"Điều tra viên nói rằng những sự kiện dị thường sẽ làm gián đoạn mọi liên lạc nhưng rõ ràng mình đã nhận được cuộc gọi từ cha mẹ trong suốt ba ngày bị mắc kẹt ở nơi đó. Giọng nói và ngữ điệu của họ vẫn như thường lệ..." Cao Mệnh cảm thấy hơi rùng mình khi tiếp tục nghĩ về nó.
"Sự kiện dị thường xảy ra ở Tân Hồ nửa năm trước. Chẳng lẽ những người gọi cho mình trong sáu tháng qua đều là người khác sao?"
Cao Mệnh hiểu rất rõ gia đình mình, là một cố vấn tâm lý, hắn rất giỏi nhìn thấu lòng người khác, cho nên rất khó lừa được hắn.
Mưa lớn phong tỏa đường xá, hiện tại không thể về Tân Hồ, Cao Mệnh đan hai tay vào nhau, xương ngón tay kêu cọt kẹt.
Do dự hồi lâu, Cao Mệnh nhấc điện thoại lên, bấm vào dãy số vô cùng quen thuộc.
Tín hiệu báo máy bận nối tiếp nhau vang lên, khiến hắn còn lo lắng hơn cả khi ở trong game kinh dị.
“Không ai bắt máy?”
Cao Mệnh đi tới đi lui trong phòng, gọi liên tục mấy lần cũng không có ai trả lời: “Sao đột nhiên lại không liên lạc được?”
Ngồi tựa lưng vào ghế sofa, Cao Mệnh nhìn bức di ảnh đen trắng gia đình với chiếc bánh gato trên bàn, rồi bấm số điện thoại nhà lần thứ bảy. Tút… tút… tút…
Tiếng mưa rơi trên cửa sổ dần dần nhỏ đi, một luồng hơi lạnh mơ hồ từ trong bóng tối trong phòng bò ra như một con rắn nhỏ, chậm rãi quấn lấy mắt cá chân Cao Mệnh.
Khi cảm thấy nhiệt độ giảm xuống, hắn chợt nhận thấy người mẹ trong bức ảnh đen trắng đang mỉm cười.
Tín hiệu bận trên điện thoại di động đột nhiên dừng lại, cuộc gọi lúc này đã được kết nối.
"Alo?" Cao Mệnh lập tức đứng phắt dậy, hắn nghe thấy trong điện thoại có tiếng điện xột xoạt cùng tiếng vật nặng bị kéo lê, hình như có người đang đến gần.
"Nghe thấy con nói không? Con, Cao Mệnh đây!"
Đèn trong phòng khách bắt đầu nhấp nháy cùng lúc với tiếng điện vang lên, tiếng bước chân lúc này vang lên trong hành lang, Cao Mệnh cảm thấy nhiệt lượng trong cơ thể đang nhanh chóng tiêu hao.
"Ngươi là ai?"
“Ở lại đây đi…” Giọng nói yếu ớt của mẹ mơ hồ truyền đến từ trên bàn tay hắn, bóng tối ngày càng dâng trào từ các góc phòng, như rễ của một cái cây lớn chôn dưới lòng đất đang trồi lên khỏi mặt đất.
Nhiệt độ càng lúc càng giảm nhanh hơn, Cao Mệnh muốn cúp điện thoại nhưng âm thanh trong điện thoại lúc này dần càng rõ ràng hơn.
"Ở lại đây, ở lại đây, ở lại đây đi!!!"
Âm thanh chói tai gần như xuyên thủng màng nhĩ của Cao Mệnh, nếu tiếp tục, có thể hắn sẽ gặp lại những “cha” “mẹ” đó.
Thân thể tựa hồ bị rất nhiều những cánh tay vô hình trong bóng tối tóm lấy, ngay khi Cao Mệnh sắp hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng thời điểm, cửa đột nhiên vang lên một tiếng gõ cửa!
"Rầm! Rầm! Rầm!"
"Giao đồ ăn đây!"
"Có ai ở nhà không! Giao đồ ăn đây! Trả lời điện thoại đi!"
Một phần bóng đen bò về phía cửa, Cao Mệnh dùng hết sức lực giãy giụa, cuối cùng cúp điện thoại.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên nhanh chóng, trong nhà xuất hiện ánh sáng ấm áp, Cao Mệnh dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa phòng khách lao ra ngoài!
Cậu bé giao hàng đang gõ cửa còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy Cao Mệnh gục xuống hành lang, đầu bù xù, vẻ mặt sợ hãi và thở hổn hển.
"Điện thoại bị thay thế từ lúc nào vậy chứ? Mình thật sự đã nói chuyện với quỷ sáng tháng qua sao?!" Cao Mệnh vẫn có thể cảm nhận được sự đau nhức khắp cơ thể, tay không khỏi run rẩy.
Nhìn thấy hắn như vậy, cậu bé giao hàng xách theo túi cơm gà om cũng không dám lớn tiếng thúc giục, đứng trong góc thận trọng nói: “Anh ơi, … đồ ăn của anh đến rồi. "
"Xin lỗi đã làm phiền cậu." Cao Mệnh tỉnh táo lại, chỗng đỡ mặt đất đứng lên, dùng ánh mắt biết ơn nhìn người giao hàng, nếu người giao hàng không gõ cửa, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì: "Cậu tên gì? Cậu đã gõ cửa bao lâu rồi? Nếu sau này tôi lấy đồ chậm, nhất định sẽ gửi cậu thêm chút tiền."
"Tôi tên Túc Mặc, tiện thì cho tôi 5 sao nhé." Người giao hàng giơ tay định đưa gà om cho Cao Mệnh nhưng hắn lại đút tay vào túi, lấy ra hai trăm và nhét vào tay cậu bé giao hàng.
"Anh trai, anh đang làm gì vậy?"
“Không thể để người tốt thất vọng được.” Cao Mệnh mò mẫm hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại di động ra: “Tôi ít dùng tiền mặt, nên chúng ta thêm bạn đi, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu."
"Không sao, không sao thật mà, chờ có năm phút thôi, không cần đâu." Người giao hàng liên tục xua tay, muốn ngay lập tức giao thành công con gà om và trả hai trăm cho Cao Mệnh.
"Cậu xứng đáng mà." Cao Mệnh vừa thoát chết, lúc này vẫn đang cảm thấy sợ hãi: "Vừa rồi cậu ở bên ngoài có nhìn thấy hay là nghe thấy âm thanh gì kỳ quái?"
“Không.” Cậu bé giao hàng lắc đầu ngơ ngác.
“Có vẻ như chỉ cần cha mẹ Quỷ không ra khỏi bức ảnh thì ‘cuộc gọi’ có thể tạm dừng.” Cao Mệnh bật điện thoại lên và kiểm tra đoạn phim giám sát trong nhà.
"Quỷ?" Cậu bé giao hàng không chắc mình vừa nghe thấy gì, tò mò nhìn màn hình điện thoại của Cao Mệnh.