“Ta muốn mang để ăn cùng ca ca với nhị thúc…”
Cuối cùng cô bé cũng nói ra, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía cô.
Vẻ mặt cầu xin.
“Em ăn trước đi, chị sẽ chuẩn bị thêm một ít cho em mang về.”
Tô Vãn Vãn không thể từ chối.
Nhìn vào trang phục của cô bé, có lẽ hoàn cảnh gia đình không được tốt lắm.
Cô đã đọc qua không ít truyện điền văn, mức sống thời cổ, lại còn là trẻ em nông thôn toàn là ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Cô bé nghe xong, vui vẻ hẳn lên, đôi mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm.
“Cảm ơn tỷ tỷ!”
Ngọt ngào nói một tiếng rồi cô bé mới cẩn thận cầm lấy chiếc bánh mì, cắn một miếng.
Cắn một miếng này, đôi mắt của cô bé sáng lấp lánh.
“Ngon quá… quá ngon…”
Miệng phính lên, nói không rõ ràng, giọng sữa đáng yêu càng làm trái tim Tô Vãn Vãn mềm đi vài phần.
Đứng dậy, đi vào bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một túi bánh mì cùng mấy túi sữa, còn có thêm một chút đồ ăn vặt.
Cô bỏ tất cả vào một túi nhựa đầy ắp.
Tiểu Nguyệt Nhi đã ăn hai miếng bánh mì và một quả trứng chiên, không chịu ăn thêm nữa.
“Tỷ tỷ, những thứ còn lại ta có thể mang về sao?”
Chớp chớp mắt, Tiểu Nguyệt Nhi liếʍ liếʍ miệng, đồ ăn ngon quá rồi.
Miệng toàn là vị ngọt ngào.
Tô Vãn Vãn đặt túi đồ ăn lên bàn ăn.
“Em mang hết những thứ này về đi, nếu chưa no thì ăn thêm, ăn xong rồi hãy về nhé.”
Tiểu Nguyệt Nhi nhìn túi đồ ăn to đùng kia, lập tức lắc đầu:
“Tỷ tỷ, nhiều quá, ta không thể lấy, ta không có tiền… Phụ thân nói không được tùy tiện lấy đồ của người khác…”
Một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy.
Hốc mắt Tô Vãn Vãn đỏ lên.
“Không sao đâu, nhưng chuyện này em đừng nói cho ai khác ngoài người nhà của em được không?”
“Đúng rồi, gia đình em có những ai?”
Tô Vãn Vãn bỗng nhớ ra vấn đề này, liền hỏi luôn.
Mang về những thứ này, chắc chắn không thể giấu được người nhà.
Mọi người thời xưa đều ở chung một nhà, bảy đại phúc, tám đại di, đủ loại cực phẩm.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội(*).
(*) Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là người thường không có tội nhưng có vật quý thì có tội. Mang ý nghĩa là người bình thường không phạm lỗi gì, nhưng khi sở hữu một vật quý giá hoặc đặc biệt, họ có thể bị nghi ngờ, gặp rắc rối hoặc bị chỉ trích.
“Ca ca, tiểu thúc, phụ thân và Tiểu Nguyệt Nhi…”
Cô bé đếm từng người, đều là những người thân nhất.
Tô Vãn Vãn gật đầu.
“Vậy ngoài họ ra thì không được nói với ai khác nhé?”
Cô bé nghiêm túc gật đầu.
“Vâng.”
Tô Vãn Vãn xoa đầu cô bé rồi thu dọn mọi thứ.
“Em mang hết những thứ này về nhé. Sau này, Tiểu Nguyệt Nhi đến vào buổi tối được không? Ban ngày chị phải đi làm, không có nhà.”
Tô Vãn Vãn suy nghĩ, chắc hẳn Tiểu Nguyệt Nhi có thể ra vào tuỳ ý không gian này.
Đứa trẻ còn quá nhỏ, nếu đột ngột biến mất vào ban ngày, bị người ta phát hiện cũng không tốt lắm, hơn nữa ban ngày cô còn phải đi làm, không có ở nhà.
Tốt nhất là thỏa thuận rõ ràng.
Tiểu Nguyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
“Vâng, ta sẽ nghe lời tiên nữ tỷ tỷ, chỉ đến vào buổi tối khi đi ngủ.”
Tiểu Nguyệt Nhi lại nhìn túi đồ ăn to đùng kia, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tô Vãn Vãn:
“Tỷ tỷ, cha ta sẽ về nhà vào ngày mai, ta sẽ nhờ trả tiền cho tỷ, tối mai ta lại đến…”
Tô Vãn Vãn thấy cô bé kiên trì, không nói thêm gì nữa.
Nếu từ chối, cô bé chắc chắn sẽ không vui.
Dù sao cũng nên mua thêm vài món cho cô bé.
Nhìn vào bộ quần áo rách nát của cô bé, có lẽ ngày mai cô nên mua cho cô bé một bộ quần áo mới?
“Được rồi.”
Tô Vãn Vãn nghĩ vậy, gật đầu.
“Tạm biệt tiên nữ tỷ tỷ!”
Tiểu Nguyệt Nhi vui vẻ, ngọt ngào lên tiếng.
Rồi đột nhiên biến mất.
Tô Vãn Vãn nhìn phòng ăn trống vắng, nếu không phải không nhìn thấy túi đồ ăn thì cô cũng nghi ngờ bản thân liệu có phải bị bệnh tâm thần hay không.
Làm sao có thể xảy ra chuyện kỳ diệu như vậy.