Chương 2.2

Thời điểm Lâm Khoảnh ngồi xuống cố tình dùng cẳng chân cọ qua đùi Tống Vi.

Còn cười!

Lâm Khoảnh chính là một tên biếи ŧɦái!

Tiểu Lưu cắn răng oán hận nhìn chằm chằm khuôn mặt vô hại dịu dàng trong màn hình kia.

Bên này Tống Vi đương nhiên cảm giác được động tác của anh. Vì vậy, cô kinh sợ thất thế, tay run lên, nước trong ly cũng bị đổ ra.

Lâm Khoảnh thu lại ý cười, chạy nhanh mang giấy đến lau vệt nước trên bàn, mở miệng: “Làm sao vậy?” ngữ khí rất lo lắng.

Tống Vi quay đầu nhìn anh, thấy vẻ mặt anh bình thường, cảm thấy có lẽ bản thân suy nghĩ quá nhiều, cười nói: “Không có việc gì...chỉ là tay tôi run chút.”

“Chị Vi ăn uống không tốt sao?” Lâm Khoảnh hỏi cô, ý có gì đó nhìn hai phần ăn trên bàn không nhúc nhích.

“Phải, có chút không thoải mái.”

“Vậy bữa sáng cứ lãng phí như vậy?”

“Để lại đi... chờ tôi ổn sẽ ăn.” Tống Vi có chút ngượng ngùng, cô không phải kiểu người sống phô trương, lãng phí.

“Không cần miễn cưỡng, em giúp chị ăn được không?” Lâm Khoảnh nhìn bữa sáng.

“Đợi...” Tống Vi còn chưa nói xong, đã thấy Lâm Khoảnh hạ miệng ở chỗ cô vừa ăn aqua, môi anh dán lên chỗ vừa rồi cô ăn khiến mặt cô bỗng dưng đỏ ửng.

“Làm sao vậy?” Lâm Khoảnh ngẩng đầu hỏi cô.

“Không có việc gì. Cảm ơn cậu.” Tống Vi ngại ngùng nói, ngăn chặn cảm giác kỳ quái trong lòng.

*

Theo từng ngày chương trình quay hình, Tiểu Lưu càng lúc càng tức giận.

Từ ngày hôm đó về sau, Tiểu Lưu sẽ để ý đến camera phòng ngủ của Tóng Vi.

Nguyên nhân anh ta tức giận là, Lâm Khoảnh càng ngày càng quá mức.

Ngay từ đầu chr hôn môi chút thôi.

Sau đó bắt đầu động tay động chân.

Sờ mặt.

Sờ chân.

Sờ ngực.

Đã nhiều ngày thậm chí sắp kết thúc, động tác đưa lưng về phía camera sột doạt.

Mỗi đêm Tống Vi đều ngủ say, chưa từng phát hiện ra.

Anh ta cứ như vậy nhìn Lâm Khoảnh động tay động chân với nữ thần của mình, không có biện pháp như cái bao cỏ muốn làm cũng không được.

*

Tống Vi có ấn tượng càng ngày càng tốt với Lâm Khoảnh.

Anh cười lên rất đẹp giống như ánh mặt trời. Cũng lễ phép, đối xử với người khác cẩn thận.

Ngoại trừ ngày hôm đó không cẩn thận chạm vào đùi cô, anh cũng chưa làm bất cứ chuyện gì khiến cô không thoải mái.

Quan trọng nhất, anh không giống tiểu thịt tươi như Đinh Gia Thụ, Cảnh Dương, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn.

Anh thường xuyên ở Nhà Ốc xem sách, ngẫu nhiên chơi trò chơi, xem phim điện ảnh, có khi đến tìm cô hỏi chút kỹ năng kinh nghiệm phương diện diễn kịch.

Cô thật sự rất xem trọng anh, anh có thiên phú còn nỗ lực, trong lúc cùng anh nói chuyện, cô có thể nhìn ra được, anh rất quý trọng tất cả của hiện tại bản thân có được.

Tóm lại, cô cảm thấy Lâm Khoảnh là một diễn viên tốt, cũng là người bạn tốt. Cô vẫn luôn xem anh như em trai mà đối đãi, cho đến ngày hôm đó, cô mới chân chính ý thức được... anh là một người đàn ông, có năng lực yêu cầu cô động tâm với đàn ông.

Lời của tác giả: Nào một ngày đâu? Chuyện gì đâu? Đầu chân tôi sẽ nói cho cậu.

Hì hì. (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~