"Anh đã nhớ ra gì rồi sao?" Tuyên Văn quay người lại, nụ cười trên mặt vô cùng ấm áp, vẻ mặt cũng rất dịu dàng nhưng khí tức toát ra từ cơ thể lại cực kỳ dị thường, sâu trong đôi mắt đẹp kia dường như ẩn giấu rất nhiều bí mật.
“Đêm rằm tháng bảy, trong đường hầm đã xảy ra chuyện gì?” Cao Mệnh từ đầu đến cuối chưa bao giờ rời quá xa cửa, sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
"Anh đã lên một chiếc xe mà lẽ ra anh không nên đi, cuối cùng anh lại đến một nơi mà anh không nên đến." Tuyên Văn nhìn Cao Mệnh với ánh mắt đầy yêu thương bệnh hoạn, điều này khiến Cao Mệnh Cảm giác vừa kinh hãi vừa quen thuộc: "Anh đã quên những gì đã xảy ra trong đường hầm. Đó là do cơ thể đang tự bảo vệ anh, bởi vì trong tiềm thức, anh tin rằng mình không thể chấp nhận sự thật khủng khϊếp nên đã quên nó đi một cách có chọn lọc."
"Vậy tại sao cô biết trong đường hầm xảy ra chuyện gì? Sự xuất hiện của cô đáng lẽ phải là vì trò chơi của tôi mới đúng. Nếu xét về mặt thời gian, không có lý do gì để cô biết trong đường hầm đã xảy ra chuyện gì với tôi." Cao Mệnh lùi về phía cửa.
"Bởi vì đêm đó tôi đã đưa anh về nhà." Tuyên Văn tiến thêm một bước: "Anh còn nhớ nhánh game có tôi mà anh đã thiết kế trong trò chơi "Gửi đến tình yêu chỉ có cái ch.ết chia lìa đôi ta" không? Tôi luôn có thể biết anh ở đâu, việc tôi thích nhất chính là gặp anh. Loại năng lực đầy biếи ŧɦái này, lại thêm tình yêu không thể khống chế, khiến tôi vừa tỉnh dậy liền tìm đến anh."
Chỉ nghe Tuyên Văn nói thôi, Cao Mệnh đã lập tức cảm thấy đáng sợ, hắn chưa bao giờ chơi trò chơi tình yêu, không nghĩ tới trò chơi tình yêu lại có thể đáng sợ như vậy.
"Cô đã nhìn thấy gì?"
"Khảm trên tường đường hầm là những thi thể với vẻ ngoài đau đớn và gớm ghiếc. Khi tôi đến, anh đang nói chuyện gì với thứ gì đó. Từng bước một, bước sâu hơn vào đường hầm. Tôi đã đưa anh ra ngoài." Dù không biết Tuyên Văn nói thật hay nói dối nhưng khi nói những lời này, trong mắt cô hiện lên một tia sợ hãi.
"Nếu như tôi chỉ nhìn thấy trên tường đều là thi thể, tôi sẽ không sợ hãi đến mất trí nhớ nhưng tôi thật sự lại nghe thấy một ít thanh âm." Cao Mệnh cố gắng nhớ lại, cũng không nhớ ra được gì: "Cô có nhớ giọng nói đó nói gì không?"
"Mọi thứ đang vượt quá tầm kiểm soát, ma quỷ hoành hành, những thứ kỳ lạ xuất hiện thường xuyên và ác ý trong lòng mọi người sẽ lật đổ thành phố. Những trò chơi anh làm trước đây dựa trên các vụ án gi.ết người và truyện ma đô thị có thể trở thành hiện thực. Chúng sẽ xuất hiện từ những ký ức mục nát và cách để làm suy yếu oán khí của chính là khiến càng nhiều người hơn chơi trò chơi do anh thiết kế càng tốt. Anh có thể chọn dẫn dắt họ vượt ải hoặc có thể chọn hy sinh họ để nuôi quái vật. Các lựa chọn khác nhau sẽ phải trả những cái giá khác nhau và cũng sẽ nhận được những phần thưởng khác nhau.
Tuyên Văn dừng một chút rồi nói tiếp: "Giọng nói đó nói lẽ ra anh phải ch.ết nhưng nó cho anh một cơ hội sống. Xem ra hai bên đã đạt được thỏa thuận gì đó."
"Lẽ ra tôi phải ch.ết..." Cao Mệnh nghĩ tới ý nghĩa thâm sâu của câu nói này: “Lẽ nào tôi đã từng ch.ết trong đường hầm một lần? Khi cô đến, tôi đã được cứu rồi sao? Chuyện này hoàn toàn không hợp lẽ thường!"
"Nếu anh không tin những gì tôi nói hoặc cho rằng tôi đang lừa dối anh, anh cũng có thể xác minh điều đó với những hành khách khác trên xe buýt đêm đó." Tuyên Văn ngồi trên ghế sofa: "Lúc tôi đưa anh ra khỏi đường hầm, tôi nhìn thấy những hành khách người sống khác.”
“Có cả hành khách khác sống sót trên xe sao?”
"Ừ, lúc đó vội quá nên tôi không nhìn rõ mặt bọn họ, nếu không tôi nhất định sẽ nghĩ cách giam cầm bọn họ, tra ra chân tướng." Tuyên Văn xỏ dép vào, dùng ngữ khí dịu dàng nhất để nói những lời cuối cùng mang đầy từ ngữ đáng sợ nhất.
Sau khi lấy được một số thông tin, trời cũng đã tối, Cao Mệnh lại lùi thêm một bước.
"Anh thỏa mãn xong liền vội vàng rời đi sao?" Tuyên Văn cười nhìn Cao Mệnh: "Chắc anh không nhớ đã hứa với tôi những gì trong đường hầm phải không?"
"Không nhớ."
"Không sao, sau này có thể từ từ suy nghĩ." Tuyên Văn lấy ra một bức ảnh đen trắng của người đã khuất từ trong túi áo: "Khi tôi mở mắt và tỉnh dậy trong thực tế, bức di ảnh đen trắng này đã xuất hiện bên cạnh tôi. Trong ba ngày qua, khi tôi loại bỏ những nữ chính khác trong trò chơi tình yêu, chiếc váy cưới trong ảnh dường như đã thay đổi."
Tuyên Văn so sánh bức di ảnh đen trắng trên tay cô với bức ảnh cưới cỡ lớn treo trên tường, có thể thấy rõ chiếc váy cưới trong bức ảnh trên tay cô dần có màu.
"Những cô bạn gái khác trong trò chơi tình yêu cũng xuất hiện dưới một lực lượng không xác định nào đó. Nói đúng ra thì họ đều là người ch.ết nhưng vấn đề là..." Tuyên Văn đưa bức di ảnh của cô đến gần, đôi mắt cô rực lửa điên cuồng: "Bức ảnh tượng trưng cho ký ức người ch.ết để lại trong hiện thực. Khi những bức ảnh đen trắng chuyển sang có màu sắc, phải chăng người ch.ết sẽ sống lại? Việc gi.ết những người đã ch.ết khác dường như giải phóng tôi khỏi một loại trói buộc nào đó.”
"Đó là lý do tại sao cô có thể tự do đi lại trong thành phố? Không khác gì người bình thường?" Nghe Tuyên Văn nhẹ nhàng nói rằng mình đã gi.ết những cô bạn gái khác, mồ hôi lạnh toát ra trên trán Cao Mệnh, tám cô bạn gái trong ba ngày, quá mức cuồng loạn!