Chương 13: Quán bar

Bách Ngưng vừa đi vào quán bar đã nhìn thấy rất nhiều người bên cạnh sân nhảy đang nhiệt tình nhảy nhót.

Ánh đèn trong quán bar loá mắt, thường thường thay đổi màu sắc, trong nháy mắt đã trở nên ái muội không rõ.

Âm thanh cũng rất lớn, đinh tai nhức óc.

Bách Ngưng khẽ nhíu mày.

Đây tuyệt đối là quán bar náo nhiệt nhất mà cô gặp phải trong hơn một tuần qua.

Trong không khí tràn ngập các loại mùi nước hoa.

Hỗn tạp ở bên cạnh, có chút gay mũi.

So với những quán bar khác, trong quán bar này giống như trong không khí đều tràn ngập mùi rượu.

Trước nay Bách Ngưng xưa nay không uống rượu, phiêu tán ở không trung nồng độ cồn cao như vậy cũng làm đầu cô có chút khó chịu.

Nhìn vị trí trong khung tin nhắn--- "lầu một, ghế sofa dài số 4."

Quán bar có tổng cộng hai tầng, lầu một là sân nhảy và ghế dài, lầu hai là phòng riêng.

"Bà chủ Lý, cậu về thủ đô nhiều ngày như vậy mà còn có thể nhớ đến ngôi miếu nhỏ này của tôi đúng là vinh hạnh."

Trước cửa, Tăng Linh mặc một bộ váy dài màu đỏ có chạm rỗng ren, chậm rãi đi về phía Lý Đề Âm.

Môi đỏ lửa cháy, sáng rực động lòng người, loại hình ngự tỷ.

Lý Đề Âm nằm trên sô pha mềm mại, giơ ly thủy tinh trong tay lên, lắc lắc ly rượu trong tay, lập tức uống hết nửa ly.

"Được rồi, được rồi, tôi xin lỗi."

Lý Đề Âm ngay sau đó phun tào nói:

"Gần đây thật sự là quá bận, vốn dĩ chuyện buổi hòa nhạc đã đủ bận, không ngờ mấy tháng này lượng tiêu thụ và nhu cầu của Mộ Viên lại tăng lên nhanh chóng, các giám đốc lại đưa ra một phương án gần với Mộ Viên thời đại hiện đại, chuyện cần xử lý thật sự là quá nhiều."

Lý Đề Âm mang theo giọng điệu hoài nghi chính mình, hỏi một câu:

"Gần đây thật sự có nhiều người chết như vậy à?"

Tăng Linh nghe vậy, trong lúc nhất thời cười đến loạn cả lên.

Tăng Linh ngồi xuống sô pha bên cạnh Lý Đề Âm, đây là căn phòng tốt nhất trong toàn bộ quán bar, cửa sổ sát đất vô cùng rõ ràng, mỗi ngày đều là nơi mà nhân viên dọn dẹp cần phải quét tước.

Nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất có thể thấy toàn bộ quán bar, tầm nhìn vô cùng rộng lớn.

Rất thích hợp tìm con mồi.

Tăng Linh cũng giống như Lý Đề Âm, cả người đều co ở sô pha, nhưng bộ dáng của Lý Đề Âm kia giống như một con mèo lười, không nhìn mặt mà cảm nhận khí chất, giống như mèo mập vẫn luôn lười biếng.

Đôi mắt kia càng giống như một con mèo đang chợp mắt.

Nếu như nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lý Đề Âm, rất sáng cũng thật xinh đẹp, đặc biệt là ở dưới ánh đèn chiếu xuống, đôi mắt kia thật sự là làm cho người ta không rời mắt được.

Nhưng bây giờ không nhìn kỹ, chỉ là nhẹ nhàng thoáng nhìn, hắn cảm thấy đôi mắt kia có một tầng sương mù mông lung.

Mặc dù Tăng Linh cũng đang trong trạng thái lười nhác, nhưng lại giống như một con bò cạp lười biếng đang tạm thời cuộn tròn cái đuôi, còn đang tìm kiếm con mồi tiếp theo.

"Ai biết được, dù sao thì sau này không mua mộ ở chỗ cậu nữa, tôi liền chết làm thành pháo hoa thả là được."

Lý Đề Âm nói giỡn nói:

"Đến lúc đó trật tự đô thị sẽ tới bắt cậu."

"Đến lúc đó đều đã ngỏm rồi, ai còn quản những chuyện này chứ?"