Chương 2

4.

Mặt tôi lập tức nóng lên.

Khung cảnh này thực sự giống với ngày đầu tiên chúng tôi hôn nhau.

Vào đêm kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, tôi đã uống rất nhiều rượu và tới tỏ tình với Thẩm Nhất An vào lúc nửa đêm.

"Thẩm Nhất An, anh có muốn làm bạn trai của em không?"

Thẩm Nhất An híp mắt: "Em uống bao nhiêu rồi?"

Tôi lắc lắc đầu.

"Bây giờ em tỉnh táo lắm. Thẩm Nhất An, đồng ý thì gật mà không đồng ý thì lắc đi."

Anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

"Được rồi, em hiểu rồi." Tôi nhún vai, quay người định bỏ đi, nhưng lại bị anh kéo lại.

"Nguyễn Miêu Miêu, là em khıêυ khí©h tôi trước, vì vậy phải giữ lời hứa."

Trong đôi mắt đen luôn trầm tĩnh của anh ấy dường như có tia sáng lấp lánh, tôi sững sờ trong giây lát, nhưng tiếp theo lại không thể quan tâm tới chúng nữa.

... Bởi vì anh đã hôn tôi.

Tôi đã bị lừa như thế đấy.

Mặc dù tôi luôn nghĩ tới anh ấy nhưng khi giây phút này tới, tôi lại cảm thấy tuyệt vọng.

Anh dường như đang cười, giọng anh trầm và rất dịu dàng, không thể cưỡng lại được.

"Nào, há miệng ra."

Cảnh tượng năm xưa trùng điệp với cảnh trước mắt, thậm chí hơi thở lạnh lẽo trên người anh ấy vẫn quen thuộc tới như vậy.

"Em đang nghĩ cái gì đấy, mặt đỏ như thế?"

Thẩm Nhất An nhướng mày, cười nửa miệng.

"Để tôi xem xem vết nhổ của em có bị viên không."

Tôi chợt tỉnh lại, lúng túng muốn tìm một khe đất để chui vào.

Nếu như tôi mà nao núng vào lúc này, chẳng phải sẽ rất mất mặt sao!

Cứng lên nào!

Thẩm Nhất An im lặng một lúc, rồi đột nhiên cười lên:

"Tôi còn chưa thấy em căng thẳng như vậy vào lần đầu tiên chúng ta hôn nhau đâu."

???

Trước khi tôi chối, anh ấy đã nói: "Được rồi, không bị viêm."

Anh hơi rũ mắt xuống, tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh ấy, nhưng lúc này không hiểu sao tôi lại có cảm giác anh ấy như trút được gánh nặng xuống.

Tim tôi đập lỡ một nhịp.

"Miêu Miêu? Nhất An? Vào ăn cơm đi nào!"

Tiếng mẹ tôi vang lên ngoài phòng khách, dường như đang nhìn về phía bên này.

Anh đã buông tay ra, bình tĩnh lui về phía sau một bước.

Tôi thầm thở ra một hơi, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác hơi trống vắng.

Một tay đút túi, Thẩm Nhất An đi phía sau tôi, hờ hững nói: "Ngại sao?"

Tôi khựng lại, không nhịn được quay lại nhìn anh chằm chằm rồi hạ giọng: "Liệu có thể không ngại không? Dù sao thì cũng là em từng đá anh mà!"

Thẩm Nhất An sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên như hiểu ra cái gì đó, nghiêng đầu cười.

Anh còn cười được!

Điện thoại rung lên, tôi liếc nhìn, đó là đàn em của tôi, Chu Xuyên.

Trước kia cậu ấy từng mua sách giáo khoa của tôi, tính cách niềm nở và hào phóng.

Điểm cuối kỳ của cậu ấy đã có nên muốn đãi tôi một bữa.

Tôi cầm điện thoại và đang hơi bối rối không biết phải làm thế nào để từ chối một cách tự nhiên nhất.

Cậu nhóc này, không thể che giấu được suy nghĩ của mình.

Chu Xuyên thích tôi, nhưng tôi thực sự không có hứng thú.

Đột nhiên, một giọng nói hơi thờ ơ vang lên:

"Sao vậy, bạn trai của em không biết em đã nhổ răng khôn và không thể ăn những thứ kia hả?"

5.

Tôi vặn lại trong vô thức: "Cậu ấy không phải bạn trai em."

Thẩm Nhất An hờ hững đáp: "Ồ, vậy đó là bạn trai tương lai sao?"

Tôi không khỏi cất cao giọng lên: "Không có! Em không có thích cậu ấy."

Lời vừa nói ra, tôi lại âm thầm cảm thấy khó chịu, Thẩm Nhất An không còn là bạn trai tôi nữa, tại sao tôi phải ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh chứ.

"Miêu Miêu? Nhất An?"

Mẹ tò mò ngó qua.

"Hai đứa nói gì thế?"

Thẩm Nhất An mỉm cười: "Bọn con đang nói... em ấy thích mẫu bạn trai nào."

Tôi: "..."

Anh, một tên bạn trai cũ, có thích hợp để bàn luận cái chuyện này không?

Hai mắt mẹ tôi sáng lên, trên mặt bà ấy hiện lên vẻ hóng hớt, trạng thái này kéo dài cho tới khi chúng tôi ngồi trên bàn ăn tối.

"Miêu Miêu, nếu con có bạn trai thì có thể mang về cho bố mẹ gặp lúc nào cũng được!"

Nhìn bàn thức ăn nhạt nhẽo trước mặt, rồi nghe mấy lời mẹ tôi nói, tôi thực sự cảm thấy ảo não.

"Con còn chưa tốt nghiệp, mẹ vội gì chứ?"

Thẩm Nhất An tình cờ ngồi đối diện tôi, lúc nghe thấy tôi nói câu này thì ngước mắt nhìn lên.

Tôi: "..."

Được lắm, tôi đã chạy tới tỏ tình với anh ngay sau khi thi xong đại học, cho nên tôi thực sự không có tư cách nói ra cái câu này.

Thấy tôi không muốn nói nhiều, mẹ tôi lại quay sang Thẩm Nhất An: "Nhất An, con có biết gì không?"

Thẩm Nhất An mỉm cười: "Con cũng không rõ nữa."

???

Tôi dẫm mạnh vào chân anh dưới gầm bàn.

Người đàn ông chó má này cứ phải cố ý là thế nào!

Sau khi bữa ăn kết thúc và tiễn người một nhà Thẩm Nhất An đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi thực sự không muốn gặp lại anh nữa, ngay lúc nhìn thấy anh, tôi cứ cảm thấy mình không còn là mình.

Không ngờ ngày hôm sau, xe của Thẩm Nhất An lại đỗ ngay dưới lầu.

Tôi chưa kịp từ chối, bố tôi đã trực tiếp mở cửa xe ra rồi đẩy tôi vào ghế phụ lái, trịnh trọng giải thích với Thẩm Nhất An:

"Nhất An, con phải đích thân đưa Miêu Miêu đi học nhé, không được để cho mấy thằng nhãi kia lợi dụng con bé nha!"

???

Tôi có thể hiểu được tấm lòng cha già, nhưng bố tôi chọn Thẩm Nhất An là có ý gì?

Nhưng chuyện này lại không thể nói ra, nếu không có lẽ Thẩm Nhất An và tôi sẽ không thể rời đi được nữa.

Thẩm Nhất An khởi động xe, tôi thì nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Một tiếng lái xe tới trường thực sự khó khăn.

May mắn thay, Thẩm Nhất An lại yên tĩnh cả quãng đường, không khí trong xe cũng ấm áp khiến tôi càng cảm thấy buồn ngủ.

"Muốn ngủ thì ngủ đi, phía trước có chăn, tự mình lấy." Thẩm Nhất An đột nhiên nói.

Tôi bàng hoàng mở hộp đựng đồ ra, lúc này mới biết bên trong là cái chăn mà tôi đã đưa cho anh ấy lúc trước.

Màu hồng trắng, được cố ý đặt ở trong hộc tủ ô tô ngay trước mặt, thể hiện quyền sở hữu của bạn gái.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy cả người khó chịu, không lấy cũng không để lại, cuối cùng lại nói: "... Anh chưa vứt nữa hả, không sợ bị người khác hiểu lầm sao?"

6.

Thẩm Nhất An đang lái xe: "Ồ, nó rất hữu ích, vứt đi thì tiếc lắm."

Anh liếc tôi: "Nếu em muốn thì cho em đấy."

"..."

Tôi nghiến răng: "Thẩm Nhất An! Cái này là em mua cho anh!"

Thẩm Nhất An nhướng mày: "Đã tặng cho tôi thì nó là của tôi, tôi có quyền định đoạt nó."

Ngụ ý là bạn gái cũ không có liên quan gì tới nó.

Tôi giận tới siết chặt cái chăn, đang định đánh nhau một trận với anh ta thì đột nhiên có một lực rất lớn tác động từ phía sau!

Thân xe rung chuyển dữ dội, tôi hoảng sợ, vô thức nhắm chặt mắt lại.

Xe rốt cuộc cũng ngừng lại.

Lúc tôi nhận ra điều này thì Thẩm Nhất An đã cúi xuống nhìn tôi.

"Miêu Miêu? Em có sao không?"

Giọng anh ấy căng thẳng lại vội vã.

Tôi mở mắt ra, sửng sốt nhìn anh, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm đầy lo lắng.

Thẩm Nhất An như vậy thật hiếm có và lạ lùng.

Trong ấn tượng của tôi, anh ấy luôn điềm tĩnh lạnh nhạt, như thể không có bất cứ cái gì có thể khiến anh ấy xao động, dù là nhỏ nhất.

Nhìn hai cái bóng nhỏ phản chiếu trong con ngươi của anh, tôi hơi sững sờ.

"Miêu Miêu?"

Sau đó "cạch" một tiếng, đai an toàn được tháo ra, Thẩm Nhất An dùng một tay nắm lấy tay tôi, như thể muốn tới gần và cẩn thận kiểm tra xem tôi có bị thương hay không vậy.

Tim tôi đập mạnh hai lần, tôi ngả người ra sau: "Em, em không sao!"

Anh ấy dừng lại, yết hầu lăn lên lăn xuống.

"... Tốt quá."

Nhưng dường như anh ấy lại quên thả tay tôi ra, nơi anh ấy chạm vào dần trở nên nóng bỏng, thiêu đốt toàn thân tôi.

Ngay lúc tôi đang loay hoay không biết giải quyết bế tắc trước mặt như thế nào thì chủ xe phía sau vội chạy tới đứng ngoài cửa sổ xin lỗi.

"Dạ, xin lỗi rất nhiều!"

Tôi run run nhắc nhở: "... À, anh có muốn xuống xem xe có bị làm sao không?"

Thẩm Nhất An dường như đã tỉnh lại, cuối cùng cũng buông tôi ra, quay người xuống xe.

"Anh trai này, rất xin lỗi, tôi thật sự không cố ý đâu..."

Tôi chậm rãi nhìn ra bên ngoài.

Chủ xe là một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt trứng ngỗng, tóc dài thẳng tắp, nét mặt lo lắng, điều này khiến ngay cả tôi còn cảm thấy thật đau lòng.

"Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, sẽ bồi thường cho anh." Người đẹp cắn môi, nhìn Thẩm Nhất An, hai má hơi đỏ lên, "Hay là chúng ta thêm WeChat nhé? Chuyện này sẽ dễ xử lý hơn..."

Tôi quay mặt đi, vô thức túm lấy chăn lơ đãng suy nghĩ gì đó, khuôn mặt của người đàn ông này vẫn cuốn hút như tôi nghĩ.

Mỗi lần ra đường lại có thể thu hút một đống hoa đào.

Sau đó, tôi nghe thấy Thẩm Nhất An đọc ra một dãy số điện thoại.

Ồ, tên đàn ông chết tiệt này, tôi biết mà...

Mà khoan đã.

Sao cứ có cái gì đó sai sai?

Sao mà người đàn ông này lại đọc số điện thoại của tôi chứ?

Tôi ló đầu ra với vẻ bàng hoàng, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô gái trẻ xinh đẹp.

Giọng nói của Thẩm Nhất An trong trẻo và lạnh lùng, nét mặt của anh cũng rất lạnh nhạt.

"Vấn đề không nghiêm trọng, không cần thêm WeChat, nhưng đứa nhỏ trong xe bị hoảng sợ rồi, vui lòng thêm số điện thoại của cô ấy để bồi thường."