Căn nhà này là cô dùng tiền đền bù đất đai ở quê nhà và tích lũy cả đời của ông bà để mua.
Cô không có cha mẹ, ông bà cũng đã qua đời cách đây ba năm.
Bơ vơ một mình, ở đâu cũng được.
Vì vậy sau khi thi đỗ vào đại học ở đây, vào mùa hè cuối năm lớp 12, cô đã đến mua căn nhà này.
Cô cũng rất thích thành phố nhỏ này, mua nhà phải nhanh tay.
Hiện tại là mùa hè năm đầu đại học, cô vừa mới chuyển đến năm ngày.
Thế mà căn nhà này đã trở thành không gian của một cô bé đáng yêu từ thời cổ đại rồi sao?
Rõ ràng đây là của cô mà.
Tô Vãn Vãn cảm thấy hơi uất ức.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của cô bé, cảm giác uất ức trong lòng giảm đi một chút.
Thôi thì một mình cũng cô đơn, có cô bé đáng yêu như vậy làm bạn cũng tốt.
Tô Vãn Vãn đã vui vẻ chấp nhận sự thật này.
Cô đưa tay xoa đầu cô bé, nhưng đột nhiên bụng cô bé kêu lên.
Cô bé ngượng ngùng sờ sờ bụng mình, nhẹ nhàng vỗ về:
“Đừng kêu, bây giờ là buổi tối, không đói, không đói, Ngọc Nhi không đói...”
Tô Vãn Vãn nhìn hành động của cô bé cùng bộ đồ trên người cô bé, hốc mắt không nhịn được mà đỏ lên.
Quần áo bằng vải thô của cô bé đầy các miếng vá, còn có một số chỗ rách nát vẫn chưa được vá lại, dáng người gầy gò trông rõ ràng là bị thiếu dinh dưỡng.
Cô bé đáng yêu này không biết đến từ đâu.
“Em tên là Ngọc Nhi sao? Không sao đâu, em ngồi đợi một chút, chị sẽ lấy đồ ăn cho em.”
Tô Vãn Vãn chỉ vào ghế sofa rồi lập tức đứng dậy đi vào bếp.
Cô lấy vài lát bánh mì, rót một cốc sữa và hâm nóng lên rồi lại chiên hai quả trứng.
Mùi thơm của đồ ăn bay ra, Tiểu Ngọc Nhi không ngồi xuống ghế sofa mà lại đi theo cô vào bếp.
Đi chân trần đứng ở cửa phòng bếp, nhìn miếng trứng chiên vàng rụm, cô bé không khỏi nuốt nước miếng.
Tô Vãn Vãn kẹp trứng vào bánh mì, một tay cầm đĩa, tay kia cầm sữa.
“Đi thôi, qua bên kia ăn.”
Mắt Tiểu Ngọc Nhi sáng lên, lập tức đi theo tiên nữ tỷ tỷ.
Tô Vãn Vãn đặt đồ ăn lên bàn ăn, thấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Nguyệt Nhi dính bẩn thì lại dẫn cô bé vào phòng tắm.
“Rửa tay trước khi ăn nhé.”
Cô mở vòi nước, dòng nước ào ào chảy ra.
Con ngươi Tiểu Ngọc Nhi tròn xoe, ngạc nhiên nhìn dòng nước:
“Oa, nước này tự chảy ra kìa!”
Giọng sữa kinh ngạc than một tiếng rồi mới giơ tay ra chạm vào.
Thế mà vẫn còn ấm!
Cô bé chạm vào một lần rồi lại chạm vào lần nữa, cái miệng nhỏ cong lên.
Tô Vãn Vãn lấy khăn lau tay, nhìn cô bé vui đùa, không khỏi thấy mềm lòng.
“Tiểu Ngọc Nhi, nhà em ở đâu?”
Cô vừa cầm tay cô bé rửa xà phòng vừa hỏi.
“Nhà ta ở... thôn Đại Liễu Thụ.”
Tiểu Ngọc Nhi suy nghĩ một lát rồi trả lời. Khi nhìn thấy bong bóng trong tay, ngay lập tức đưa tay lên mũi ngửi, cảm thấy rất thơm.
“Tiên nữ tỷ tỷ, cái này thơm quá...”
Tô Vãn Vãn ừ một tiếng rồi mở vòi nước để rửa sạch tay cô bé.
“Thôn Đại Liễu Thụ? Là ở triều đại nào?”
Dù quần áo của Tiểu Nguyệt Nhi bị rách nhưng nhìn kiểu dáng có phần giống của triều Tống.
Gần đây Hán phục đang rất phổ biến, Tô Vãn Vãn cũng biết một chút.
“Triều đại?”
Tiểu Ngọc Nhi nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu mới ngẩng đầu lên:
“Triều Hạ... đúng rồi, là triều Đại Hạ...”
Tiểu Ngọc Nhi cười cười, cuối cùng nhớ ra.
Triều Hạ?
Tay Tô Vãn Vãn hơi dừng lại một chút.
Là triều Hạ ở thời Hạ - Thương - Chu trong lịch sử sao?
Nhìn trang phục của cô bé, cũng không giống lắm.
Lau sạch bàn tay nhỏ bé của cô bé rồi tiện tay lau sạch mặt cho cô bé. Khi cái khăn mềm mại chạm vào mặt cô bé, Tiểu Ngọc Nhi cười khúc khích không ngừng.
Trở lại bàn ăn, Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy đồ ăn, lại nuốt nước miếng rồi ngẩng đầu nhìn Tô Vãn Vãn.
“Tỷ tỷ, cho ta ăn thật sao? Ta không ăn được, ta không ăn được…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nghẹn đến đỏ bừng như thể có gì đó khó mở miệng.
“Gì cơ?”
Tô Vãn Vãn thấy cô bé không ăn, tưởng rằng có chuyện gì xảy ra.