Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhà Thông Với Cổ Đại, Bị Người Đàn Ông Thô Kệch Mạnh Mẽ Mang Về Yêu Thương

Chương 5: Phụ thân đứa nhỏ ở cổ đại đã về nhà (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiểu Nguyệt Nhi đã uống hết nửa cốc sữa, quay người đưa phần còn lại cho ca ca.

“Ca ca, mau uống đi, uống rất ngon…”

Thẩm Vân Nghị vẫn chưa thể hoàn toàn hết ngỡ ngàng từ mùi vị ngọt ngào của bánh mì thì đã bị Tiểu Nguyệt Nhi đưa cốc cho.

Nhìn cái cốc trong suốt, cậu bé mở to mắt, lập tức cầm lấy.

“Này… chắc chắn là rất đắt tiền…”

Cậu bé chưa bao giờ nhìn thấy cái cốc nào trong suốt như thế.

Sau khi uống sữa, cậu bé gật đầu như giã gạo.

“Ngon quá, ngon quá… Nguyện Nhi, muội thực sự đã gặp được tiên nữ tỷ tỷ sao?”

Tuy vẫn hỏi nhưng cậu bé đã tin rồi.

Nếu không thì Tiểu Nguyệt Nhi có thể lấy đâu ra mấy thức này được?

Hai đứa nhỏ ngồi trên chiếc ghế dài duy nhất bên cạnh bàn, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chỉ dám nhìn những thứ trên bàn, không dám động nhưng lại vô cùng vui sướиɠ.

“Vâng, tiên nữ tỷ tỷ đẹp lắm, còn rất dịu dàng nữa…”

Tiểu Nguyệt Nhi nhớ đến Tô Vãn Vãn, nụ cười càng thêm ngọt ngào.

“Ca ca, có nhiều đồ ăn lắm, chúng ta gọi thúc thúc sang ăn cùng đi…”

Nói xong, Tiểu Nguyệt Nhi định đi ra ngoài bằng đôi chân ngắn ngủi của mình, nhưng lại bị Thẩm Vân Nghị kéo lại.

“Sức khoẻ của nhị thúc không tốt, để sáng mai chúng ta nói sau. Hơn nữa, ngày mai phụ thân cũng sẽ về, chúng ta cùng nhau ăn.”

Tiểu Vân Nghị nhìn vào những món đồ, không nhịn được nuốt nước bọt. Chiếc bánh mì kia thực sự rất ngon.

Tiểu Nguyệt Nhi cũng gật đầu.

“Vâng, ngày mai chúng ta sẽ mang cho phụ thân với nhị thúc cùng ăn.”

Hai đứa nhỏ ngồi thêm một lúc lâu, không muốn đi ngủ, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Nhưng cuối cùng cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ, hai đứa dứt khoát ôm những món đồ đặt lên giường, để giữa hai đứa, mỗi người ôm một bên cái túi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hai đứa nhỏ gần như tỉnh dậy cùng một lúc, việc đầu tiên là đi kiểm tra cái túi to kia.

Thấy cái túi to vẫn còn đó, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

“Thật tốt quá, không phải là mơ.”

Tiểu Nguyệt Nhi thè lưỡi.

“Tiểu Nguyệt Nhi, phụ thân về rồi đây!”

Bên ngoài cửa vang lên tiếng gọi, Tiểu Nguyệt Nhi nghe thấy, hưng phấn xoay người nhảy xuống, đẩy cửa ra.

“Phụ thân…”

Thẩm Uyên bôn ba mệt mỏi, nhìn thấy nụ cười tươi tắn của con gái, nghe thấy tiếng gọi của cô bé thì không nhịn được nở nụ cười.

“Ơi, Tiểu Nguyệt Nhi ngoan, ở nhà có nghe lời nhị thúc không?”

Thẩm Uyên đặt giỏ hàng xuống, ôm con gái vào lòng.

“Nguyệt Nhi rất ngoan, rất nghe lời.”

Tiểu Nguyệt Nhi ngọt ngào đáp lại. Lúc này, từ bên trong nhà bếp, một thiếu niên gầy gò khoảng mười hai, mười ba tuổi bước ra, nhìn thấy Thẩm Uyên, mặt mày bừng sáng, khẽ cười:

“Đại ca, huynh về rồi.”

Cậu tiến lên định xách cái sọt lên.

“Nặng lắm, cơ thể nhỏ bé của đệ không xách được đâu, để chút nữa huynh làm là được rồi.”

Thẩm Uyên vội vàng ngăn lại, đặt Tiểu Nguyệt Nhi xuống.

Thẩm Chiêu chuẩn bị xách sọt lên, vừa dùng sức đã thở hồng hộc, run rẩy nâng lên, cơ thể khẽ lắc lư.

Rất nặng.

May mắn thay, Thẩm Uyên tay mắt lanh lẹ, trực tiếp xách lấy cái sọt trong tay cậu.

“Tiểu tử, mấy ngày nay cơ thể đệ thế nào rồi?”

Thẩm Uyên tiện thể quan tâm đệ đệ một chút.

Thẩm Chiêu buồn bã rút tay lại, ánh mắt lộ rõ vẻ áy náy.

Thân thể này của cậu đúng là ngay cả những việc nhỏ bé đó cũng không thể giúp.

“Đã tốt hơn nhiều rồi, bây giờ trời cũng ấm áp, không còn ho nữa.”

Thẩm Uyên đã mang đồ vào bếp, lấy ra vài gói thuốc từ trong cái sọt.

“Đây là thuốc cho tháng tới, đệ để ý chút, đừng để bị cảm lạnh.”

Thẩm Chiêu nghẹn ngào nói:

“Cảm ơn đại ca.”

Nếu không phải vì cơ thể của cậu yếu ớt thì đại ca cũng sẽ không phải vất vả như vậy.

“Cảm ơn gì chứ, lão tử là ca đệ! Đệ ở nhà chăm chỉ học hành, khai mùa xuân ta sẽ lên thị trấn tìm cho đệ một trường tư thục…”

Thẩm Uyên lại lấy thêm một ít gạo thô cùng mấy loại lương thực và một miếng thịt từ trong sọt ra.

Lúc này, huynh muội hai người Tiểu Vân Nghị lén lút chạy đến, đứng ở cửa nhìn vào.

Thẩm Chiêu nghe đến việc tìm một trường tư thục cho cậu, lập tức lắc đầu nói:

“Đại ca, ta không muốn học nữa…”

Trường tư thục rất đắt, một năm ít nhất cần hai lượng bạc, huống hồ giấy bút cũng đắt, cậu không muốn tăng thêm gánh nặng cho đại ca.

“Nói cái gì vậy? Chuyện tiền bạc đệ không cần lo lắng, đại ca sẽ tìm cách, đệ cứ học thật tốt cho lão tử.”

Thẩm Uyên cất đồ xong, uống một hớp nước trong bầu nước rồi quay sang nhìn nhị đệ.
« Chương TrướcChương Tiếp »