- Dưa Lưới -
"Vương Ý, Vương đại thiện nhân, chắc đại thiện nhân ngươi cũng biết." Lời này của bà mối có chút rồi loạn, thiếu chút nữa tự mình làm rối mình.
Sau khi nhận được danh hào tích thiện gia, người xung quanh đều có thói quen gọi Thiện lão gia là lão thiện nhân, gọi Thiện Tuấn Hải là đại thiện nhân, mà trước đây, Vương Ý ở huyện Bá Giang vẫn luôn mang danh hào thiện nhân, hơn nữa lúc quyên góp lương thực, hắn cũng góp một phần, bây giờ có tới hai đại thiện nhân, bọn họ chỉ có thể dựa vào cái họ để phân biệt khác nhau.
“Vương gia có một công tử, năm nay vừa mười sáu, phong lưu phóng khoáng, hiếu thuận, khiêm tốn, phẩm chất tốt đẹp, phụ thân lại có phong hào. Lúc này, Vương đại thiện nhân biết đại thiện nhân ngài có nữ nhi, đang tuổi hôn phối, dịu dàng, điềm mỹ, hiền huệ, đoan trang, trong lòng rất vừa ý, liền kính nhờ lão bà ta tới cửa làm mai cho hai hài tử.” Bà mai cười xán lạn, đối với bà, Vương gia và Thiện gia đều có danh tích thiện, gia cảnh đôi bên đều giàu có, sung túc, vô cùng xứng đôi.
Huống hồ, trước giờ, công tử Vương gia đều nổi danh là người thông tuệ, chỉ là lúc trước bị thương tịch làm ảnh hưởng, bây giờ hoàng thượng đã ân chuẩn để hậu bối Vương gia tham dự khoa khảo, công tử Vương gia chưa hẳn sẽ không có cơ hội làm rạng danh.
Bà suy nghĩ, Thiện gia chắc chắn sẽ rất hài lòng với hôn sự này.
Kỳ thật, nếu không có Nghiêm Sơn Sinh, nói không chừng Tưởng bà tử sẽ động tâm. Dù sao bọn họ cũng không ít lần tiếp xúc với Vương Ý, có phụ thân như Vương Ý, hài tử của hắn chắc chắn sẽ không tệ.
Hơn nữa, nề nếp gia phong Vương gia cũng trong sạch. Quả đúng là một mối hôn sự tốt. Nhưng phía trước còn có một thanh mai trúc mã như Nghiêm Sơn Sinh, lớn lên rất hợp ý, nên những người tới sau đều khiến Tưởng bà tử có chút không hợp mắt.
“Giúp ta từ chối Vương gia đi, nữ nhi ta đã có hôn phối rồi.” Câu trả lời của Thiện Tuấn Hải khiến mọi người đều không ngờ tới.
Lữ Tú Cúc đứng bên cạnh, đang hận không thể thay Thiện Tuấn Hải đồng ý hôn sự này, nghe vậy liền há hốc mồm.
Tiểu yêu tinh có hôn phối?
Sao đường đường là một đại bá nương như bà lại không biết gì hết vậy?
Nghe thấy câu nói của Hải thúc, trước tiên, Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy tâm mình lạnh đi một nửa. Hắn biết mình với Phúc Bảo không có hôn ước, mà lúc này, Hải thúc lại khẳng định chắc chắn rằng Phúc Bảo đã có hôn phối, người đầu tiên mà Nghiêm Sơn Sinh nghĩ tới chính là tiểu công tử bạch kiểm như hồ điệp kia.
Tâm tình thoáng chống sa sút, Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy vô cùng mờ mịt, nếu Phúc Bảo thực sự cùng nam nhân tên Vinh Ưng kia định hôn, hắn nên làm cái gì bây giờ.
Đối với Nghiêm Sơn Sinh mà nói, Phúc Bảo đã ở một vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng hắn.
Nàng không chỉ là cô nương hắn thích, mà nàng còn là ánh sáng chiếu rọi tuổi thơ u ám của hắn. Với một người mà mọi người tránh còn không kịp như hắn, lúc không ai muốn làm bằng hữu với hắn, chính là hai huynh muội Phúc Bảo, Phúc Đức đã không so đo những lời đồn đãi vớ vẩn, đối đãi với hắn như thân nhân.
Thời gian đặc biệt, những trải nghiệm đặc biệt, Phúc Bảo xuất hiện ở thời khắc thích hợp nhất, sẽ không bao giờ xuất hiện một cô nương thứ hai giống như Phúc Bảo, khiến hắn khắc sâu vào trong tâm trí.
Có đôi khi, càng là nam nhân thật thà thì càng ngang bướng, Nghiêm Sơn Sinh chính là người như vậy.
Tưởng bà tử sở dĩ vừa ý tôn nữ tế này là vì bà coi trọng điểm này. Đối với người từng trải như bà mà nói, thời niên thiếu tình cảm là mong manh đơn bạc nhất, những lời ngon tiếng ngọt rồi cũng sẽ theo củi gạo mắm muối cùng với hài tử xuất hiện mà trở nên cằn cỗi, phai nhòa.
Đối với Tưởng bà tử, có đôi khi giao hảo với nhau từ nhỏ, cùng nhau thân thiết lớn lên, ân tình cùng nhau trải qua khó khăn hoạn nạn, thì so với ái tình còn đáng tin cậy hơn nhiều.
Nếu Nghiêm Sơn Sinh trở thành tôn nữ tế của bà, Tưởng bà tử có thể chắc chắn chín phần mười, đối phương tuyệt đối sẽ không làm những chuyện phụ lòng tiểu tâm can của bà.
Mà khắp thiên hạ, nam nhi tới tuổi thành gia lập thất đều như là kẻ thù sinh tử với Thiện Tuấn Hải, dù rằng hắn không muốn nữ nhi xuất giá, nhưng sao hắn lại không biết điểm này chứ.
Hắn ghen tị, trên thực tế, phụ thân nào cũng sẽ không cam lòng để củ cải trắng của mình bị heo ủi mất.
Có điều, Vương bà mai tới cửa cũng làm Thiện Tuấn Hải ý thức được, nữ nhi thật sự tới tuổi làm mai rồi. Dựa vào việc thịt heo, dê và phạn điếm của Thiện gia ngày càng nổi danh, còn được hoàng thượng ban cho dan hào tích thiện gia và ngọc như ý, đủ để đứa nữ nhi này của hắn lọt vào mắt của những phu nhân đang lựa chọn hiền thê cho nhi tử mình.