Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhà Thông Với Cổ Đại, Bị Người Đàn Ông Thô Kệch Mạnh Mẽ Mang Về Yêu Thương

Chương 4: Cô bé mang theo túi đồ quay về thời cổ đại (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếp theo cô phải làm gì đây?

Có tích trữ hàng hóa không?

Nhưng cô có xuyên không đâu.

Đọc nhiều tiểu thuyết như vậy cũng không có kinh nghiệm trong việc này.

Tô Vãn Vãn có chút rối rắm nhưng vẫn quyết định tạm thời vẫn án binh bất động trước để quan sát thêm vài ngày rồi tính sau.

Đêm đó, cô như có một giấc mơ.

Mơ thấy bản thân đã triều Đại Hạ, đến thôn Đại Liễu Thụ, không ngừng tìm kiếm Tiểu Nguyệt Nhi.

Triệu Hạ, trấn Bình Dương, làng Đại Liễu Thụ.

Tiểu Nguyệt Nhi nhìn thấy túi đồ mà tiên nữ tỷ tỷ đã chuẩn bị xuất hiện trên bàn, tay vẫn còn cầm bánh mì chưa ăn xong, cái miệng cong lên để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

Thật tuyệt quá, cô bé thật sự có thể mang đồ về.

Cô bé thật sự đã gặp được tiên nữ tỷ tỷ!

Căn phòng tối đen như mực, khác xa với ánh sáng rực rỡ ở chỗ tỷ tỷ.

Nhưng cô bé lại nghe thấy tiếng thở đều đặn của ca ca.

Tiểu Nguyệt Nhi có chút hào hứng, lập tức đến gần vỗ vai ca ca.

“Ca ca dậy đi, ca ca... dậy đi... có đồ ăn, có đồ ăn, nhanh dậy đi...”

Thẩm Tư Nguyệt không thể kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, nóng lòng muốn chia sẻ với ca ca.

“Ca ca, ta thật sự đã gặp được tiên nữ tỷ tỷ rồi. Tiên nữ tỷ tỷ mà tiểu thúc nhắc đến có thật đấy…”

Thẩm Vân Nghị quay người, vươn tay ra vỗ vỗ lưng cho Tiểu Nguyệt Nhi, nhưng không mở mắt.

“Tiểu Nguyệt Nhi, mau ngủ đi... đừng mơ nữa...”

Động tác này gần như đã trở thành thói quen, Tiểu Nguyệt Nhi thường xuyên được cậu bé ru ngủ.

“Ta không nằm mơ đâu, ca ca, huynh mau dậy nhìn thử đi…”

Tiểu Nguyệt Nhi bĩu môi, dùng nắm đấm nhỏ đánh nhẹ vào ngực ca ca.

Cuối cùng Thẩm Vân Nghị cũng mở mắt nhưng vẫn còn mơ màng.

“Muội muội, muội mơ ngủ à?”

Tiểu Nguyệt Nhi không trả lời cậu bé, trực tiếp đưa bánh mì trong tay đến trước mặt cậu bé.

“Ca ca, mau ăn đi, ăn ngon lắm.”

Mùi thơm ngọt ngào bay đến chóp mũi, Thẩm Vân Nghị ngay lập tức tỉnh táo, mở to mắt nhìn thứ muội muội đang cầm trong tay.

Là thứ cậu bé chưa thấy bao giờ.

Nhưng ngửi mùi thấy rất thơm.

Bánh bao trắng còn không thơm được như vậy.

Còn mang theo hương vị rất ngon.

Bụng kêu “ọc ọc” một tiếng, Thẩm Vân Nghị nuốt nước miếng.

“Thật sự... là đồ ăn à? Muội muội, muội lấy ở đâu vậy?”

Cậu bé vươn tay chạm vào bánh mì, mềm mềm.

Hình như chưa thể tin được, đưa ngón tay nhỏ bé dính bẩn của mình vào trong miệng.

“Ôi, ca ca, ta đã nói rồi mà, đây là đồ tiên nữ tỷ tỷ cho ta. Huynh nhìn đi, nhìn đi, còn có cái này nữa, ca ca, huynh mau ăn đi.”

Tiểu Nguyệt Nhi sốt ruột, cảm thấy đầu óc của ca ca mình không tốt cho lắm.

Cô bé cầm miếng bánh, trực tiếp xé ra một miếng rồi nhét vào miệng ca ca.

Bản thân cũng liếʍ môi, nhịn không được cũng cho một miếng vào miệng của mình.

Như là có đám mây bay vào miệng, mềm mại, càng nhai càng thơm.

Mắt Thẩm Vân Nghị sáng lên, nhai hai ba cái rồi nuốt xuống bụng, cầm lấy bánh mì từ trong tay Tiểu Nguyệt Nhi, ăn như hổ đói.

Tiểu Nguyệt Nhi nhìn ca ca ăn, vui vẻ cười.

Nhìn thấy trên bàn còn có một cốc gì đó màu trắng, cô bé chưa uống ở chỗ tiên nữ tỷ tỷ nhưng cũng mang đến đây.

Cô bé bò xuống giường, đi đến bên bàn, cầm cốc sữa.

“Cái cốc này đẹp quá, trong suốt luôn…”

Đưa lên bên miệng, uống một ngụm nhỏ, cô bé bẹp miệng, trên miệng dính một lớp sữa mỏng.

Cô bé lè lưỡi ra liếʍ sạch sẽ, đôi mắt chớp chớp.

“Ngon quá, thật sự ngon quá…”

Không quá ngọt, nhưng có một mùi thơm đặc biệt.

Thẩm Vân Nghị cũng nhảy xuống giường, đi lại gần, nuốt nước bọt.

Nhưng tầm mắt cậu bé lại hướng về phía cái túi to đùng bên cạnh.

“Cái này... thật sự... Tiểu Nguyệt Nhi, chuyện gì vậy?...”

Từ đâu ra vậy?

Chẳng lẽ ngủ một giấc, muội muội thật sự gặp được thần tiên sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »