Chương 1: Trong nhà tôi xuất hiện một cô bé thời cổ đại (1)

Trước khi đọc truyện xin lưu ý:

Giai đoạn đầu có song song 2 thời đại nên mình để bên nữ chính (hiện đại) vẫn là xưng hô, ngôi ba, từ ngữ của hiện đại. Còn bên nam chính (cổ đại) cũng sẽ dùng xưng hô, ngôi ba theo cổ đại.

Nó sẽ hơi rối một chút, mong mn thông cảm cho mình nha.

————

Trong nhà Tô Vãn Vãn xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Là một cô bé đáng yêu phiên bản cổ đại.

Cô bé bẩn thỉu, mặc bộ quần áo bằng vải thô, tóc buộc thành hai cái chóp nhỏ.

Tô Vãn Vãn bị dọa đến mức lập tức gọi 110.

Khi quay lại nhìn, cô bé đang mở to mắt nhìn cô, phát ra một tiếng hét chói tai như chuột chũi rồi đột nhiên biến mất!

Cùng tiếng hét như chuột chũi đó, Tô Vãn Vãn hoàn toàn bị sốc.

Cảnh sát đến rất nhanh, là một anh chàng trẻ tuổi.

Tô Vãn Vãn thuật lại sự việc, nói rằng cô đã thấy ma.

Anh cảnh sát nghe cô nói mà vẻ mặt khó tả.

Bọn họ gặp rất nhiều người như vậy, đa số là người đầu óc không bình thường.

Nhìn còn trẻ mà lại còn là sinh viên, sao lại nói những điều vô lý như thế?

Trên thế giới này làm sao có ma được?

Tuy vẫn phải giải quyết theo quy trình, ghi chép lại. Trước khi rời đi, anh cảnh sát đưa cho cô một danh thϊếp, bảo cô có gì không ổn thì có thể gọi điện.

Đến khi cảnh sát rời đi, Tô Vãn Vãn mời nhìn danh thϊếp trong tay, phát hiện ra đó là danh thϊếp của một bác sĩ tâm lý.

Cô không biết có nên nói câu “ĐM” hay không.

Hóa ra, anh chàng đó nghĩ cô là người có vấn đề tâm lý.

Nhìn sofa trống rỗng, cô chợt nghi ngờ có phải bản thân bị ảo giác không.

Nhưng ngay lúc đó, cô bé đáng yêu kia lại xuất hiện!

Tô Vãn Vãn nhanh chóng lấy một cái chảo, chỉ vào cô bé:

“Em là người hay ma?”

Cô bé co rúm lại, trông có vẻ sợ hãi.

“Ta... ta là người... Tỷ có phải là tiên nữ không? Đây có phải là nơi ở của tiên nữ không?”

Trong giọng sữa mềm mại mang theo một chút sợ hãi, Tô Vãn Vãn nửa tin nửa ngờ, cầm chảo đi tới gần, dùng tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

Ấm áp.

Không phải ma sao?

“Tỷ chắc chắn là tiên nữ tỷ tỷ mà nhị thúc nhắc đến đúng không?”

Mắt cô bé sáng lên, chớp chớp, tràn đầy vui sướиɠ.

Tô Vãn Vãn hơi bất ngờ, đặt cái chảo xuống.

Trời ạ, tôi nghĩ cô bé là ma nhưng cô bé lại gọi tôi là tiên nữ tỷ tỷ.

Kệ đi, dù có là ma thì cũng là một con ma trẻ em đáng yêu.

Cô bé dễ thương, cô thích.

“Tỷ thực sự là tiên nữ tỷ tỷ sao?”

Cô bé nhìn Tô Vãn Vãn bằng đôi mắt to tròn vô tội, dường như rất kiên trì với vấn đề này.

Tô Vãn Vãn chớp chớp mắt, không phủ nhận.

Ai mà lại không muốn trở thành một tiểu tiên nữ cơ chứ.

Cô bé đột nhiên nở nụ cười, khi cười rộ lên còn có hai núm đồng tiền, cực kỳ dễ thương.

Tô Vãn Vãn lập tức bị hạ gục.

Cô hoàn toàn không thể chống lại những thứ đáng yêu.

“Em là ai, sao lại đến đây?”

Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô bé.

Cô bé nghịch ngợm bấm tay, lắc đầu:

“Ta đến từ trong mơ. Ta tưởng tượng được gặp tiên nữ tỷ tỷ rồi ta đến đây...”

Với độ tuổi bốn, năm tuổi này, cô bé không hiểu câu hỏi này.

Tô Vãn Vãn nhíu mày, không hiểu được tình huống này.

Cô đã đọc không dưới nghìn cuốn sách về các hệ thống không gian, chẳng lẽ căn nhà của cô lại là không gian của cô bé này?

Cô không khỏi cảm thấy mình tưởng tượng quá nhiều, làm sao có thể như vậy chứ.

Cô bé chớp mắt vài cái, đột nhiên lại biến mất.

“Hihi... Ta có thể thoải mái ra vào…”

Cô bé vui vẻ nói.

Biến mất, xuất hiện, lại biến mất, lại xuất hiện...

Cô bé vui chơi rất thích thú.

Tô Vãn Vãn:...

Chẳng lẽ cô thật sự đoán đúng rồi sao? Căn nhà này là không gian của cô bé, hơn nữa còn có thể thoải mái ra vào nơi này.

“Tiên nữ tỷ tỷ, ta có thể đến gặp tỷ bất cứ lúc nào...”

Giọng sữa vui vẻ của cô bé lại vang lên.

Chủ nghĩa duy vật của Tô Vãn Vãn hoàn toàn sụp đổ tại thời điểm này.