Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm

Chương 121-125

« Chương TrướcChương Tiếp »
121.

Lão minh chủ quấn Nhạc Diểu hỏi rất nhiều vấn đề kì lạ cổ quái, từ chuyện hắn quen biết Tư Mộc thế nào, cho đến chuyện hắn bắt được Tư Mộc thế nào, muốn trốn cũng trốn không được, bên ngoài kẻng đã gõ qua canh bốn.

Nhạc Diểu vừa mới thay y phục nằm xuống chưa được bao lâu, quản sự lại chạy tới bàn luận với hắn về vấn đề chư vị chưởng môn hiệp sĩ.

Nhạc Diểu có chút khó hiểu.

Mấy ngày trước bọn họ vừa mới thương lượng qua, sao lại nói việc này nữa.

Mặt quản sự lộ vẻ khó xử: "Minh chủ, thật không dám giấu diếm, tiền trong cửa hàng Võ Lâm minh đã hao hụt mấy tháng trời, gần đây danh vọng của minh chủ lại tăng vọt, hiệp sĩ đến tham gia đại hội võ lâm quá nhiều, bắt đầu từ ngày mai, mọi người e là chỉ có thể gặm màn thầu uống cháo loãng."

Nhạc Diểu ngưng một lát, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Quản sự đặt một chồng sổ sách ở trước mặt hắn, buồn bực khó chịu nói: "Minh chủ, Võ Lâm minh sắp hết lương thực."

Nhạc Diểu: "..."

Nhạc Diểu võ công cao cường, nhưng đối với chuyện làm ăn buôn bán này thật sự không biết gì hết, sau khi nhậm chức minh chủ, cửa hàng với sổ sách hắn cũng đã từng đi xem qua, trở về liền cảm thấy đây không phải là thế mạnh của mình, vì thế liền giao việc này cho quản sự xử lý.

Nhưng vì sao mới qua có mấy tháng, Võ Lâm minh đã sắp chết đói rồi?!

Quản sự xòe ngón tay tính từng mục cho hắn nghe, chi tiêu được cộng thêm vào mấy tháng qua.

"Lúc thần trộm Tư Mộc nháo lợi hại nhất, chi tiêu hằng ngày trong minh, so với ngày thường thì tăng gấp hai lần." Quản sự chậm rì rì nói, "Của cải lão minh chủ để lại cũng không nhiều, gần đây minh chủ lại muốn tổ chức đại hội võ lâm, hiệp sĩ đến chúng ta đều phải bao ăn bao ở, chỗ ở còn dễ nói, phòng trống trong minh rất nhiều, nhưng ăn ... Một ngày ba bữa thì không thể thiếu, sức ăn bọn họ lại nhiều, ban đầu trong minh cũng đã thu không đủ chi, bọn họ ăn như vậy, chỉ sợ..."

"Dừng lại." Nhạc Diểu vô cùng đau đầu, "Ngươi chỉ cần nói bây giờ nên giải quyết thế nào thôi."

Quản sự nói: "Ăn màn thầu."

Nhạc Diểu: "..."

Quản sự: "Uống cháo loãng."

Nhạc Diểu hỏi: "Nếu ta đến thương hộ trong thành hoặc là tìm chưởng môn còn lại tham thảo việc này, bọn họ có khả năng sẽ ứng tiền giúp đỡ chúng ta một lần không?"

Quản sự nói: "Lúc trước không có, chỉ sợ truyền ra ngoài sẽ biến thành trò cười cho người khác."

Nhạc Diểu lại nói: "Vậy... Mấy nhậm minh chủ lúc trước gặp phải tình trạng này, sẽ ứng phó thế nào?"

Quản sự nói: "Lúc trước Võ Lâm minh không nháo trộm, chi tiêu cũng không nhiều như vậy."

Nhạc Diểu: "... Lão minh chủ khi đó thì sao?"

Quản sự nhìn hắn một cái, nói: "Phu nhân lão minh chủ, là hòn ngọc quý tại Giang Bắc."

Nhạc Diểu tâm như tro tàn: "Cho nên bây giờ... Có biện pháp nào không?"

Quản sự chậm rì rì lắc đầu, buồn bực khó chịu nói: "Màn thầu, cháo loãng." Hắn vừa nói xong, lại thêm vào một câu, "Cưới phu nhân có tiền."

Nhạc Diểu: "..."

122.

Nhạc Diểu nghiêm túc suy nghĩ một lát, cảm thấy chỉ có thể đi một con đường cuối cùng.

Hắn kêu quản sự lui xuống chuẩn bị cơm canh trước, hắn sẽ nghĩ biện pháp mượn tiền .

Quản sự nói: "Minh chủ, bây giờ thành thân, e là không kịp."

Nhạc Diểu sửng sốt: "Thành thân cái gì?"

Quản sự nói: "Ngài vừa không tính toán gặm màn thầu, cũng không muốn uống cháo loãng, như vậy tất nhiên là muốn dùng biện pháp thứ ba, nhìn bộ dáng ngài, nói vậy đã chọn cưới phu nhân rồi, thành thân rất phiền toái, e là không kịp, nếu là chưa thành thân mà lại giúp đỡ hôn phu tương lai, chỉ sợ cô nương kia sẽ bị người khác bàn tán..."

Nhạc Diểu cắt ngang lời nói nhảm của hắn: "Ngươi cứ việc làm theo lời ta nói là được."

Quản sự đáp: "Dạ."

Vừa mới đi được hai bước, lại vòng trở về, nói: "Minh chủ, đa phần phú thương sẽ không vừa ý người giang hồ chúng ta đâu, họ cảm thấy chúng ta quá thô lỗ tanh mùi máu, trên lưng quần lại treo một cái đầu lâu, chỉ sợ sẽ không chịu gả nhi nữ cho ngươi đâu."

Nhạc Diểu: "..."

Quản sự: "Theo ta thấy, vẫn là uống cháo loãng đáng tin hơn một chút."

123.

Nhạc Diểu vốn là nghĩ, cưới phu nhân có tiền là hại cả đời cô nương nhà người ta, ngàn vạn lần không thể thực hiện, nhưng cẩn thận ngẫm lại, quản sự nói như vậy, cũng không sai.

Bên cạnh hắn ai là kẻ có tiền nhất?

Tư Mộc.

Việc làm ăn của Ma Giáo rất náo nhiệt, cửa hàng của Ma Giáo trải dài khắp đại nam giang bắc, tuy rằng ngoài mặt đều không nói bọn họ là Ma Giáo, chỉ nói chủ của bọn họ là một vị đông gia, nhưng sau khi ám tuyến Võ Lâm minh đồng loạt tính toán, cảm thấy Ma Giáo đã sớm giàu nứt vách, thậm chí không ít hiệp sĩ chính phái đều là khách quen trong tiệm.

Chẳng qua muốn mở miệng vay tiền Tư Mộc, hắn ít nhiều gì vẫn là có chút ngại ngùng, huống hồ dựa theo tình trạng Võ Lâm minh hiện nay, có mượn được hay không còn chưa biết, thì đừng nói chi đến việc dùng tiền.

Nhưng ngoại trừ Tư Mộc, hắn thật sự không nghĩ ra biện pháp nào nữa.

Hắn ở trên giang hồ coi như có vài hảo hữu tri giao, nhưng đều là vài đệ tử xuất thân danh môn chính phái, thật sự quá nghèo, bọn họ khẳng định là không có tiền, lại không thể xin giúp đỡ từ người khác...

Ban đêm, Nhạc Diểu kiên trì chuồn êm đi tìm Tư Mộc.

Tư Mộc đang tính toán nghỉ ngơi, dựa vào bên giường nghe hắn dây dưa nói xong lý do, ngẩn ra, nói: "Tiền không phải là vấn đề."

Nhạc Diểu vui vẻ.

Tư Mộc: "Nhưng ngươi là muốn cầm tiền của ta mở đại hội võ lâm để dẫn người đến đánh ta sao?"

Nhạc Diểu: "..."

Tư Mộc bĩu môi, nói: "Vô lương tâm."

Nhạc Diểu: "Ta..."

Tư Mộc nói: "Tiền ngươi mượn cũng không nhiều lắm, nhưng đây là cho Võ Lâm minh, cũng không phải cho ngươi, ta có chút không hài lòng."

Nhạc Diểu nhịn không được cười: "Chỉ là mượn tạm thôi."

Tư Mộc nói: "Nếu ta cầm tiền này cho người khác vay, còn có thể thu chút tiền lời, nếu là cho ngươi vay, chỉ sợ ngay cả tiền vốn cũng không lấy lại được."

Nhạc Diểu nói: "Cửa hàng Võ Lâm minh này, sớm thu không đủ chi." Hắn thở dài, chuyển sang nịt nọt, đáng thương hề hề nói, "Giáo chủ đại ân đại đức, tiểu nhân không có gì báo đáp."

Dứt lời, Nhạc Diểu lập tức xoay người đè lên, Tư Mộc nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, trong lòng liền đoán được bước tiếp theo hắn muốn làm cái gì, theo bản năng liền dùng tay che kín miệng, nhưng không nghĩ tới Nhạc Diểu không giống như thường ngày, cúi người ghé sát vào bên tai hắn, trầm giọng nói: "Vậy thì chỉ có thể lấy thân báo đáp."

Hơi thở ấm áp thổi tới bên tai, tê ngứa, giống như có một cọng lông vũ xuôi theo vành tai hắn gãi một cái, Tư Mộc không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút hoảng loạn, một tay còn đang che miệng mình, nói: "Ta mới không cần ngươi lấy thân báo đáp !"

Nhạc Diểu khẽ cười, cắn vành tai Tư Mộc, Tư Mộc hoảng sợ, theo bản năng liền giãy giụa muốn đẩy hắn ra, Nhạc Diểu nắm lấy cổ tay hắn một phen, đè ở bên cạnh, nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên gáy hắn, Tư Mộc giận, dứt khoát nhấc chân đạp. Lần này thật sự đạp trúng chân Nhạc Diểu, Nhạc Diểu đau đến hít một ngụm khí lạnh, cắn răng dù chết cũng không buông hắn ra, sạch sẽ lưu loát banh cổ áo Tư Mộc ra, từ hôn liền biến thành liếʍ láp, dọc theo cổ liếʍ xuống, tại hầu kết chậm rãi liếʍ quanh một vòng, đầu lưỡi lại liếʍ đến chỗ hõm vào trên xương quai xanh, bỗng dưng hô hấp Tư Mộc liền dồn dập lên.

Trong đầu hắn hơi hỗn loạn, mặt nóng đến lợi hại, nhỏ giọng nói: "Quá nhanh."

Nhạc Diểu nghe không rõ: "Cái gì?"

Tư Mộc ngập ngừng: "Tiến triển quá nhanh ... Ta vẫn chưa chuẩn bị tốt..."

Nhạc Diểu "phốc" một cái bật cười thành tiếng.

Tư Mộc nói: "Ta cảm thấy vẫn là dừng ở đây thôi..."

Nhạc Diểu thả tay hắn ra, ai oán thở dài.

Tư Mộc hỏi: "... Làm sao vậy?"

Nhạc Diểu nói: "Ta tốt xấu gì cũng là minh chủ võ lâm, cầu hoan mấy lần đều bị cự tuyệt, lòng tự tôn không khỏi có chút tổn thương."

Tư Mộc nói năng lộn xộn: "Bên ngoài còn có người trông coi, ngươi quên rồi sao !"

Nhạc Diểu cười hỏi: "Ngươi sợ bị người khác nghe thấy hả?"

Tư Mộc hung tợn trừng hắn một cái: "Còn muốn mượn tiền không!"

Nhạc Diểu vội vàng nói: "Muốn muốn !"

Tư Mộc hừ nhẹ một tiếng, từ trên người mình tháo xuống một miếng ngọc bội giao cho hắn: "Ngươi đến thành Bắc, tìm cửa hàng tơ lụa, trên cửa có gắn lá cờ màu đen tuyền, gặp chưởng quầy nói tên của ta, nếu bọn họ không tin, thì giao ngọc bội này cho bọn họ là được." Nghĩ nghĩ, hắn lại nhíu mày nói, "Lấy tiền rồi, thì ngươi cứ giữ miếng ngọc bội này đi, nếu ngày sau thiếu tiền, cũng tiện hơn một chút."

Nhạc Diểu hỏi: "Tín vật định tình?"

Tư Mộc: "Phi ! Chỉ là đặt tạm thời ở trên người ngươi thôi ! Ngày sau phải trả lại tiền vốn lẫn tiền lời !"

Nhạc Diểu trêu ghẹo một câu: "Ngươi không sợ ta tiêu tiền hoang phí hả?"

Tư Mộc khinh thường: "Ngươi có thể xài bao nhiêu tiền."

Nhạc Diểu: "..."

124.

Bình minh ngày kế tiếp, Nhạc Diểu còn chưa kịp đến cửa hàng tơ lụa kia, quản sự đã đến nói với hắn, người phái Thiên Sơn đến tham gia đại hội võ lâm đã đến.

Tính toán thời gian, đây hẳn là bọn họ chân trước vừa đi, chưởng môn liền phái người đi, đại sư huynh đã nói trước, trong lòng Nhạc Diểu có chút dự cảm không rõ, ra ngoài gặp, trong đám người tới quả thực có Tứ sư thúc, mấy tiểu bối còn lại, có Tứ sư thúc ở đây, tất nhiên không dám nói cái gì.

Người đến là đồng môn của minh chủ, Võ Lâm minh tất nhiên phải hảo hảo chiêu đãi, Nhạc Diểu vô cùng lúng túng nhìn Tứ sư thúc, Tứ sư thúc sai đệ tử ra ngoài đánh lén thủy chung vẫn chưa trở về, trong lòng vô cùng thấp thỏm, sợ những người đó là bị Nhạc Diểu giam giữ, rồi nói bậy gì đó, khi nói chuyện với Nhạc Diểu không khỏi dè dặt hai phần, không ngừng thử, cũng không dám nhắc đến chuyện Tư Mộc.

Khách sáo với Tứ sư thúc xong, Nhạc Diểu dặn dò quản sự ngàn vạn lần đừng để Tứ sư thúc đến gặp Tư Mộc, rồi ra ngoài đến cửa hàng tơ lụa lấy chút tiền, hắn chiếu theo lời Tư Mộc tìm một lát, quả thật tìm được một cửa hàng tơ lụa như vậy ở thành Bắc.

Nhạc Diểu đứng ở ngoài cửa hàng tơ lụa ngẩng đầu nhìn, đại môn khí phái, bao quanh mái ngói là tường cao màu xanh trắng, vây quanh là tiểu viện, phía trên treo một lá cờ màu đen tuyền, trong cửa hàng bày các cẩm bố tơ lụa đủ màu sắc. Nhạc Diểu bước vào, tiểu nhị tươi cười chạy lên nghênh đón, nhưng khi thấy rõ dáng vẻ của hắn, lại ngậm miệng, nói mời khách quý ngồi, vội vàng chạy đến sau viện tìm chưởng quầy.

Nhạc Diểu cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình một cái, hắn tự giác mình coi như là cũng chú ý đến cách ăn mặc hằng ngày, ít nhiều gì cũng xứng đáng tên tuổi minh chủ võ lâm, nhưng đồ mặc trên người cũng không trị giá bao nhiêu tiền, thật sự không coi là khách quý gì đó, trong lòng nhất thời không khỏi mê man, liền nghĩ chẳng lẽ Tư Mộc đã nói qua với người trong cửa hàng tơ lụa này rồi sao?

Nhưng Tư Mộc còn bị nhốt ở trong Võ Lâm minh, ngày thường nói chuyện với Tả Hữu hộ pháp đều là do hắn truyền đạt lại, sao có thể nói cho chủ cửa hàng tơ lụa biết được chứ.

Hắn cảm thấy kỳ quái, chưởng quầy kia cũng đã chạy ra, cách thật xa chắp tay ôm quyền về phía hắn, nói: "Khách quý tới cửa, không có nghênh đón từ xa !"

Nhạc Diểu không tính toán khách sáo với hắn, quyết định dứt khoát nói ra ý đồ mình đến đây, liền ôm quyền với chưởng quầy, lấy miếng ngọc bội kia ra, đưa cho chưởng quầy nhìn một cái, nói: "Đông gia các ngươi kêu ta tới lấy chút tiền."

Chưởng quầy ngẩn ngơ một lát, đột nhiên môi run rẩy, hỏi: "Là... Là đông gia chúng ta kêu ngài đến ?"

Nhạc Diểu gật đầu nói: "Đúng vậy."

Chưởng quầy : "Vậy hắn..."

Nhạc Diểu nghĩ, Tả hộ pháp vì trấn an nhân tâm, vẫn chưa nói việc này cho giáo chúng Ma Giáo biết, phần lớn người thậm chí không biết giáo chủ với Tư Mộc là cùng một người, đã không thể nói tình hình thực tế cho chưởng quầy, liền nói: "Hắn ở cùng một chỗ với ta."

Chưởng quầy cả kinh: "Cùng... Cùng một chỗ với ngài?"

Nhạc Diểu nhìn sắc mặt chưởng quầy kinh hoảng, liền trấn an hắn một câu: "Ngươi cứ yên tâm, hắn rất an toàn."

Chưởng quầy trầm mặc một lát, hỏi Nhạc Diểu cần bao nhiêu tiền, rồi sau đó liền gọi tiên sinh phòng thu chi đến, sau khi giao phó xong, nói: "Trong phòng thu chi vẫn chưa chuẩn bị nhiều bạc như vậy, xin cho chúng ta chút thời gian để chuẩn bị."

Nhạc Diểu: "Không vội."

Chưởng quầy lại nói: "Vị công tử này, ta đã sai người chuẩn bị rượu nhạt, thừa dịp lúc này, không bằng nhấm nháp vài chén?"

Nhạc Diểu hơi chần chừ: "Không cần."

Chưởng quầy cười khổ nói: "Chẳng lẽ ngài không chịu cho ta mặt mũi?"

Nhạc Diểu nghĩ, người này sao lại là thuộc hạ của Tư Mộc, nhưng dù sao cũng phải cho hắn chút mặt mũi, đành phải cười một cái nói: "Vậy thì làm phiền."

Chưởng quầy dẫn Nhạc Diểu đến tiểu viện phía sau, sớm đã có người dọn xong vài đĩa điểm tâm lót dạ, một bình rượu ngon.

Chưởng quầy rót một chén rượu đầy cho Nhạc Diểu, dè dặt cẩn thận hỏi: "Mấy việc lấy tiền nhỏ nhặt này, công tử phái người khác đi là được, không cần tự mình đi một chuyến."

Nhạc Diểu nói: "Việc này vẫn là càng ít người biết thì càng tốt."

Tay chưởng quầy đang châm rượu hơi run lên, lại cười kính Nhạc Diểu một chén rượu, hỏi: "Công tử gặp được đông gia chúng ta lúc nào vậy?"

Trong lòng Nhạc Diểu chỉ cảm thấy kỳ quái, chưởng quầy này nói chuyện không biết vì sao cực kỳ mất tự nhiên, dè dặt cẩn thận, giống như là biết chuyện giữa hắn với Tư Mộc, câu nào câu nấy đều là tìm hiểu.

Chưởng quầy thấy Nhạc Diểu không nói chuyện, cười gượng hai tiếng, lại nói: "Công tử không cần lo lắng, đông gia chúng ta còn ở trong tay ngài, ta cũng không dám làm hại ngài đâu."

Nhạc Diểu sửng sốt: "Ngươi nói cái gì?"

Hắn vừa nói xong lời này, chợt thấy ngực bị kiềm hãm, nội tức cuồn cuộn, đan điền đau nhức.

Chưởng quầy nhìn sắc mặt hắn, khẽ ngẩn ngơ, tất nhiên là không biết phát sinh chuyện gì, đột nhiên hiểu ra, hô to: "Người đâu ! Mẹ nó, cái tên phòng thu chi chết tiệt này ! Ngươi làm cái gì vậy ! Mau tới đây !"

Nhạc Diểu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, mê man một trận, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu.

125.

Tiên sinh phòng thu chi tiến vào, vừa thấy người nằm trên mặt đất, nói: "Ngất xỉu rồi hả?"

Chưởng quầy tức giận đến giậm chân: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi làm cái gì vậy !"

Tiên sinh phòng thu chi cười: "Tiểu tử này thế nhưng thật sự uống rượu, cũng không mang theo tùy tùng, còn tưởng chúng ta không nhận ra hắn là minh chủ võ lâm, bị ta hạ thuốc mê cũng đáng."

Chưởng quầy nổi giận nói: "Nhìn ngọc bội kia, giáo chủ còn nằm trong tay hắn ! Ngươi là muốn hại chết giáo chủ sao !"

Tiên sinh phòng thu chi lạnh lùng liếc hắn một cái: "Ta biết, tất cả người trong Võ Lâm minh đều là ngụy quân tử, ngươi đưa tiền cho bọn họ cũng không đổi giáo chủ trở về được đâu."

Chưởng quầy: "Vậy ngươi hạ thuốc mê minh chủ võ lâm, thì có thể đổi giáo chủ trở về?!"

Tiên sinh phòng thu chi cười lạnh: "Một mạng đổi một mạng ! Tiểu tử này đang nằm trong tay chúng ta, tóm lại Võ Lâm minh sẽ có chút cố kỵ."

Chưởng quầy: "..."

Phòng thu chi lại nói: "Mấy tháng này giáo chủ chưa từng lộ diện, thì ra là nằm trong tay ở chính phái, trách không được vài ngày trước Tả Hữu hộ pháp đều đến phân đà này, chắc là muốn cứu giáo chủ ra, minh chủ võ lâm này cũng to gan ghê, còn muốn lấy thứ này lừa gạt chúng ta một phen, kiếm tiền bỏ túi riêng."

Chưởng quầy lặng lẽ xoay người: "Ta kêu người nói việc này cho Tả hộ pháp."

Phòng thu chi mặt đầy hưng phấn: "Ừm, nếu Tả hộ pháp biết được chúng ta bắt được minh chủ võ lâm, nhất định sẽ trọng thưởng cho chúng ta! Ta muốn điều đến tổng đà Ma Giáo lâu rồi, xem ra nguyện vọng này hôm nay có thể thực hiện rồi!"

Chưởng quầy dặn dò tiểu nhị đi tìm Tả hộ pháp, lại quay đầu.

Tiên sinh phòng thu chi nói: "Minh chủ võ lâm rời đi quá lâu, chỉ sợ Võ Lâm minh sẽ có điều hoài nghi mà gây bất lợi cho giáo chủ."

Chưởng quầy: "Ý của ngươi là?"

Phòng thu chi: "Sai người viết phong thư, giao cho hắn đưa đến Võ Lâm minh, nói cho bọn họ, minh chủ nằm trong tay chúng ta, kêu bọn họ đừng nên manh động."

Chưởng quầy: "..."

Chưởng quầy: "... Không biết vì sao, ta có chút hoảng hốt."
« Chương TrướcChương Tiếp »