Quý Ức trải ga giường gọn gàng chỉnh tề, hài lòng nhìn quanh. Anh vỗ tay một cái, quỷng ba chiếc vali chuyển phát nhanh đặt ở cửa.
Trời còn chưa tối, ánh chiều tà vẫn rực rỡ chiếu sáng một nửa bầu trời.
Hộp giấy rơi xuống đất phát ra tiếng vang trầm cũng không bị lấp đi tiếng động từ bụi cỏ gần đó. Quý Ức không nhúc nhích, chỉ liếc mắt về phía đó, thấy một cái đầu thỏ vàng sẫm ló ra.
Cậu bước lại gần, nhưng cái đầu nhỏ đó lập tức rụt vào trong bụi. Rồi thỏ nhỏ lại nhảy ra, cẩn thận đi từng bước, như muốn nhìn cậu nhưng cũng rất sợ hãi.
Quý Ức tiến lên một bước, cái đầu nhỏ liền lập tức trốn vào trong bụi cỏ, sau đó nhảy mấy bước rời đi. Vừa sợ sệt vừa lưu luyến mà quay lại nhìn Quý Ức.
Quý Ức mỉm cười nhìn chằm chằm vào con thỏ mũm mĩm. Nếu không nhờ vào môi trường tự nhiên tốt đẹp ở đây, anh làm sao có thể thấy được thỏ rừng ở cửa nhà luôn chứ?
Tất nhiên, sự xuất hiện của con thỏ còn chứng minh môi trường ở đây thật sự rất tốt. Quý Ức thoáng nhìn về phía cây cổ thụ gần đó, nơi có dấu tích giống như một cái tổ. Nếu không phải là môi trường thuận lợi, liệu thỏ có thể sống ở đây không?
Từ nhỏ đến lớn, dù có khó khăn trong công việc xã hội, nhưng Quý Ức vẫn sống cuộc đời khá dễ dàng. Gia đình khá giả, cha mẹ hòa thuận, và cậu cũng nhận được nhiều tình yêu thương. Quý Ức biết cuộc đời mình dễ chịu hơn rất nhiều người, nhưng giờ phút này, đứng ở mái nhà cũ, anh mới thật sự cảm nhận được sự bình yên và thỏa mãn.
Giống như sau khi đến đây, mọi phiền muộn và ham muốn vật chất đều tan biến, chỉ còn lại sự thả lỏng êm ái.
Quý Ức không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy, có lẽ anh thực sự là một người hợp với việc hưởng thụ sự thư thái?
***
Quý Ức xách một chiếc thùng lớn, đổ vào nồi một thùng nước, chuẩn bị đun chút nước nóng để tắm trước khi đi ngủ.
Quý Ức không thường dùng bếp lò, lần duy nhất anh dùng là vài năm trước, khi đi cùng gia đình đến một khu nông trại. Khi đó, cũng là nhân viên ở đó giúp nhóm bếp.
Quý Ức mất vài phút để châm lửa, nhưng lửa cháy rất yếu. Anh ngồi xổm nhìn một lúc, ước chừng lửa sẽ không tắt, tiện tay thêm hai thanh củi, rồi đứng dậy định đi đóng cổng.
Khi đi đến phòng chính, vừa lúc có cuộc điện thoại gọi đến. Quý Ức bất ngờ nghe máy, phải trả lời vài giây, sau đó mới đi về phía cổng.
Lúc này trời đã tối đen, ngôi nhà cũ chưa có điện, cả ngôi nhà bị bóng tối bao trùm một nửa. Quý Ức dùng điện thoại làm đèn pin, đóng cổng lại, vừa quay về đến nhà bếp tạm thời dùng làm nhà tắm, anh thấy dưới ánh lửa bếp, có một con quỷ màu xanh xám đang ngồi xổm ở đó.
Quý Ức giật mình hỏi: “Ông ở đây làm gì?”
Người ngồi xổm trong bếp không ai khác chính là Ông Lý. Lúc này, ông đang cầm cây kẹp than khều lửa, lửa vốn cháy không mạnh, nhưng sau vài cú khều của ông thì bùng lên rõ rệt.
Ông Lý lúng túng đứng dậy: “Tôi giúp cậu nhóm lửa. Tôi biết làm việc này.”
Thật ra ông đã lén lút theo Quý Ức về nhà, trốn trong góc nhà, chờ cơ hội để làm gì đó, giờ mới bắt được cơ hội.
Quý Ức bước lại gần, nhìn vào bếp, đúng là ông Lý nhóm lửa giỏi hơn anh rất nhiều.
Dù vậy Quý Ức vẫn nói: “Được rồi, nhưng một lúc nữa ông cũng nên về đi. Tôi không cần ông giúp đâu.”
Ông Lý ừ ừ cho có, nhưng Quý Ức cảm thấy ông không thực sự nghe lời.
Khi nước nóng đã xong, ông Lý cũng rời đi. Quý Ức pha thêm chút nước lạnh vào thùng, rồi xách thùng ra sân, dùng muôi để tắm.
Quý Ức vốn định cởi hết quần áo, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy trên mép mái ngói ở sân có ba con chim nhỏ tròn vo, nhìn lớn hơn chim sẻ một chút.
Chim đậu trên mái ngói vốn chẳng có gì lạ, nhưng Quý Ức vẫn lặng lẽ buông tay định cởi luôn qυầи ɭóŧ. Anh có cảm giác ba con chim kia đang cúi đầu nhìn mình.
Cả ngày hôm nay mệt mỏi, Quý Ức dọn dẹp xong liền đặt đầu lên gối ngủ ngay.
Không biết là mấy giờ, Quý Ức bị đánh thức bởi một trận cãi vã ồn ào. Ban đầu, anh nhắm mắt cố ngủ lại, nhưng tiếng ồn bên ngoài cứ không dừng lại, khiến anh mở bừng mắt ra. Qua khe cửa sổ, anh không phân biệt được bên ngoài là mấy giờ, đành mò lấy điện thoại xem giờ, lúc này là gần năm giờ sáng.
Trong khoảnh khắc anh xem giờ, tiếng cãi vã bên ngoài càng lớn hơn.
"Đám quỷ từ nơi khác đến đều có ý đồ xấu, tụ lại để hại chúng ta, quỷ bản địa!"
"Ai muốn hại ngươi, rõ ràng là các ngươi ngu dốt, lạc hậu!"
"Hôm nay ta còn thấy chúng ở núi Bắc chơi mấy thứ hoa hòe hoa sói, ngươi nhìn xem trên lưng hắn đeo cái gì kìa?"
"Này, này, đừng có kéo ta!"
Quý Ức bị làm ồn đến mức không thể ngủ nổi, liền xỏ dép, bước ra mở cửa chính, đứng ở cửa, nhíu mày nói với đám quỷ đang đứng cãi nhau gần nhà anh: "Phiền mấy người đi xa chút mà cãi nhau."
Cả đám quỷ đang lôi kéo, cãi nhau không ngừng. Bất thình lình nghe thấy tiếng của một người sống xen vào, cả đám đều sững lại. Trong khoảnh khắc mất tập trung đó, chiếc máy quay mà một con quỷ đang đeo trên lưng bị kéo rơi xuống đất, đập vào một hòn đá, làm vỡ một lỗ lớn.
Bị ngắt quãng, sự chú ý lại rời khỏi Quý Ức.