Lý Đề Âm nghe tới hai chữ "bình thường", trong lúc nhất thời tất cả tâm tình tăng lên của cô đều biến mất.
Điều chỉnh tâm thái, sau đó thận trọng vào chỗ.
Lý Đề Âm khép khép mái tóc bên tai, hào phóng chào hỏi Bách Ngưng:
"Xin chào giáo sư Bách Ngưng, tôi là Lý Đề Âm."
Bách Ngưng xoay đầu lại, nhưng không dừng lại dư thừa.
"Chào cô."
Nhìn cánh tay Lý Đề Âm đưa ra, Bách Ngưng cũng đưa ra một cánh tay khác.
Đối mặt, nắm tay.
Tim Lý Đề Âm đập rộn lên.
Không biết có phải bởi vì động lòng nên Lý Đề Âm cảm thấy hôm nay Bách Ngưng vô cùng xinh đẹp.
Trên xe Lý Đề Âm còn đặc biệt lau mồ hôi tay, một đôi tay không chỉ có trắng nõn, mà còn cầm rất trơn bóng.
Lúc Bách Ngưng thu hồi tay của mình thì cảm giác trên tay mình giống như đều dính đầy mùi hoa lài.
"Hai cô gái đẹp ngồi cùng một chỗ rất ngon mắt!"
"Hai người bọn họ quen nhau à?"
"Xem ra dáng vẻ không quá quen thuộc, người quen ai đi tới bắt tay chứ?"
"Tôi muốn đăng lên vòng bạn bè! Lý Đề Âm lại tới tham gia ngày thành lập trường của trường chúng ta, B đại trâu B!"
"Tôi cũng không cướp được vé vào cửa buổi hoà nhạc của Lý Đề Âm, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được cô ấy ở đây!"
Lý Đề Âm ngồi bên cạnh Bách Ngưng có một loại cảm giác chính là cô giống như đều đang che giấu âm thanh xung quanh.
Cũng chỉ là ngồi ở chỗ đó, cảm nhận được bên cạnh có một người như vậy.
nhịp tim không tự chủ tăng tốc.
Lý Đề Âm mặc lễ phục màu xanh lam không khoa trương như vậy, nhưng váy cũng không nhỏ, lúc ngồi xuống, váy mở ra đã đặt ở trên một cái chân của Bách Ngưng.
Năm phút đồng hồ, là năm phút đồng hồ trầm mặc.
Càng là loại thời điểm này thì càng phải thận trọng.
Lý Đề Âm nhìn màn hình lớn, lại xuất hiện mặt của mình.
Lập tức đắn đo mỉm cười nghiêm túc.
Năm phút đồng hồ, trên cơ bản mỗi một phút đều phải cắt một lần ống kính của Lý Đề Âm.
Thế này thường xuyên thiết lập ống kính làm cho Lý Đề Âm luôn có một loại cảm giác bản thân đang trao giải cho một lễ nào đó.
Trên các lễ trao giải, mỗi một lần chỉ cần là lúc lãnh tràng thì lại luôn thiết lập hình ảnh của Lý Đề Âm, sau đó không ngoài dự liệu chính là một trận tiếng hoan hô, sân khấu và bầu không khí lập tức nóng lên.
"A a a! Thật xinh đẹp, thật xinh đẹp!"
"Không hổ là Nữ Thần của tôi!"
"Quá khó được, bên trong lại còn có ca sĩ có dung mạo xinh đẹp như Lý Đề Âm, thật sự là hy vọng cuối cùng của bên trong!"
Hai người ngồi ở chỗ đó, vẫn không nói một câu.
Cô không chủ động tôi không chủ động, sao lại xảy ra chuyện này?
Thế là Lý Đề Âm xích lại gần lên tiếng:
"Cô Bách, chào cô, trước đó chúng ta đã gặp nhau, chính là vào đầu tuần."
Bách Ngưng hơi dán thân về phía trước, vuốt vuốt tai, nói:
"Thật ngại quá, vừa rồi cô nói cái gì tôi nghe không rõ lắm."
Lý Đề Âm nhìn phần gáy của Bách Ngưng, có mấy sợi tóc rối mềm mại chưa được đâm lên.
Trên sân khấu, tiếng âm nhạc rất lớn, nghe không rõ ràng cũng rất bình thường.
Lý Đề Âm tận lực nói nhỏ, nhưng lại để cho Bách Ngưng biết mình đang nói chuyện với cô.
Lý Đề Âm xích lại gần, cô rõ ràng cách tai và môi của cô chỉ có ba bốn phân.
Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo một chút ý cười gãi ngứa:
"Tôi nói, cô Bách, chúng ta đã gặp nhau trước đó."
Bên tai là tiếng hít thở và hơi thở ấm áp của phụ nữ.
Bách Ngưng chỉ cảm thấy lỗ tai của mình tê rần.
Không tự chủ rùng mình một cái.
Bách Ngưng: "Ừm."
Ý cười của Lý Đề Âm sâu thêm, lại xích lại gần một phân.
"Lúc ấy tôi không trang điểm, cô không mặc thành thế này, có thể cô không nhận ra."
Bách Ngưng gật đầu, nói: "Ừm."
"Tôi nhận ra."