Chương 6: Phụ thân đứa nhỏ ở cổ đại đã về nhà (2)

Tuy cơ thể nhị đệ yếu ớt nhưng học hành rất giỏi, trí nhớ cũng tốt, là người có thể học được.

Hơn nữa, với thân thể này của nhị đệ cũng không thể mang vác làm việc nặng thì học hành chính là con đường duy nhất.

Cho dù đến cuối cùng không thi đỗ được thì làm một tiên sinh thu chi cũng vẫn có thể nuôi sống bản thân.

Hốc mắt Thẩm Chiêu đỏ lên, cũng không nói thêm gì nữa.

Nếu không phải vì cậu thì đại ca cũng sẽ không đến mức không lấy được vợ.

Nghị Nhi và Nguyệt Nhi còn nhỏ như vậy, cũng không thể mãi không có nương được.

Cậu nhất định phải học hành cho tốt, mới không phụ lòng đại ca của cậu.

“Phụ thân… Nhị thúc, hai người đến đây đi… mọi người đến xem cái này đi…”

Thẩm Vân Nghị đã đứng ở cửa từ lâu.

Nhìn thấy cha lấy thịt ra cũng không kích động.

Nếu là trước đây, khi nhìn thấy miếng thịt này chắc chắn đã sớm kích động lao đến.

Thẩm Uyên quay đầu lại, nhìn thấy con trai hôm nay đặc biệt im lặng rồi lại nhìn miếng thịt trong tay, tức giận nói:

“Nhìn cái gì? Lão tử không ở nhà, có phải con lại gây rắc rối không?”

Thẩm Vân Nghị co rúm người lại, vội vàng lắc đầu:

“Không có, không có, là có đồ tốt … cho hai người xem…”

Thẩm Vân Nghị rất sợ cha cậu bé.

Điều này gần như là phản xạ tự nhiên.

“Đại ca, tháng này Vân Nghị rất ngoan, không gây rối.”

Thẩm Chiêu lập tức bảo vệ cháu trai nhỏ.

Thẩm Vân Nghị gật đầu, cảm kích nhìn nhị thúc.

Tiểu Nguyệt Nhi tiến lên, nắm bàn tay to lớn của phụ thân, kéo hắn vào phòng của mình.

Chờ đến khi Thẩm Uyên và Thẩm Chiêu nhìn thấy cái cốc thuỷ tinh cùng với một bọc đồ ở trên bàn, lập tức chấn kinh.

“Nhị thúc, thúc nói sẽ gặp tiên nữ tỷ tỷ trong mơ, là thật đó, con thật sự đã gặp được tiên nữ tỷ tỷ.”

Khuôn mặt Tiểu Nguyệt Nhi đầy hưng phấn, thao thao bất tuyệt kể một tràng.

Khóe miệng Thẩm Chiêu giật giật, cậu không biết có nên là nói bản thân đã lừa cô bé hay không?

Có một buổi tối, cô bé gặp ác mộng, khóc mãi không thôi, cậu đã dỗ cô bé bằng cách nói rằng trong giấc mơ có tiên nữ và những món ăn ngon...

Dỗ cô bé đi ngủ.

Cả nhà trừng mắt nhìn nhau, ngoài Tiểu Nguyệt Nhi ra thì hình như vẫn còn cảm thấy mơ màng.

Đặc biệt là Thẩm Uyên. Khi nhìn thấy cái túi to kia, đặc biệt là cái cốc thuỷ tinh thì buột miệng nói “ĐM”.

Đây là chén ngọc lưu ly sao?

Không, không phải, chén lưu ly cũng không trong suốt như thế này.

Nhưng mà chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi.

Trên đời này thật sự có tiên nữ sao?

Thẩm Uyên không kìm được, nhéo mạnh vào đùi mình, đau đến nhíu máy.

“Cái đó… Nguyệt Nhi à, tiên nữ tỷ tỷ của con nói thế nào? Cái kia có thể ăn được sao?”

Là trụ cột gia đình, hắn bước tới đầu tiên, mở chiếc túi ra.

Chiếc túi này không biết làm bằng gì mà còn hơi trong suốt.

Những thứ bên trong cũng là những thứ chưa được từng thấy.

Hắn tự hỏi liệu mình có đang mơ không?

“Có thể ăn ạ! Tối qua con với ca ca đã ăn một ít. Có cái này, tỷ tỷ nói nó là bánh mì, ăn ngon lắm…”

Tiểu Nguyệt Nhi liếʍ liếʍ môi như thể vẫn còn dư vị.

Thẩm Vân Ngị cũng phối hợp liếʍ môi, bụng lập tức kêu lên.

“Không phải, cái này… là thật sao?”

Thẩm Chiêu vẫn không thể tin nổi.

“Cái này… ăn như thế nào?”

Thẩm Uyên lấy ra một gói khoai tây lát lớn.

Gói bên trong phồng lên, khi lắc nhẹ có tiếng kêu loạc xoạc.

Tiểu Nguyệt Nhi nghiêng đầu, mở to mắt, cô bé cũng biết.

Nhưng cô bé đã thấy tỷ tỷ lấy bánh mì, gói bánh mì còn nhiều miếng nữa.

Tiểu Nguyệt Nhi lập tức lấy ra một gói bánh mì, túi đã mở, lấy ra từ bên trong một miếng đưa cho cha mình.

“Ăn đi, ăn đi…”

Thẩm Uyên hít hít mũi, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trong không khí, không khách sáo nữa, trực tiếp lấy miếng bánh mì bỏ vào miệng.