờ phút này Tiểu Dạ Tử có chút yên lòng. Như thế này cho dù vết nứt không gian có mở ra cũng có thể chống đỡ được 1 hồi.
Bất quá, cũng may, vết nứt không gian cũng không có xuất hiện.
Căn biệt thự này tràn ngập không khí quỷ dị, hiện tại an toàn cũng chỉ là tạm thời. Tiểu Dạ Tử quyết định tạm thời không buông tay ra khỏi hàng rào mà chờ thêm chút nữa.
"Thực có chút hoài niệm ah." Thương giờ phút này lại có vài phần vui vẻ trong lo sợ: "Còn nhớ khi còn bé chúng ta ngẫu nhiên tới nơi này chơi đùa, còn có Bộ Vị. Tuy mụ mụ rất không thích cái nhà này, nhưng nàng thật sự rất quan tâm người nhà Đồng Sinh. Tỷ tỷ có nhớ rõ không? Phòng này là phòng của Bộ Vị. Kỳ thật nàng thực sự xem muội là thân muội của mình. Bất quá không hề giống với lúc trước, rất bài xích muội."
Đồng Sinh Khắc cũng là nhi tử của Đồng Sinh Chính Nhân, cũng là biểu huynh của Tiểu Dạ Tử. Khắc tuy khiếm khuyết tài năng kinh thương, nhưng dã tâm của hắn lại rất lớn, làm việc cũng rất an toàn cho nên được ngoại công khá coi trọng. Bất quá từ xưa tới nay, đối với Tiểu Dạ Tử và Thương đều không có sắc mặt tốt. Hơn nữa bởi vì hắn là nhi tử của Đồng Sinh Chính Nhân, trong nội tâm Tiểu Dạ Tử cũng có chút bài xích hắn. Nhưng Đồng Sinh Khắc đích xác thực sự có thể coi như 1 thanh niên đầy hứa hẹn, điểm này Tiểu Dạ Tử không phủ nhận.
Mà mẫu thân hắn, Đồng Sinh Mộc Dầu đêm hôm khuya khoắt lại cầm 3 chén rượu, muốn đi đâu trong đêm? Ba chén rượu đại biểu cho 3 người. Chẳng lẽ 1 người trong đó là mẫu thân Lĩnh? Như vậy còn 1 người là ai?
Là ai?
Trong phòng, ánh sáng lờ mờ, bất quá đôi mắt 2 người giờ phút này đã quen với bóng tối.
"Lại nói ..." Thương dường như có suy nghĩ nhìn về phía Tiểu Dạ Tử, "Tỷ còn nhớ Kiện Thái không?"
"Ân, Kiện Thái cũng là ca ca của Khắc. Chỉ có điều, hắn..." Tiểu Dạ Tử nói đến đây, đột nhiên, nàng thình lình nhìn thấy, ở cửa sổ đối diện gần đó, 1 cái bóng đen tóc tai bù xù đang chậm rãi lướt qua cửa sổ!
Mà giờ khắc này, trong dinh thự gia tộc Đồng Sinh ở thế giới sự thật, trong phòng khách cách gian phòng này 1 khoảng, những người trong gia tộc Đồng Sinh đều tề tụ đông đủ, thậm chí cả Thần Cốc Long Ngạn cùng thê tử Thần Cốc Tín Chính cũng trình diện.
Cầm đầu là Đồng Sinh Hùng, dùng thần sắc lo âu nhìn về phía Thần Cốc Long Ngạn, nói: "Nói cho ta biết. Hiện tại... Chúng ta nên làm như thế nào?"
Long Ngạn trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng: "Ta đã tận lực. Bây giờ có thể làm chỉ là chờ đợi."