Chương 42

Cũng may Thiện Tuấn Hải biết ý, đối với người chịu giúp đỡ hắn cho con trai quá giang thì ngàn ân vạn tạ, lấy năm quả trứng gà to từ trong cái sọt mà mẹ hắn chuẩn bị để hắn đem cho đại ca, đưa cho chủ con trâu.

“Trứng gà nhà ngươi thật là to, so với trứng gà nhà chúng ta thì lớn hơn một vòng luôn đó.” Thấy Thiện Tuấn Hải vén tấm vải lên làm lộ ra những quả trứng gà thật to, mấy thôn dân lanh mắt không nhịn được kinh hô.

Hôm nay bọn họ đi nhờ ông chủ xe trâu lên huyện thành, một nửa là xách theo đồ lên thăm họ hàng thân thích trong thành, một nửa là mang đồ trong nhà lên chợ trên để bán.

Thực tế, với người trong thôn, nhu cầu trong cuộc sống hằng ngày hoàn toàn có thể tự cung tự cấp, lên huyện thành chủ yếu là mua muối, vải vóc và đồ đạc linh tinh. Có điều, nếu mà trong nhà có chuyện vui, người kĩ lưỡng đều chọn lên huyện thành đi dạo để mua hàng hóa đầy đủ hơn.

Đối với người dân quê mà nói, đi huyện thành là một chuyện lớn, không chỉ là chuyện phức tạp, mà còn là chuyện tốn tiền. Bởi vậy mỗi khi đi huyện thành, đều sẽ cân nhắc mang theo những thứ đáng giá nhất trong nhà, như là trứng gà hoặc một số loại rau dưa trái cây hiếm lạ mang lên chợ huyện bán, ở huyện thành thì giá cả cao hơn một chút so với trấn trên, có thể kiếm đủ để bù vào số tiền họ đã xài khi đi đường.

Thời đại này, heo, gà, vịt có thể coi là những thực phẩm đáng giá nhất mà người trong thôn có thể sản xuất. Nhưng nếu không phải dịp Tết nhất giỗ quả, sẽ không có ai làm thịt những con vật đó đem ra ngoài bán, vì vậy, đáng giá nhất chỉ có thể là trứng gà, trứng vịt.

Bất luận là vào thành thăm người thân hay là đi mua bán, thì trong tay luôn cầm theo cái giỏ, chắc chắn sẽ có trứng gà ở trong.

Mà trứng gà Thiện Tuấn Hải lấy ra lại không giống với trứng gà của bọn họ, lớn hơn những một vòng. Nếu mà hai bên cùng mang ra bán một chỗ, thì khách hàng ngoài chợ chắc chắn sẽ muốn mua trứng gà to trong tay Thiện Tuấn Hải hơn.

Người thôn bên nhìn thích thú, không nhịn được liền hỏi thăm Thiện Tuấn Hải, đều là nuôi gà, cớ sao trứng nhà hắn lại đặc biệt to như thế.

“Cái này ta cũng không rành lắm!”

Thiện Tuấn Hải gãi đầu, gà trong nhà đều là do mẹ với đại tẩu cùng vợ hắn cho ăn, hắn không có liên quan gì.

“Có thể là do nhà ta nuôi dưỡng kĩ càng, mỗi ngày cho ăn nhiều thức ăn, nên gà được nuôi tốt.” Thiện Tuấn Hải nhớ mang máng, hình như mẹ hắn có bắt nhị ca ra sông mò ốc gạo, băm nhuyễn cùng với thức ăn cho gà, còn thường xuyên kêu đại tẩu thả gà ra khỏi chuồng, cho đi dạo trong sân.



Bời vì chuyện này, trong nhà hắn loáng thoáng có tiếng chê trách, cảm thấy mẹ hắn rảnh quá nên kiếm việc để làm.

Hắn cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, dù sao thì sau khi mẹ hắn làm ầm ĩ một trận như vậy, trứng gà hình như có lớn hơn, số lượng trứng gà đẻ ra cũng nhiều hơn.

Cụ thể có phải vậy hay không hắn cũng không rõ lắm. Dù sao hiện tại trong nhà đều có thói quen nuôi gà vịt bằng phương pháp này của mẹ hắn, cũng đã quen với việc sản lượng trứng gà, trứng vịt trong nhà nhiều hơn hẳn so với những nhà bình thường khác.

Thiện Tuấn Hải trước giờ đều không quan tâm, nhưng hắn biết rõ, nếu đây thực sự là biện pháp làm cho sản lượng trứng gà trứng vịt gia tăng, thì tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài. Cũng may, bình thường ở bên ngoài hắn mang tiếng ăn chơi lêu lổng, không lo làm việc, nên bây giờ hắn lộ ra vẻ nghi ngờ không chắc chắn, người trong thôn cũng không cảm thấy lạ.

“Nhưng chúng ta cũng nuôi kĩ lắm mà?”

Người thôn bên vẫn nghi ngờ, dù sao nhà nào cũng kiếm tiền từ vật nuôi, làm sao mà không kĩ lưỡng, cho dù mình có bị đói, cũng không dám để những bảo bối đó bị đói.

“Ta cũng không rõ lắm.” Thiện Tuấn Hải giả vờ hào phóng nói.

“Có thể thật sự là do nhà người ta cho ăn đồ tốt thôi.”

Một ông lão lớn tuổi dứt khoát nói, cảm thán trong lòng. Mọi người cũng ý thức được, Thiện gia dù sao cũng giàu có, có hơn hai mươi mẫu ruộng đất, so với những nhà ở nông thôn cũng được coi là giàu nhất.

Hơn hai mươi mẫu ruộng đất, sẽ có nhiều loại lương thực, gà vịt trong nhà người ta chỉ cần ăn những thứ đó cũng đủ để no căng bụng.

Không giống như bọn họ, không ít người còn phải thuê ruộng đất của những nhà giàu có trong thành, mỗi năm đóng xong tiền thuê, số lương thực còn lại cũng chỉ đủ cho một nhà sống, vất vả lắm mới dư lại một ít, để dành đến năm nào đó mà thu hoạch không tốt thì phải bù vào.