Chương 22: Thần linh đàm nguyệt ly
Edit: Tử Trúc
Beta: A Tử
Tiêu Tử Y chống lại cặp con ngươi đen như mực kia của Đàm Nguyệt Ly, không khỏi sửng sốt. Hắn làm cái gì như là một bộ mặt bị đả kích như vậy a?
Hay là. . . . . . Thật đã nhìn ra cái gì?
Sẽ không, nam nhân này chỉ là thần linh mà thôi, có thể nhìn ra cái gì a? Tiêu Tử Y cố tự trấn định, bày ra vẻ mặt nghi hoặc.
Trái lại Tiêu Trạm một mực chú ý đến vẻ mặt của Đàm Nguyệt Ly, thấy thế gấp gáp lôi ống tay áo của hắn, nhẹ giọng reo lên: “Nguyệt Ly ca ca, như thế nào? Có phải cô cô vẫn rất nguy hiểm hay không a?”
Đàm Nguyệt Ly thật lâu mới lấy lại tinh thần, đưa ánh mắt từ trên mặt Tiêu Tử Y dời đi, cố tự trấn định nói: “Không có gì, là cô cô ngươi quá đẹp, ca ca ta bị mê trụ mà thôi.”
Tiêu Trạm giơ chân không thuận theo, nhưng là trong bụng Tiêu Tử Y có chút ít tính toán.
Khó có thể cái Đàm Nguyệt Ly này thật sự nhìn ra cái gì? Bằng không hắn làm sao sẽ dùng lý do tồi như vậy để qua loa tắc trách?
“Trạm Nhi, Nguyệt Ly ca ca bỗng nhiên nghĩ đến có chút việc, đi trước a!” Đàm Nguyệt Ly trên trán hiện ra vẻ ngưng trọng, vội vã cùng bọn họ chào tạm biệt xong, cũng đi vào trong bụi hoa.
Tiêu Tử Y nhìn phương hướng Đàm Nguyệt Ly rời khỏi ngây ngốc một lát, thấy hắn đi ra không xa đã bị mấy nữ quyến trẻ tuổi vây quanh. Tiêu Tử Y ngồi xổm người xuống ở bên tai Tiêu Trạm nhẹ giọng hỏi: “Trạm Nhi, hắn rốt cuộc là người nào a?”
Tiêu Trạm cũng nho nhỏ thanh âm hồi đáp: “Là Đàm Nguyệt Ly ca ca, hắn xem tướng nhìn phong thủy rất lợi hại nga! Rất được các Đại tỷ tỷ hoan nghênh.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trạm tràn đầy hâm mộ.
Tiêu Tử Y mở trừng hai mắt, im lặng. Tiểu tử này không phải là hâm mộ cái số đào hoa này của Đàm Nguyệt Ly sao? Loại chiêu số này nàng xem đã đến vô số, trông thấy nữ sinh tới gần, đem tay vươn ra cho ta nhìn tay của ngươi một chút, sau đó đương nhiên giữ tại trên tay. . . . . . này, chính là nói công tử hiện tại làm như vậy sao! Tiêu Tử Y bĩu môi, nheo mắt lại nhìn màn trình diễn mới mẻ trên cầu cách đó không xa.
“Cô cô, làm sao bây giờ đây? Nhìn vẻ mặt của Nguyệt Ly ca ca, cô cô nguy hiểm của ngươi còn không có đi qua a!” Tiêu Trạm ngược lại thay Tiêu Tử Y lo lắng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là lo lắng.
Nhìn Đàm Nguyệt Ly đem tay của cô nương gia lật qua lật lại nhìn, còn đối với phương khuôn mặt thẹn thùng cúi đầu dùng một cái tay khác lắc lắc khăn tay, Tiêu Tử Y nhíu mày nói: “Không cần gấp gáp, cô cô không phải là có Trạm Nhi bảo vệ ta sao! cô cô không sợ.” Thần linh loại này có thể nhìn ra cái gì a? Thật là buồn cười.
Tiêu Trạm dùng sức gật gật đầu, mắt to lòe lòe tỏa sáng.
“Đúng rồi, Đàm gia rất lợi hại phải không?” Tiêu Tử Y nhẹ giọng hỏi, Tiêu Trạm mới vừa trả lời là không rõ ràng lắm, thân phận của đối phương cũng chưa nói.
” Này, hình như là công bộ hay là cái gì bộ, dù sao chính là đặc biệt chịu trách nhiệm kiến tạo phòng ốc.” Tiêu Trạm miễn cưỡng suy nghĩ một chút rồi nói.
Không trách được nhìn phong thủy rất lợi hại. Tiêu Tử Y trong lòng hừ nhẹ một tiếng, vỗ vỗ tro bụi trên làn váy rồi đứng lên. Người cổ đại rất mê tín, cũng thích xem phong thủy sau khi xây dựng tạo phòng ốc, cho nên nhìn phong thủy là một nghề nghiệp rất mốt.
Được rồi, cấp bậc trung cấp của thần linh, so sánh với nàng thì cho là cao hơn một chút. Vốn cho là Hoa Hoa Công Tử (Play Boy) xem tướng lừa gạt nữ nhân đây. Tiêu Tử Y thấy Đàm Nguyệt Ly lúc này đã đuổi mấy cái nữ quyến, quay đầu lại giống như lơ đãng hướng cái phương hướng này của nàng nhìn thoáng qua.
Tiêu Tử Y chống lại cái kia loại ánh mắt như có trí tuệ, không nhịn được cả người run lên. Cái loại ánh mắt này và bộ dáng hắn lộ ra vẻ khinh bạc lúc trước hoàn toàn bất đồng, giống như là nhìn thấu linh hồn nàng ở trong thân thể này.
“Cô cô, làm sao vậy?”
Tiêu Tử Y cảm thấy Tiêu Trạm kéo góc áo của nàng, vội vàng cúi đầu hướng hắn cười cười, lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì. Mà đợi thời điểm nàng lần nữa hướng đến phương hướng của Đàm Nguyệt Ly nhìn lại, đã không còn có thân ảnh của hắn nữa.
” Cô cô, thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đi về trước đi.” Tiêu Trạm nhỏ giọng nói.
Tiêu Tử Y cúi đầu, nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trạm vẻ mặt tâm sự nặng nề, nhéo khuôn mặt của hắn hướng hắn cười cười, ý bảo hắn không cần lo lắng. Coi bói sao? Nàng đời này còn không làm sao tin tưởng vận mệnh, coi như là lão Thiên đem nàng ném tới cái thời không này cũng giống nhau.
Nàng tin tưởng vận mệnh nắm giữ ở trong tay mình.
Lần này đổi lại nàng lôi kéo Tiêu Trạm đi về, mặc dù lo lắng Đàm Nguyệt Ly có thể nhìn ra chút gì, nhưng là Tiêu Tử Y kiên trì cho là đó là ảo giác. Cái tên thần linh chỉ biết lừa gạt tiểu nữ sinh kia có thể nhìn ra cái gì a? Nhất định là làm ra vẻ thâm trầm mà thôi.
Hai người một lớn một nhỏ đi tới Thai Các trên Thiên Lộc Các, nơi đó đã đứng đầy trọng thần triều đình cùng cung nữ thái giám hầu hạ, đều chực chờ hoàng đế cùng hoàng hậu giá lâm.
Tiêu Tử Y phát hiện cái bàn cũng đã bày xong, phía trên đã bày đầy đủ loại bánh điểm tâm cùng rau trộn, mùi thơm dụ dỗ của điểm tâm làm nàng cùng Tiêu Trạm nước miếng chảy ròng.
“Công chúa, tiểu điện hạ, có thể tìm được các ngươi rồi, bên này.” Tiêu Tử Y vừa muốn mang theo tiểu bằng hữu Tiêu Trạm len lén đi lấy mấy miếng nếm thử, đã bị mắt sắc của Như Lan một tay bắt được.
Sau đó, nàng tựu biến thành một pho tượng Con Rối con nít, đi theo ở hoàng đế bên cạnh, mọi người địa giới thiệu cho triều đình trọng thần.
Hoàng đế lúc này đã thay đi triều phục màu vàng sáng, thay bằng một thân thường phục màu xanh sẫm. Kim Dực Quan trên đỉnh đầu cũng được lấy xuống, chẳng qua là tùy ý dùng một cây ngọc trâm cẩn thận tỉ búi tóc lại trên đầu. Trên mặt thần sắc nghiêm túc thường xuyên treo cũng giống như là bởi vì hoa hải đường kiều diễm trong ngự uyển mà mềm hoá, hiền hoà cùng cận thần trò chuyện với nhau.
Tiêu Tử Y biết điều theo sát ở bên cạnh hoàng đế, Tiêu Trạm sớm đã bị hoàng hậu dẫn tới bên Thiên Lộc Các kia, nơi đó là chỗ nữ quyến tụ tập. Nàng bởi vì còn chưa trưởng thành, lần này lại là mượn muốn giới thiệu thân phận nàng mà mở Hải Đường yến, cho nên hẳn là chạy không thoát.
Cái Tiêu Cảnh Dương kia đâu? Tiêu Tử Y nhàm chán muốn chết, nàng lại không thể nói chuyện, này, may mắn là nàng không thể nói chuyện, chỉ dùng mỉm cười là được rồi. Bằng không còn không biết có bao nhiêu phiền toái đâu. Mỗi người vừa nghe nói nàng chính là Trường Nhạc công chúa, vẻ mặt cũng trở nên không giống với lúc trước. Cũng đầu tiên là vẻ mặt kinh hỉ, sau đó liền lâm vào thần sắc hoài niệm, phảng phất như nhớ lại người nào.
Chẳng lẽ là bởi vì mẫu thân nàng sao? Tiêu Tử Y nội tâm nghi ngờ không giải thích được.
“Phụ hoàng, nhi thần đến chậm.” Thời điểm Tiêu Tử Y đang nhàm chán muốn chết, một thanh âm kiên định mà có chứa tự tin cường đại từ phía sau nàng truyền đến.
Cái thanh âm này, nghe rất trẻ tuổi, hơn nữa còn là tiếng nói lanh lảnh xen lẫn thanh âm hùng hậu, giống như là đang thay đổi thanh âm.