Quý Ức lắc lắc cánh tay tê dại, thấy Lâm Chiếu có vẻ lợi hại, liền nói: "Tôi nghĩ việc này không đáng để chết, chỉ là vô ý mạo phạm, nếu có thể hòa giải thì tốt hơn."
Lâm Chiếu nhận thấy vẻ bình tĩnh của Quý Ức so với những người sống mà hắn từng thấy thì khác biệt rất lớn. Hắn nhớ đến việc Quý Ức từng muốn phóng hỏa, ở trong bóng tối cũng cảm thấy Quý Ức dũng cảm, tính cách hiếm có.
"Ngươi từng nói muốn thiêu ta." Lão cổ thụ liền nói chen vào.
Quý Ức lộ vẻ ngây thơ, “Sao lại như vậy, đốt rừng thì phải ngồi tù thôi.”
Lão Thụ Tinh muốn mắng Quý Ức nhưng lại không dám làm ầm lên trước mặt Lâm Chiếu, hắn cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, “Vậy còn món quà dâng tặng mà ngươi nói, có còn được không?”
“Có chứ,” Quý Ức đáp, “Ngày mai sẽ mang đến cho ngươi.”
"Đã như vậy, việc này coi như kết thúc." Lâm Chiếu nói, rồi liếc nhìn Quý Ức, quay người bước đi, chỉ vài bước đã biến mất khỏi tầm mắt của Quý Ức.
Lão cổ thụ nằm trên mặt đất một hồi lâu, lúc này cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Hắn còn không hiểu việc nhỏ này sao lại quấy rối Lâm Chiếu.
Lão cổ thụ thở hổn hển, hai lần thở ra một hơi nặng nhọc, từ dưới đất bò dậy, đi tới bên cạnh Quý Ức nói: “Ngày mai ngươi phải thật sự mua được, nếu không ta sẽ cáo với Lâm Chiếu đại nhân đấy, hắn đã từng chứng kiến ta bị như vậy.”
Vừa thấy Lâm Chiếu đi, lão cổ thụ liền dám đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn.
Quý Ức chợt nhận ra người mặc áo đen trước đó gọi là Lâm Chiếu.
Lão cổ thụ vừa dứt lời, thân thể Ngụy Hổ liền mềm nhũn, không còn sức lực. Quý Ức vội vàng đỡ Ngụy Hổ để tránh cho cậu ngã xuống đất.
Ngụy Hổ cảm thấy đầu mình choáng váng, hai chân như nhũn ra, và điều đáng lo hơn là cái chỗ nhạy cảm phía dưới đang đau nhức.
Ngụy Hổ thống khổ ôm lấy phần đó, vừa vịn vào Quý Ức để đứng thẳng, vừa nghi hoặc hỏi: “Quý ca, có chuyện gì vậy?”
Cậu mơ mơ màng màng quên mất nhiều chuyện, ngay cả việc mình ra ngoài đi tiểu cũng không nhớ nổi. Nói chuyện xong mí mắt đã nặng trĩu, như sắp ngủ thϊếp đi.
Bị chuyện này đè lên người quả thật sẽ rất mệt mỏi, Quý Ức nhìn xuống chỗ mà Ngụy Hổ đang che, với tư cách là đàn ông, không khỏi cảm thấy thương xót mà vỗ vai cậu, “Không sao đâu, cậu chỉ đang mộng du thôi, vào trong ngủ một lát đi.”
Việc như thế dù đã trải qua, nếu có thể quên thì quên đi là tốt nhất. Dù sao người bình thường hầu hết đều không gặp phải những chuyện này, nhớ đến chỉ có thể ảnh hưởng đến cuộc sống. Quý Ức định nếu Ngụy Hổ không nhớ gì về chuyện này thì sẽ không nói cho cậu biết, tự mình mua ít đồ về giải quyết là được.
Quý Ức dìu Ngụy Hổ vào trong lều, mặc dù trong đầu Ngụy Hổ có hàng ngàn dấu chấm hỏi, nhưng lúc này cũng không chịu nổi cảm giác mệt mỏi kéo đến, vừa dính vào gối là ngủ ngay.
Sáng ngày thứ hai, Quý Ức vừa mở mắt đã nhìn thấy Ngụy Hổ với bộ dạng rối bời, đầy lông lá xanh lè, đang sợ hãi nhìn mình.
Quý Ức cảm thấy kỳ lạ: “Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy?”
Anh ngồi dậy, Ngụy Hổ kéo tay Quý Ức, nói: “Quý ca, tối hôm qua en thật sự giống như gặp phải một chuyện không sạch sẽ.”
Quý Ức nghe vậy, nghĩ có thể Ngụy Hổ đã có một chút ký ức về việc mình bị lão cổ thụ ám trên người.
Ngụy Hổ tiếp tục: “Tối qua em cảm thấy mệt quá, đang ngủ thì mơ thấy cái cây ở ngoài cửa kia liên tục dặn em đi mua hương nến cống phẩm, còn mắng em đi tiểu lên người hắn. Vừa nãy em ra ngoài nhìn, dưới cửa cây kia còn dùng cành cây viết hai chữ ‘Cống phẩm’.”
Quý Ức: “...”
Anh thật không nghĩ tới lão cổ thụ còn có cái kế sách này, mà điều này có thể sẽ không yên ổn chút nào.
Ngụy Hổ quả thật không nhớ rõ chuyện tối qua, cậu nói xong còn sợ Quý Ức không tin, liền lôi kéo anh đi ra cửa xem.
Quý Ức đi tới bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy bên dưới bậc thang có cành cây viết to chữ “Cống phẩm.”
“Không phải em đùa đâu.” Ngụy Hổ với bộ mặt u sầu, “Giờ phải làm sao đây?”
Cậu cũng chưa từng gặp chuyện như vậy, mà lúc này không có ai có thể chia sẻ.
Quý Ức không nói mình tin hay không tin, “Còn không phải hắn bảo cậu đi mua cống phẩm sao? Mua không phải là xong à.”
Ngụy Hổ vừa nghĩ, cũng cảm thấy đúng là như vậy, chuyện này đã được cây già trong mơ bảo cậu làm không phải à?
Ngụy Hổ gật đầu thở dài: “Ai, thật là đáng sợ, hóa ra mình thật sự gặp phải chuyện như vậy.” Cậu nhìn chằm chằm vào đất nơi có chữ “Cống phẩm” mà ngẩn người.
Quý Ức thấy vậy liền hỏi: “Cậu sợ à, tôi giúp cậu dọn dẹp nhé?” Anh nói xong định nhấc cành cây lên.
Ngụy Hổ lại nói: “Chờ đã!”
Cậu ta chạy vào lấy điện thoại, sau đó quay lại chụp hình cành cây từ nhiều góc độ khác nhau, rồi gương mặt u sầu của cậu bỗng nhiên nở một nụ cười rạng rỡ: “Đây thật sự là một video tư liệu sống, em phải đăng lên!”
Ngụy Hổ mặc sức tưởng tượng về tương lai, khuôn mặt tràn đầy mộng mơ.
Nỗi sợ hãi không thể so với việc có thể nổi tiếng.
Quý Ức không nói gì, quay người vào nhà.
Bây giờ là sáng sớm, khoảng sáu giờ rưỡi, thời gian còn sớm. Ngụy Hổ và Quý Ức đều hướng về phía thị trấn. Khi bọn họ rẽ vào con đường chính, tình cờ thấy một số người đi bộ hoặc đạp xe ba bánh qua lại.
Phần lớn ở đây là người già, trừ những du khách ra thì rất ít người trẻ tuổi.
Sáng sớm đến thị trấn, có thể thấy sự khác biệt lớn so với chiều hôm qua. Sáng sớm, chợ thị trấn rất nhộn nhịp, mọi người ăn sáng, uống trà, bán đồ ăn, khiến con đường chật chội và ồn ào.
Ngụy Hổ trước tiên về nhà một chuyến, Quý Ức một mình ngồi tại một quán ăn sáng húp cháo. Quán ăn sáng đối diện chính là quán trà mà hôm qua Quý Ức đã đi qua. Khói hơi mờ ảo trong gian, ánh mắt của anh thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở góc quán trà.
Mặc dù bóng dáng ấy quay lưng về phía Quý Ức, nhưng khoảng cách giữa hai quán thực tế cũng không đến năm mét, Quý Ức dễ dàng nhìn thấy vạt áo nơi lưng thiếu một mảnh vải.
Anh thu tầm mắt lại, tự húp cháo, chưa đầy một lúc thì nhìn thấy Ngụy Hổ đổi quần áo khác và đội một chiếc mũ xuất hiện.
“Ai, trở về thì phải giáo huấn ông nội em một trận, Quý ca, chúng ta thêm tài khoản WeChat nhé.” Ngụy Hổ lấy điện thoại ra đưa mã QR cho Quý Ức.
Quý Ức thêm tài khoản WeChat của cậu ta, “Cậu không phải muốn đi mua đồ sao?”
Ngụy Hổ biết rõ Quý Ức đang hỏi đến việc mua gì, gật đầu.
“Có xa không?” Quý Ức hỏi.
Ngụy Hổ chỉ về phía trước: “Chỉ phía trước có một cửa hàng.”
Quý Ức liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy một cửa hàng bán đồ mai táng.
Ngụy Hổ chào tạm biệt anh, tự mình đi mua đồ. Quý Ức ăn xong điểm tâm, thanh toán rồi ra ngoài, không trực tiếp rời đi mà cũng đi tới cửa hàng bán đồ mai táng. Ngụy Hổ đã rời đi từ lâu, Quý Ức cũng không phải vì tìm cạu ta.
Trong cửa hàng không có nhiều đồ, nhưng cũng đủ để Quý Ức mua. Anh chọn một bộ quần áo giấy cho người già, tiện tay để vào túi của mình.