Bởi vì thời tiết âm u nên Tống Vy ngủ không yên ổn, tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, thân thể còn đổ mồ hôi lạnh.
Thời điểm đến giờ ăn cơm chiều, Du Nghệ đi lên phòng gọi cô, lại nói chuyện gì đó. Tống Vy mơ mơ màng màng trả lời để bọn họ ăn cơm trước, sau đó ngã xuống giường ngủ tiếp.
Sau lại bừng tỉnh, phát hiện đầu mình đau đớn, toàn thân nóng bỏng. Cô mở miệng, trong miệng khô khan, khát đến mức không nói thành lời. Mở di động ra đã thấy bây giờ là hai giờ đêm, cô chống thân mình, đi dép lên, xuống lầu uống nước.
Hai tầng của tòa nhà kiến trúc yên tĩnh lạ thường, Tống Vi mới cảm thấy bản thân như sống lại. Cố liếʍ môi, lại sờ lên trán, nóng quá. Cô lẩm bẩm thì ra bản thân phát sốt, khó trách toàn thân đau nhức không thôi.
“Chị Vy.” Không gian yên tĩnh đột nhiên xuất hiện giọng nói của Lâm Khoảnh.
Tống Vy hoảng sợ, cô thấy anh đến gần mà tiếng bước chân chưa từng nghe thấy.
“Chị không ăn cơm chiều sao? Thân thể thấy không thoải mái sao?” Lâm Khoảnh bước gần đến trước mặt cô, biểu tình lo lắng.
“Phải, có chút không thoải mái...” Tống Vy lẩm bẩm nói.
“Uống thuốc rồi sao? Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem sao?” Lâm Khoảnh sốt ruột nói, cơm chiều cô không ăn khiến anh có chút lo lắng, cho nên tổ tiết mục sắp xếp đi dạo bãi biển anh cũng không đi, ở lại “Nhà Ốc” cùng cô.
“Mọi người đâu hết rồi?” Tống Vy hỏi anh.
“Tổ tiết mục sắp xếp đi dạo bãi biển, bọn họ đi rồi.”
“Cậu không đi sao?”
“Chị một mình ở Nhà Ốc, tôi sợ chị chán nản.” Lâm Khoảnh bỗng dưng bật cười.
Tống Vy nhìn anh cười, có chút mất tự nhiên, trong lòng bỗng dưng có chút tư vị, một lát sau cô cưỡng chế ép xuống.
“Khong cần đâu...Tôi có thể tự chăm sóc bản thân.” Tống Vy cúi đầu tiếp tục uống nước, cố tình lảng tránh tầm mắt của anh. Cô xuất đạo đã nhiều năm, sao có thể không nhận ra ý tứ của anh. Cô nhìn ra được Lâm Khoảnh đối với mình có cảm giác, nhưng khả năng bọn họ ở bên nhau rất nhỏ, anh còn trẻ lại có duyên người qua đường, cô lớn hơn anh ba tuổi, còn bị người khác hắc thảm như vậy...Vì anh cũng như vì cô, hai người tốt nhất không nên ở bên nhau.
“Tự chăm sóc còn có thể làm bản thân không thoải mái.” Lâm Khoảnh tiến lên một bước, ép cô sát vào kệ bếp.
Tim Tống Vy đập nhanh, sau còn là kệ bếp, không có chỗ trốn.
Cô chỉ dám nhìn chằm ly nước, điều chỉnh tốt hô hấp bản thân.
Lâm Khoảnh bất ngờ duỗi tay.