Tiếng ghế va chạm, Diệp Mộ mơ màng tỉnh dậy, mở mắt ngước lên liền thấy trước mặt là một sĩ quan, tuổi tác có vẻ khá lớn, trông như thế hệ ông nội.
Khi nhìn thấy cô, vẻ mặt sĩ quan có chút phấn khích nhưng cố kiềm chế, đằng sau ông ấy là một quân nhân, dáng vẻ chính trực, tướng mạo tuấn tú, trong trí nhớ có thể tìm ra là ai.
Ký ức của chủ nhân cũ vô cùng hỗn loạn, Diệp Mộ có thể biết được rất ít thông tin, chỉ có thể thông qua kiểu dáng quân phục của họ cùng một số manh mối đặc biệt trong trí nhớ, ước chừng ra được đây là thời đại nào.
Có lẽ là năm 1970 theo lịch Hạ Châu.
Không ngờ sau khi chết, cô lại từ thời đại liên sao đến thời đại cổ xưa như vậy, mọi thứ ở thời đại này đối với cô mà nói chẳng khác gì các triều đại chưa phát triển nền văn minh khoa học kỹ thuật trong Đế Triều Kỷ.
Còn tình hình hiện tại của cô có vẻ còn tệ hơn một chút, trong ký ức hỗn loạn cuối cùng, mơ hồ có những chữ như “gián điệp”, “bắt giữ”, “thẩm vấn”.
Bây giờ nhìn lại nơi mình đang ở, một căn phòng tối tăm, còn tay cô bị còng lại.
Chẳng lẽ mình là gián điệp?
Diệp Mộ không nhìn sĩ quan và quân nhân quen mắt kia nữa, cụp mắt xuống, không nói một lời, chờ họ mở lời.
Trước đây, Diệp Mộ chưa từng nghe ai nhắc đến chữ gián điệp, đây là một từ ngữ mang đậm dấu ấn thời đại.
Những điệp viên nội tuyến cài cắm ở các hành tinh trong thời đại liên sao, dù sao cũng không thể cài cắm bên cạnh cô, trợ lý của cô toàn là rô bốt do chính cô phát minh ra và cải tạo, ngay cả hệ thống cũng không cho phép người khác nhúng tay vào, muốn phá vỡ hệ thống trợ lý của cô, ngay cả hacker cũng phải mất không ít công sức.
“Diệp Mộ?” Cuối cùng, sĩ quan đối diện cũng lên tiếng, gọi một tiếng Diệp Mộ, Diệp Mộ không có phản ứng gì, bây giờ họ muốn hỏi cô điều gì, cô cũng không thể nói ra bất kỳ thông tin nào, cũng không thể để lộ sự thật chủ nhân cũ đã chết, còn mình là người xuyên không.
Đối mặt với quân nhân thẩm vấn, không thể tưởng tượng được họ giỏi công phá lòng người như thế nào, vì vậy, cách tốt nhất để không lộ sơ hở là không nghe, không nhìn.
Tất nhiên, Diệp Mộ làm như vậy cũng là để có thể nghe được nhiều thông tin hơn từ miệng họ.
Họ muốn moi thêm tin tức từ cô, chắc chắn phải tung mồi nhử ra để cạy miệng cô.
“Đừng sợ, tuy cha mẹ nuôi của cháu là gián điệp, nhưng chúng tôi biết cháu chắc chắn không tham gia vào hoạt động gián điệp, chỉ là chúng tôi muốn hỏi cháu thêm vài câu thôi.”
“Cháu gái, quân nhân sẽ không bắt nạt kẻ yếu, cũng không oan uổng người tốt, cháu đã ở phòng thẩm vấn hai ngày rồi, nghe nói cháu không ăn uống đàng hoàng, này, ăn cơm trước đi, chúng ta từ từ nói.”
“Diệp Thiên Quân.” Sĩ quan kia vừa nói vừa gọi một tiếng về phía quân nhân phía sau.
“Có!” Diệp Thiên Quân trả lời ngay bằng giọng trong trẻo.