Trời vừa tối, Ứng Tiểu Đào đã từ trong nhà bước ra, cười tươi rói nhìn Quý Ức đầy mong đợi, chỉ thiếu mỗi việc đưa ngón tay ra xoắn xoắn vặn vặn trước mặt Quý Ức.
Quý Ức đã chuẩn bị xong rồi, anh gấp tiền giấy cả buổi chiều, lúc này lấy ra mười thỏi bạc đã chuẩn bị sẵn để đốt cho Ứng Tiểu Đào.
Ứng Tiểu Đào nhận tiền, mặt mày giãn ra, nói chuyện cũng khách sáo hơn nhiều, vỗ ngực nói: "Sảng khoái ha, chúng ta cũng coi như kết bạn rồi. Tuy tôi mới vào nghề, nhưng cũng có chút quan hệ, trước khi đi tôi sẽ chào hỏi âm sai địa phương*, nhất định sẽ nhờ họ chăm sóc cậu."
*"本地阴差" (běndì yīnchā) có thể được dịch là "cán bộ âm phủ địa phương" hoặc "quỷ sai ở đây". Trong văn hóa dân gian và truyền thuyết Trung Quốc, "阴差" (yīnchā) chỉ những nhân viên hoặc người có trách nhiệm trong âm phủ, thường là những người chịu trách nhiệm dẫn dắt hồn quỷ và quản lý các linh hồn trong thế giới bên kia.
Khi nói đến "本地阴差", điều này có thể ám chỉ đến những cán bộ âm phủ hoạt động trong một khu vực cụ thể, thường có trách nhiệm giám sát và quản lý các linh hồn tại khu vực đó. Họ thường có vai trò quan trọng trong các câu chuyện liên quan đến thế giới siêu nhiên và những tương tác giữa người sống và linh hồn.
Chắc là giống Ông thổ công, thổ địa bên mình á mọi người. Theo mình tìm thì đây có thể là văn hóa riêng của bên Trung Quốc, nên để tôn trọng bản gốc thì mình giữ nguyên theo bản dịch từ raw nha.
Quý Ức không tỏ rõ ý kiến, “Khách sáo rồi.”
Anh không trông mong gì vào việc âm sai chăm sóc mình, những người làm công vụ dưới đó vì công việc chính cũng không có nhiều bổng lộc nên thường thích bù đắp ở những chỗ khác. Thói quen này đã tồn tại hàng ngàn năm nay rồi, không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Có lẽ dưới đó cũng ngầm đồng ý với điều này, sẽ không có hành động nào để chấn chỉnh phong cách làm việc.
Nếu không thì sao Ứng Tiểu Đào, một người mới vào nghề, lại thành thạo như vậy?
Nếu thật sự để âm sai “chăm sóc” mình, Quý Ức sẽ phải tốn nhiều công sức để đối phó. Gặp Diêm Vương thì dễ, gặp tiểu quỷ mới khó, âm sai không giống như hồn quỷ bình thường, tốt nhất là tránh xa. Tất nhiên Quý Ức tin rằng, Ứng Tiểu Đào chỉ nói cho đẹp mặt, chắc chắn sẽ không thật sự nhờ vả gì cho mình.
Tiễn Ứng Tiểu Đào đi, Quý Ức suy nghĩ tìm cơ hội nào đó để hỏi mấy con quỷ địa phương mà anh gặp tối qua xem có biết thầy Trần mà Ngụy Hổ nhắc đến không. Ban ngày làm việc, Quý Ức còn hỏi kỹ càng tên họ đầy đủ của thầy Trần, nếu quỷ bản địa biết thì chắc chắn sẽ biết.
“Bao giờ thì ngươi đi?”
Bất ngờ, Quý Ức nghe thấy một giọng trẻ con vang lên từ trên đầu. Giọng nói rất dễ thương, nhưng hướng phát ra khiến Quý Ức cảm thấy hơi rợn người.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy trên mép ngói của giếng trời có một cái bóng tròn tròn xù xì. Trong sự tương phản giữa ánh đèn trong nhà và bầu trời đen tối, nó ẩn mình trong bóng tối, nhưng Quý Ức có thể cảm nhận được nó đang nhìn mình.
Anh thậm chí cảm thấy con chim này giống như một trong ba con mà anh đã thấy hôm qua lúc đang đi tắm.
Đây là, yêu quái…?
Quỷ thì Quý Ức đã gặp nhiều rồi, nhưng chim biết nói thì chắc chắn chỉ có thể là yêu quái có linh tính thôi nhỉ? Mặc dù anh chưa từng gặp yêu quái, nhưng cũng biết rằng số lượng yêu quái hiện nay không nhiều, ít nhất là sẽ không dễ dàng xuất hiện.
“Ngươi là yêu quái?” Quý Ức khó mà không lộ ra sự do dự trong giọng nói. Bóng đen tròn tròn đó theo ước chừng thì không lớn hơn nắm đấm của anh bao nhiêu. Yêu quái trong tưởng tượng của Quý Ức phải là những sinh vật oai phong lẫm liệt, thân thể rung chuyển đất trời, giờ thì chênh lệch quá lớn. Điều đầu tiên anh nghĩ đến không phải là sợ hãi, mà là đầy đầu dấu chấm hỏi.