Quyển 3 - Chương 7: “Quỷ” và người ẩn nấp (5)

Liều mạng!

Dương Lâm thả người lăn từ trên sườn dốc xuống, dọc đường thân thể không ngừng bị đất đá làm bị thương, toàn thân đau đớn. Khi đến được chân dốc, thì khắp người đều đã bị thương.

Trong quá trình này, y cũng không dám tin mình có thể kiên trì được. Song, y lần nữa đã đứng dậy, cảm thấy toàn thân dường như đã bị xé nát, tiến tới một bước lại đau đến không thể chịu nổi. Lại ngẩng đầu quan sát... Phía trên sườn dốc, cái thân ảnh trắng bệch kia cứ như một con nhện đang lao xuống chỗ này!

Dương Lâm tức khắc hít một hơi khí lạnh, y chỉ có thể lựa chọn tiếp tục chạy trốn!

Nhưng đúng vào lúc này, y chú ý thấy phía dưới sườn dốc, rõ ràng xuất hiện một cái huyệt động!

Vậy là rốt cục cũng tìm được một cái huyệt động để ẩn nấp!

Dương Lâm không chút do dự liền chui vào huyệt động! Cái huyệt động này cực kỳ chật hẹp, có lẽ còn chật hẹp hơn cái hố lúc nãy, để một người chui vừa cũng rất miễn cưỡng. Nhưng mà, y vẫn dốc sức liều mạng khom người tiến về phía trước.

Phía trước vô cùng tối, vì vậy Dương Lâm lấy dèn pin trong túi ra bật lên, đem chuôi đèn pin ngậm trong miệng, chiếu sáng phía trước.

Cái huyệt động này tựa hồ rất ẩm ướt, hơn nữa dường như cũng không phải chạy theo đường thẳng. Dương Lâm không ngừng khom người tiến tới, tiến tới, lại không dám phát ra thanh âm quá lớn. Y không biết “quỷ” có tiến vào cái huyệt động này truy đuổi mình hay không.

Trên đỉnh huyệt động ngoại trừ nước đọng, còn có rất nhiều rêu, chỉ một lát cả đầu và lưng của Dương Lâm đều dính đầy rêu. Mà càng tiến sâu vào bên trong, lại càng ẩm ướt, huyệt động cũng dường như... càng lúc càng thu hẹp lại!

Cũng bởi vì như vậy, mỗi lần tiến về phía trước, quần áo trên người đều bị vướng rách. Cuối cùng, chỉ có thể ném ba lô đi, mói có thể tiếp tục tiến tới.

Giơ tay lên nhìn... Tám giờ bố mươi lăm... Vẫn chưa đến chín giờ!

Hơn ba tiếng a! Cứ ở trong cái huyệt động này chơi trốn tìm với “quỷ” sao? Vạn nhất, vạn nhất cái huyệt động này không có đầu ra thì phải làm sao?

Không gian của huyệt động, không ngừng thu hẹp lại!

Vốn là, lúc trước còn có thể khom người tiến về phía trước, nhưng hiện tại... Dương Lâm phải nằm sát người trên mặt đất, chỉ có thể bò mới có thể tiếp tục tiến tới! Huyệt động dường như đã trở thành một đường ống bao trùm lấy toàn thân y, không ngừng ép chặt lấy thân thể y, thậm chí y cảm thấy những mạch máu dường như sắp bị vỡ ra!

Trước đó y vốn có thể quay đầu nhìn lại đằng sau, nhưng hiện tại, đến quay đầu cũng không làm được nữa rồi. Bất quá, hiện tại cũng không nghe thấy thanh âm gì.

Vách động này vô cùng cứng rắn, cho dù dùng xẻng, cũng phải tốn không ít công sức mới có thể khoan phá được nó. Cho nên, y không có cách nào để nới rộng bề ngang cũng như chiều cao của huyệt động.

Đúng lúc này... Phía trước, xuất hiện... Ngã ba!

Ngã ba?

Dương Lâm tức khắc cứng người.

Xuất hiện ngã ba có chỗ tốt nhưng cũng có chỗ xấu.

Chỗ tốt, chính là có thể mê hoặc “quỷ”, một khi y và “quỷ” rẽ theo hai hướng khác nhau, thì khoảng cách càng lúc sẽ càng xa. Nhưng mà, xấu ở chỗ...

Y rất khó lựa chọn!

Dù sao, nếu không may một trong hai ngã rẽ, là ngõ cụt thì phải làm sao bây giờ? Nếu như có thể quay đầu lại thì còn được, nhưng nếu “quỷ” đang đuổi theo đằng sau thì thế nào, muốn quay đầu lại cũng không có đường quay a!

Sao cả ngày hôm nay toàn phải đánh cược thế này a!

Chạy hướng nào?

Thời gian không nhiều lắm! Nếu như “quỷ” đang ở sau lưng thì..., nhất định phải mau chóng lựa chọn, nếu không...

Đoán đồng xu sấp ngửa? Đùa sao?

Hay là ném đá thử xem? Nhưng chung quanh một viên đá cũng không có!

Hai ngã rẽ, ngã nào cũng vô cùng hẹp, cả hai ngã đều không có tia sáng nào lọt ra. Đúng là quá khó để chọn một trong hai.

Đột nhiên... Sau lưng y truyền đến thanh âm ma sát với vách động! Tốc độ... Rất nhanh!



Liều thôi... Tùy tiện chọn đại một ngã a!

Dương Lâm cắn môi, cơ hồ bật máu, cuối cùng, rẽ vào ngã bên phải bò đi!

Cùng thời gian đó, Đường Lan Huyễn đang di chuyển không mục đích trên núi Hoa Nham.

Quả thật vận khí của Đường Lan Huyễn đúng là tốt đến không ngờ.

Thứ nhất, trong tình huống đó, Dương Lâm vậy mà còn cố sức kéo y lên rồi mới chạy trốn. Nếu là bình thường, những chủ hộ đã sống một thời gian trong nhà trọ, những thứ gọi là giá trị đạo đức gì đó đều sẽ hoàn toàn bị họ vứt bỏ.

Thứ hai, khi chạy trốn sợi dây thừng trói hai tay vẫn còn bị kéo theo, vậy mà “quỷ” lại không bắt lấy sợi dây thừng đó.

Thứ ba, bật đèn pin lên và tách khỏi Dương Lâm, vậy mà “quỷ” vẫn một mực truy đuổi Dương Lâm.

Vận khí tốt đến mức này, đến bản thân Đường Lan Huyễn còn tin không nổi. Chẳng lẽ, vận khí của mình quả thực rất tốt sao? Đương nhiên, dây thừng cột trên tay là gút sống, trong lúc chạy trốn cũng đã tháo ra rồi.

Dương Lâm rốt cục sống chết thế nào? Gọi di động thì lại không nối máy được, chẳng lẽ đã gặp phải bất trắc? Thực tế y căn bản không biết điện thoại của Dương Lâm đã bị hư mất.

Lý Ẩn vẫn chưa gọi điện thoại tới. Chẳng lẽ hắn còn chưa tìm được sinh lộ của trò chơi trốn tìm này hay sao?

Đường Lan Huyễn nhìn đồng hồ, chỉ hận kim đồng hồ sao lại quay quá chậm. Ba tiếng nữa a! Thời gian lâu như vậy, thật sự có rất nhiều chuyện có thể phát sinh. Hơn nữa cho dù đã hết thời gian, từ chỗ này lái xe về nhà trọ, cũng cần thêm một khoảng thời gian.

Đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại rung lên, người gọi tới... là Lý Ẩn!

Đường Lan Huyễn vạn phần kích động nhấn nút nghe, từ đầu dây bên kia Lý Ẩn nói:” Tình huống thế nào rồi?”

“ Chuyện này... Lý Ẩn, cậu tìm được sinh lộ rồi sao?

“Chưa... Vẫn chưa có...” Lý Ẩn lúc này vô cùng bất đắc dĩ, theo quy tắc thông thường của trò chơi trốn tìm, người đầu tiên bị tìm được sẽ phải đổi vai làm “quỷ”. Nhưng Thần Chấn Hưng nếu là người thứ nhất bị tìm thấy, như vậy... Hắn rõ ràng đã bị gϊếŧ nên suy luận đó không thông rồi.

Đến tột cùng sinh lộ bị ẩn giấu là cái gì?

“ Nói cho tôi biết tình huống trước mắt đi.”

Tiếp theo, Đường Lan Huyễn đem chuyện gặp phải Dương Lâm, và bị “quỷ” truy đuổi nói cho Lý Ẩn nghe.

“ Dương Lâm cũng... đã chết rồi sao?”

“ Có, có thể. Hắn là vì tôi mới...”

Trương Linh Phong không liên lạc được, Thần Chấn Hưng và Dương Lâm hơn phân nữa là đã... Chỉ còn lại có Đường Lan Huyễn thôi sao?

“ Lan Huyễn...” Lý Ẩn đi ra ban công, nhìn bóng đêm đang bao trùm cả thành phố, nói:” Ít nhất, có thể khẳng định một chuyện. Con “quỷ” kia không thể phân thân. Nếu không, nó đã có thể cùng lúc truy đuổi cả Dương Lâm và cậu.”

Lan Huyễn cũng gật đầu đồng ý, nói:” Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà, chỉ biết được điểm này thì...”

“ Chuyển điện thoại từ chế độ rung sang đổ chuông, điều chỉnh âm lượng chuông đến mức lớn nhất. Tiếp theo, để điện thoại xuống đất, toàn lực chạy trốn. Sau đó khoảng 20 phút, tôi sẽ gọi vào di động của cậu. Tiếp theo, dụ con “quỷ” tới chỗ đó!”

“ Cậu... Ý cậu là...”

“ Nếu như ‘quỷ’ không có phân thân, thì đến lúc nó tới nơi điện thoại phát ra tiếng chuông reo, chẳng khác nào cậu đã cố định được vị trí của ‘quỷ’!”

“ Nhưng, ‘quỷ’ rất nhanh sẽ phát hiện nó bị lừa, cái này không có ý nghĩa quá lớn a, bây giờ còn đến 3 tiếng đồng hồ...”

“ Đúng, chính xác nó sẽ nhanh chóng phát hiện. Cho nên, đợi qua khoảng 1 tiếng, cậu quay trở lại vị trí đã đặt điện thoại đi!”

Ý tưởng thực đáng sợ!

“ Lý, Lý Ẩn cậu...” Đường Lan Huyễn không khỏi hít một hơi khí lạnh, cái này so với kế hoạch ban nãy của Doanh Tử Dạ không phải cũng tương tự sao? Lại là dùng chiêu hư hư thật thật?



“ Làm như vậy, có thể kéo dài thêm chút ít thời gian, Lan Huyễn. Ít nhất cũng có thể thêm được nửa tiếng đồng hồ. Lúc đầu, có lẽ ‘quỷ’ sẽ không lập tức nghe thấy tiếng chuông, nhưng mà ngọn núi rất trống trải yên tĩnh, nhất định có thể nghe được, cho nên trong vòng một tiếng nhất định nó có thể tìm đến vị trí của điện thoại, phát hiện cậu không có ở đó nó sẽ đi nơi khác tìm cậu, còn cậu thì lập tức lợi dụng cơ hội này quay về chỗ này! Một lần đến một lần đi thì... Có lẽ sẽ kéo dài được không ít thời gian!”

“ Nhưng mà...” Lan Huyễn vẫn có chút do dự:” Như vậy quá nguy hiểm, rất dễ dàng chạm mặt nó a! Nếu không may con ‘quỷ’ kia cứ ngồi đó mà ôm cây đợi thỏ...”

“ Không có khả năng đó! Ngồi đó ôm cây đợi thỏ thì làm sao có thể tìm được cậu hả? Dù sao chỉ khi nào tìm được cậu, trò chơi trốn tìm mới coi như kết thúc. Ngọn núi này có rất nhiều lối rẽ, hơn nữa cậu còn chờ một tiếng mới quay lại, xác suất so với việc cậu đi lung tung chạm mặt với ‘quỷ’ sẽ thấp hơn đấy.”

“ Lý Ẩn, 20 phút sau cậu gọi tới có khi nào nhanh quá không...”

“ Thể lực của cậu đã tiêu hao rất nhiều rồi sao? Cũng đúng... Vậy thì 45 phút đi a. Sau 45 phút nữa tôi sẽ gọi tới, nhưng mà, cậu chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, thời gian càng dài cậu càng bất lợi.”

Phải thực hiện kế hoạch điên cuồng này thật sao?

Đường Lan Huyễn cảm thấy mình không còn bình thường nữa rồi.

Nhưng mà, cẩn thận cân nhắc thì... Làm thế này quả thực có thể kéo dài thêm không ít thời gian. Hơn nữa thời gian chơi trốn tìm cũng đã sắp hết, con “quỷ” kia không có lý do gì mà còn có thể ôm cây đợi thỏ.

Vì vậy, Đường Lan Huyễn chuyển điện thoại từ chế độ rung sang chuông báo, điều chỉnh âm lượng tối đa, tiếp theo nói với Lý Ẩn:” 45 phút nha, 45 phút sau cậu hãy gọi tới!”

Tiếp theo, sau khi y đặt điện thoại xuống mặt cỏ, liền lập tức chạy đi theo một hướng khác!

Cùng thời gian đó, sau khi Dương Lâm đã rẽ vào ngã bên phải, thực tế cũng không có tiến vào tử lộ như hắn sợ hãi. Mà thanh âm ma sát với vách động từ sau lưng đã không còn truyền đến. Chẳng lẽ... “quỷ” đã chọn ngã rẽ còn lại hay sao?

Thể lực quả thực gần như cạn kiệt, Dương Lâm lúc này chỉ còn dùng sức mạnh ý chí và bản năng sinh tồn để cố gắng duy trì. Nhưng mà, huyệt động, vẫn cứ như trước càng lúc càng thu hẹp!

Nếu cứ tiếp tục như vậy... Chỉ sợ sẽ không có cách nào tiếp tục tiến tới! Hiện tại, cả người y không ngừng bị huyệt động chèn ép, xương cốt toàn thân đau nhức. Mỗi lần di chuyển, đều phải dùng hết sức bình sinh. Tốc độ, tự nhiên là rất chậm rồi.

Rốt cục... Sự tình đã phát triển đến mức rất nghiêm trọng.

Không gian của huyệt động đã thu hẹp lại chỉ còn vừa cái đầu! Trừ phi Dương Lâm đánh nát xương cốt toàn thân, bằng không căn bản không cách nào chui qua lọt! Nhưng có thể làm chuyện đó sao?

Không cách nào tiến tới... Thì chẳng khác gì tử lộ a!

Cũng may, y không nghe thấy thanh âm ma sát với vách động ở phía sau lưng. Nếu như ‘quỷ’ đã lựa chọn một con đường khác, thì y còn có thể lui về phía sau.

Lui về phía sau sao? Tựa hồ là lựa chọn duy nhất lúc này. Nhưng nếu không may “quỷ” cũng đang...

Nhưng mà, còn có lựa chọn khác sao? Y lại không thể biến thành động vật nhuyễn thể không xương, tiếp tục bò tới!

Mà ở trong cái huyệt động hẹp thế này, cũng không có biện pháp xoay người, Dương Lâm chỉ có thể không ngừng nhích thân thể về phía sau, nhích người từng chút một. Được một lúc thì thụt lui so với tiến tới đã thoải mái hơn rất nhiều, bởi vì đằng sau rộng hơn so với đằng trước.

Cũng không lâu lắm, y đã về đến cái ngã ba kia.

Xem ra, “Quỷ” thật sự đã chọn một con đường khác a.

Thực quá may mắn!

Y tiếp tục dịch chuyển thân thể của mình. Chỉ cần rời khỏi huyệt động, như vậy, là có thể chạy trốn rồi.

Y khó khăn giơ đồng hồ lên... 9strong0’.

Trong cả cuộc đời, lần đầu tiên y cảm thấy thời gian dài đến thế. Dương Lâm tiếp tục lui về phía sau, mà đúng lúc này... Ở phía trước tại ngã rẽ bên trái, bỗng nhiên truyền đến thanh âm ma sát vào vách động vô cùng kịch liệt!

Thanh âm kia... Cách nơi này rất gần!

Dương Lâm tức khắc hốt hoảng, vội vàng tăng tốc độ liên tục lui về sau, mà hậu quả trực tiếp của hành động này chính là hai vai ma sát kịch liệt với vách động làm cho lớp da bị bong ra. Tuy cực kỳ đau đớn, nhưng bây giờ chỉ có thể cố gắng chịu đựng thôi!

Cuối cùng, y cảm thấy rất rõ ràng, hai cánh tay của mình, giờ phút này đã đầm đìa máu tươi, một mảng da lớn bị lột đi a! Thế nhưng mà, cũng chỉ có thể tiếp tục gia tăng tốc độ thôi a!

Lui về sau... Lui về sau... Lui về sau...

Cái huyệt động này cũng không phải là đường thẳng, mà là quanh co đấy. Ngay lúc lui đến một khúc cua, khi thân thể gần như đã di chuyển qua hết khúc cua đó, khóe mắt y chợt bắt được, một gương mặt trắng bệch!