Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 36:

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Những lời này thốt ra từ miệng cô nghe thật… kỳ lạ” Ấn tượng của Cao Mệnh về Tuyên Văn là một kẻ gi.ết người hàng loạt biếи ŧɦái, đã gi.ết ch.ết 8 nữ chính trong 3 ngày, bụng dạ thâm sâu hiểm độc. Trên thực tế, cô ta lại là một kẻ gi.ết người hàng loạt biếи ŧɦái bắt taxi đi làm sớm vào 5 giờ sáng, thà đi vay tiền còn hơn để công sức của công ty bị lãng phí.

"Anh trước tiên cứ làm việc đi, sau khi tôi nghỉ ngơi xong sẽ đến hỗ trợ." Tuyên Văn đóng cửa phòng tiện ích, để lại Cao Mệnh một mình đứng trước cửa.

"Tuyên Văn rất thông minh nhưng trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Nếu đã xác nhận được game thông thường cũng có thể thu thập cảm xúc cho truyện kinh dị, vậy mình chắc chắn có thể sử dụng truyện ma để kiếm tiền, sau đó tiêu tiền thuê quỷ phục vụ mình." Cao Mệnh mở chiếc ba lô mang theo bên mình, hơi nheo mắt: “Mình nên sưu tập thêm những bức di ảnh đen trắng giống như của Triệu Hỉ.”

Ngày tận thế sắp đến, sao phải tuân theo những quy tắc trước đây?

Trở lại văn phòng, Cao Mệnh trực tiếp bắt đầu tìm hiểu về ngôi nhà ma nổi tiếng ở Hãn Hải nhưng đúng lúc này Ngụy Đại Hữu lại thần bí ôm Phát Tài đi tới: “Hai người có chuyện gì sao?” Lông mày anh ta nhướng lên,

Biểu hiện như thể ‘ta đã nhìn thấu từ lâu’...

Vẻ mặt Cao Mệnh lúc này giống hệt như Phát Tài, trên mặt tràn đầy bất lực không nói nên lời: "Có việc thật nhưng không phải như anh nghĩ đâu."

"Tôi biết mà!"

"Anh thì biết cái quái gì!" Cao Mệnh tiếp tục xem nhà ma, hai người căn bản là đang không cùng tần số.

"Tôi thấy cậu đi ra một mình, hai người cãi nhau à?" Ngụy Đại Hữu vỗ vỗ vai Cao Mệnh: "Để tôi đặt cho cậu hai cốc trà sữa, chút nữa đi nhận lỗi với người ta đi. Đừng bỏ mặc tiểu cô nương một mình khó chịu trong lòng, tôi thấy cô ấy che mắt như thể đang khóc vậy."

“Anh muốn nói sao cũng được.” Cao Mệnh đuổi Ngụy Đại Hữu đi, so sánh những ngôi nhà ma ở Hãn Hải với trò chơi mình làm ra, lên kế hoạch lộ trình tương lai.

Khoảng nửa tiếng sau, trà sữa Ngụy Đại Hữu gọi đã tới, Cao Mệnh miễn cưỡng bước ra khỏi văn phòng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một người quen.

"Túc Mặc?"

Cậu bé giao hàng đã giao cơm gà om cho Cao Mệnh đang cầm trà sữa ở cửa, vừa nhìn thấy Cao Mệnh, cậu ta liền theo bản năng lùi lại một bước.

"Tôi đã đổi sang giao hàng nội thành mà vẫn gặp phải anh?"

"Có lẽ đây là duyên phận." Cao Mệnh lấy hai ly trà sữa, không quay lại văn phòng, mà một mình đi đến phòng tiện ích trong góc hành lang.

Túc Mặc định rời đi, lại mơ hồ nghe thấy giọng nói đau đớn và kìm nén của một người phụ nữ từ phòng tiện ích truyền đến.

Cảm giác chính nghĩa từ đáy lòng không cho phép vị sinh viên kia rời đi ngay sau khi hoàn thành đơn hàng, cậu ta do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định lặng lẽ đi đến gần phòng tiện ích.

Cao Mệnh đóng cửa phòng tiện ích lại, phát hiện tình trạng của Tuyên Văn hình như trở nên nghiêm trọng hơn, khuôn mặt bên trái của cô có chút vặn vẹo, trên đầu ngón tay có rất nhiều vết máu: "Cô không sao chứ?"

“Âm thanh càng ngày càng nhiều!” Ánh mắt Tuyên Văn rất đáng sợ, giọng nói ngắt quãng: “Tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.”

"Hay là cô về nhà trước đi?"

"Không, trên đường đi, tôi có thể bị xé toạc mất." Giọng nói của Tuyên Văn thay đổi, mang theo một loại cảm giác xa lạ, lạnh lẽo khϊếp người.

"Vậy mất kiểm soát ở công ty cũng không được mà, bọn họ đang chơi game của cô." Cao Mệnh giơ trà sữa trong tay lên: "Bọn họ còn mua trà sữa cho cô nữa, cô không thể quay đầu liền gi.ết họ được!"

"Anh đi tìm sợi dây trói tay chân tôi lại đi." Vẻ mặt Tuyên Văn cô cùng thống khổ.

"Cô chắc chứ? Như vậy có khiến cô cảm thấy khó chịu hơn không?"

"Không biết."

“Trói ở đâu đây?”

"Bàn? Tủ sách? Máy sưởi? Đâu cũng được!" Tuyên Văn chật vật mở điện thoại di động lên: "Chúng ta sẽ ghi lại toàn bộ quá trình dị biến. Tôi cần biết tình hình của mình. Chúng ta có thể cùng nhau xem, hoặc ngày mai chúng ta nghiên cứu từ từ trong lúc làm việc."

"Được." Cao Mệnh đang cực kỳ cảnh giác, quay người lại, ngoài cửa mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân.

Cao Mệnh thủ thế cấm khẩu với Túc Mặc, lặng lẽ nắm lấy tay nắm cửa.



Túc Mặc luôn cảm thấy Cao Mệnh thoạt nhìn không phải người tốt, liền rón rén đi tới cửa phòng tiện ích, cẩn thận lắng nghe.

“Anh đi tìm sợi dây trói tay chân tôi lại…”

Chỉ bằng một câu nói, vẻ mặt của đầy kỳ vọng đối với nơi làm việc của vị sinh viên của Túc Mặc thay đổi ngay tắp lự: "Trói??"

Cậu ta nín thở lắng nghe, một giọng nói lại vang lên từ phòng tiện ích - "Trói ở đâu đây?"

"Bàn? Tủ sách? Máy sưởi? Đâu cũng được!"

Chỉ nghe chút câu từ này thôi cũng đủ khiến Túc Mặc đỏ mặt, đây có nên là chủ đề người ta nên thảo luận ở nơi làm việc không?

"Chúng ta sẽ ghi lại toàn bộ quá trình. Tôi cần biết tình hình của mình, chúng ta có thể cùng nhau xem, hoặc ngày mai đi làm có thể từ từ nghiên cứu."

"Muốn ghi lại quá trình sao? Ngày mai còn muốn cùng nhau xem sao?!" Túc Mặc hít một hơi, bọn họ thậm chí còn dự định trong lúc làm việc sẽ từ từ nghiên cứu! Thật là một tác động tâm lý kịch liệt đối với một sinh viên có tâm hồn trong sáng!

Lỗ tai hơi nóng lên, Túc Mặc lùi về phía sau một bước, lúc này cửa mở ra, hắn và Cao Mệnh trong phòng bốn mắt nhìn nhau.

"Cậu đã nghe được gì rồi?"

Bị Cao Mệnh nhìn chằm chằm, khiến Túc Mặc dựng tóc gáy, người đàn ông trước mặt không chỉ bị quỷ quái mà còn là một kẻ biếи ŧɦái có sở thích đặc biệt, thật đáng sợ!
« Chương TrướcChương Tiếp »