“Anh lên đó cùng chúng tôi đi, tôi có vài lời muốn nói với anh đấy.” Nguyệt lão lại nói.
Khóe miệng Trần Ưng mím chặt, bỗng nhiên cảm thấy mình đã mắc mưu rồi. Anh cho rằng mình chỉ tiễn người, cuối cùng anh lại biến thành người trong cuộc, lòng anh chẳng thấy vui vẻ tẹo nào.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh, chuyện rất quan trọng.” Nguyệt lão tiếp tục nhấn mạnh.
Trần Ưng liếc mắt nhìn sang phía Mễ Hi, Mễ Hi cũng đang nhìn anh.
Thái độ của cô ấy đối với anh, trước sau vẫn một mực đề phòng.
Đáng lẽ ra anh mới là người cần đề phòng.
Trần Ưng mắt đọ mắt với Mễ Hi một hồi, anh đã nhận ra, nếu như anh không đi lên trên tầng với họ, cuối cùng có nhận lời giám hộ cô ấy không, cô ấy chẳng hề quan tâm.
Ha, cô ấy không quan tâm thì anh lại muốn lên nhìn một cái. Nhà Trình Giang Dực đâu phải anh chưa từng đến, anh muốn xem xem họ định làm gì mình nào, anh muốn biết có chuyện gì đang xảy ra. Và hơn hết, cho dù thế nào anh cũng không bao giờ làm người giám hộ chó má gì đó.