Chương 37:

Khu Đông Hãn Hải, số 16 đường Hoàng Hậu, Tầng 3, Bệnh viện Tư nhân Phúc Yên.

Lau sạch vết máu trên đầu ngón tay, một người đàn ông trung niên cao lớn chậm rãi đứng dậy, bước qua thi thể, ngồi vào chính tọa.

“Trưởng khoa Tư Đồ, tài liệu ở đây.” Vị bác sĩ trẻ đeo kính dường như đã quen với việc này: “Chúc mừng anh đã trở thành đại diện cục trưởng Cục điều tra Hãn Hải chi nhánh phía Đông.”

"Chỉ là người đại diện thôi sao?" Người đàn ông trung niên bình tĩnh nhìn bác sĩ, trong giọng nói không có chút cảm xúc nào.

“Căn bản là không ai có thể tranh giành với anh.” Bác sĩ do dự một chút, nhưng vẫn hỏi: “Nhưng tôi rất tò mò, tại sao anh lại trả giá cao như vậy để có được vị trí mà mọi người đều tránh không kịp?”

"Bác sĩ Lộc, chuyện này hình như không liên quan gì đến cậu cả." Ánh đèn trong phòng chiếu sáng chiếc bàn trước mặt người đàn ông trung niên nhưng bản thân ông ta lại bị vùi trong bóng tối: "Cậu có đưa người tôi cần tìm đến không?"

"Tổng cộng có bảy người, đều là điều tra viên đã trải qua sự kiện dị thường cấp 3. Họ sẽ giải thích chi tiết cho anh cách sống sót trong sự kiện dị thường." Bác sĩ đặt thông tin trước mặt người đàn ông trung niên. Trong số bảy điều tra viên có mặt, kẻ thì bị tàn tật, người thì dị dạng.

"Không cần giải thích, nửa đêm nay để bọn họ cùng tôi đến tòa nhà ma ở khu Đông, cùng nhau ở trong căn phòng của gia đình thờ cúng huyết nhục tiên tử kia."

"Cái này không phải là... phạm quy sao? Bọn họ thuộc về phân cục khác." Bác sĩ có chút bói rối.

"Quy tắc đã được đặt ra, chẳng bao lâu nữa mọi người sẽ phải tuân theo những quy tắc mới."

Người đàn ông trung niên từ từ đứng dậy và đẩy chiếc ghế mà ông ta vẫn đặt trong bóng tối tới dưới ánh đèn.

...

Tô Mạt từ trước đến nay là một người rất chăm chỉ, từ nhỏ đến lớn thành tích luôn đứng trong top 5.

Chăm chỉ học tập và làm thêm trong thời gian rảnh rỗi, Túc Mặc không có lý tưởng gì to lớn, cậu ta chỉ muốn sau khi tốt nghiệp thì vào được một công ty tốt, càng sớm kiếm ra tiền để chia sẻ áp lực với gia đình càng tốt.

Mặc dù Túc Mặc vẫn chưa tốt nghiệp nhưng thỉnh thoảng cậu ta vẫn mơ mộng về cuộc sống làm việc tương lai của mình...

"Tôi hỏi là, rốt cuộc thì cậu đã nghe được gì?"

Giọng điệu của Cao Mệnh trở nên lạnh lùng, Túc Mặc sợ hãi rùng mình, vừa rồi, trong cái đầu giản đơn của vị sinh viên này vừa rồi chỉ xuất hiện những suy nghĩ đầu cảm xúc và màu sắc mới lạ như một ngọn đèn táo quân xoay tròn mà thôi.

"Không có." Túc Mặc lập tức lắc đầu: "Tôi không nghe thấy gì cả!"

"Đừng tò mò những chuyện không nên tò mò." Cao Mệnh dùng thân mình chặn cửa: "Thế giới phức tạp hơn cậu tưởng rất nhiều đấy, trời tối thì nên về nhà sớm, không nên ở ngoài làm việc quá muộn. "

"Tôi hiểu rồi, hiểu rồi." Túc Mặc ôm chặt mũ bảo hiểm xe đạp điện vào người, quay người bỏ chạy, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn lần trước.

Thở hổn hển, cậu ta lao vào thang máy, Túc Mặc liều lĩnh ấn nút đóng cửa, khi cửa thang máy màu xám bạc đóng lại, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nơi làm việc thật khủng khϊếp."

Điều hòa trong tòa nhà đã được bật hết cỡ thế nhưng Túc Mặc vẫn đưa tay quệt lấy đám mồ hôi trên trán, đứng nép trong góc thang máy. Lúc này, có hai người đàn ông một cao một thấp đang lặng lẽ trò chuyện bên cạnh cậu ta.

“Đêm hôm kia, một lập trình viên ở tầng 11 đột ngột qua đời khi đang tăng ca. Đồng nghiệp tưởng anh ta đang ngủ, họ đã làm việc bên cạnh thi thể một lúc lâu mới nhận ra có điều gì đó bất ổn”.

"Thật sự rất đáng sợ. Ngành công nghiệp game bây giờ quá luẩn quẩn. Số tiền ít ỏi kiếm được mỗi ngày không đủ để đi bác sĩ ấy chứ."

“Anh có biết điều gì đáng sợ hơn không?” Người thấp hơn vẫy tay, hạ giọng thì thầm: “Bạn tôi nói, đêm qua khi rời khỏi văn phòng, thấy trong phòng có người khác đang làm việc nên cậu ta không tắt đèn. Lúc này, người đàn ông kia quay lưng lại với cậu ta nói một câu - không sao đâu, không có đèn tôi vẫn nhìn được”.

"Đệch? Lập trình viên đã đột t.ử quay trở lại sao?"

"Tôi không biết nữa! Bạn tôi lúc đó quá sững sốt, mã một lúc sau mới phát hiện người đàn ông này đang ngồi ở bàn làm việc của người ch.ết, màn hình máy tính dường như chứa đầy những đoạn mã loạn xạ!"

Thang máʏ яυиɠ chuyển, hai người bước ra ngoài, để lại Túc Mặc một mình trong thang máy.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào con số trên màn hình thang máy, trong lòng có chút sợ hãi, câu chuyện vừa rồi của hai nam nhân viên kể lại vang vọng bên tai cậu.

Những con số màu đỏ như máu liên tục thay đổi cho đến khi đạt đến con số 11.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên ngoài không có người, gió lạnh từ điều hòa dọc theo cổ áo lùa vào cổ, cậu ta im lặng nhìn hành lang trống trải, trái tim như bị mấy bàn bàn tay nhỏ gãi gãi, ngày càng trở nên bất an.

Vài giây sau, khi thang máy sắp đóng cửa, một nam nhân viên xách túi laptop vội vàng chạy vào.

Nhìn thấy có người đồng hành cùng mình, Túc Mặc mới yên tâm, ôm chặt mũ bảo hiểm, lấy điện thoại di động ra tiếp tục nhận đơn.

Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, Túc Mặc đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, cậu ta xoay màn hình điện thoại sang chế độ selfie, chợt nhận ra nam nhân viên vừa rồi từ lúc bước vào vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu ta.

Hầu kết chuyển động, Túc Mặc lén liếc nhìn nam nhân viên đang nhìn chằm chằm mình.

Cậu ta lùi lại, lặng lẽ dựa vào thành thang máy nhưng nam nhân viên vẫn giữ nguyên vẻ mặt, miệng từng chút mở ra.

"Hóa ra cậu thực sự có thể nhìn thấy tôi."