Chương 2.1

Lâm Khoảnh sao có thể biết được có người đúng lúc ở bên phía sau camera nhìn chằm chằm anh.

Anh chỉ thấy camera kia còn sáng lên, trong đầu nảy sinh chút ác ý thú vị, muốn cho camera kia biết chuyện anh đã làm.

Tốt nhất có thể đưa cho Tống Vi xem, như vậy anh không cần trốn tránh che giấu, không cần ở mỗi ngày nửa đêm đến phòng ngủ cô hôn trộm.

Anh rất muốn biết, nếu Tống Vi biết anh mỗi đêm lúc cô ngủ sau đến đây hôn trộm cô, không biết cô sẽ có biểu hiện gì.

Hẳn là khϊếp sợ, sau đó là... sợ hãi? Hay là chán ghét?

Được rồi.

Vẫn là đừng cho cô biết thì hơn.

Anh không muốn bị cô chán ghét, sợ hãi.

*

Ngày thứ hai.

Tám người trong Nhà Ốc cùng nhau ăn bữa sáng, là bữa sáng do bên tài trợ chương trình cung cấp, vì tuyên truyền, mọi người đều đến ăn, mùi vị rất ngon.

Tám người tụ tập lại trước bàn ăn dài, chiếc bàn này rất thấp, mọi người ngồi quỳ trên tatami.

Sau khi Tống Vi tỉnh lại, dạ dày có chút không thoải mái, uống chén cháo nóng lên, cảm thấy ăn cơm sáng không vào, uể oải mà chống đầu nghe bọn họ nói chuyện phiếm, trên mặt miễn cưỡng mang theo ý cười.

Mặt Cảnh Dương sinh động như hôm qua mơ thấy mộng đẹp.

Đinh Gia Thụ ở bên ngoài cười lạnh, nghĩ thầm, mẹ nó cậu nằm mộng? Tối hôm qua không phải làm suốt một đêm sao?

Lâm Khoảnh không chú ý đến chuyện bọn họ đang nói, mắt cùng tâm anh đều là Tống Vi, cô giống như không thoải mái, khong ăn cơm sáng.

Nghĩ một chút, đứng dậy dùng ly pha lê đổ nước ấm, sau đó đi vòng qua người cô, đặt ly nước trước mặt.

Trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay trắng nõn sạch sẽ, còn có ly nước bốc khói, tay Tống Vi theo bản năng ngửa đầu nhìn, thấy là Lâm Khoảnh, cô cười nói một câu: “Cảm ơn nhé.”

Tống Vi thấy anh cẩn thận cảm thấy vui mừng, anh rất giỏi về quan sát, cũng biết chăm sóc người khác.

Lâm Khoảnh thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô.

Vẫn là mùa hè, mọi người mặc rất ít, Tống Vi mặc một chiếc áo sơ mi lạu cùng quần đùi, đùi trắng nõn bại lộ trong không khí, cô khoanh chân cầm lấy ly nước uống.

Giây tiếp theo.

Nước trong ly lung lay đổ ra rơi trên bàn.

Trên vệt nước phản quang lại khuôn mặt đang khϊếp sợ của Tống Vi còn có...Lâm Khoảnh ngồi bên cạnh đang cong khóe miệng.

Bên này Tiểu Lưu ở phòng điều khiển nhìn chăm chú vào màn hình, hai tròng mắt sắp rớt ra luôn.

Mẹ nó!

Con mẹ nó!

Thật sự quá dâʍ ɭσạи rồi!

Anh ta thấy rõ ràng ----