Một đêm yên ổn, không ai quấy rầy, Lâu Duật Đường ngủ thẳng đến tận sáng ngày hôm sau, chỉ đến khi bị cái dạ dày trống rỗng và cơn đau đầu do rượu cùng tra tấn mới tỉnh dậy. Y rêи ɾỉ một tiếng, xoay người nhấc chân đá cái chăn đơn ra, lúc này mới phát hiện cả người trần trụi.
Đáng chết! Về sau tuyệt đối không thèm uống rượu nữa.
Lâu Duật Đường biết mình uống rượu vào thì không khống chế được, uống vào rồi cái gì cũng có thể làm được, trước kia đã mấy lần doạ sợ một đống người, may mắn còn có người cháu giúp y giải quyết hậu quả, mới miễn cưỡng bảo trì thanh danh của y, cũng không đến nỗi thân bại danh liệt.
Lần này... Chắc cũng là thằng cháu đã giải quyết đi?
Lâu Duật Đường cảm thấy trí óc không được ổn lắm, có một loại cảm giác không thể xác định được, rất không bình thường. Y vặn vặn thắt lưng, đến lúc này thần kinh trì độn của y mới phát hiện ra chỗ nào khác thường.
Nơi bí mật có một chút cảm giác tê dại, giống như đang bị nhét cái gì vào, có loại cảm xúc tê trướng quái dị. Y đưa tay ra sau sờ, lại thấy sau mông chỉ là cái qυầи ɭóŧ, thử thăm dò túm lấy phần bên ngoài, chậm rãi lôi thứ đang bị nhét vào trong cơ thể ra, vải dệt ma sát vách trong của ruột vốn mẫn cảm, lại thêm thân thể vì say rượu mà có chút hư thoát gây ra kí©h thí©ɧ kinh người. Lâu Duật Đường hít một hơi thật sâu, rêи ɾỉ ra tiếng: "Mẹ nó! Cái tên hỗn đản nào dám chỉnh ta?"
Khách sạn Kim Long là sản nghiệp của Ngự Phong Đường, từ quản lí đến công nhân đều là người trong nhà, không thể có người ngoài trà trộn vào. Y Lâu Duật Đường tuy rằng chẳng có tài năng gì, nhưng tốt xấu cũng là một trong những nhân vật quan trọng, là cái tên chết tiệt nào dám động thủ trên đầu thái tuế?
Lâu Duật Đường rất không thích thú, vứt cái qυầи ɭóŧ xuống mặt đất, định xoay người xuống giường, đột nhiên nhìn đến mảnh giấy nhắn vứt ở đầu giường, y dựa người xuống gối, nhoài người ra tóm lấy tờ giấy.
Vài giây sau tờ giấy lại rơi từ tay y xuống giường, Lâu Duật Đường sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy, trợn mắt há hốc mồm.
Y cư nhiên bị người ta thượng?
Rượu say đổi tính lại còn bị người ta nhầm là nam kỹ bán xuân, suốt cả một đêm, bị một tên nam nhân...!
Lâu Duật Đường ôm chặt lấy cái đầu vẫn còn đang đau nhức, ngã úp vào giường rên lên không tiếng động.
Là ai? Là ai dám? Cái tên Mr.S đến tột cùng là kẻ nào, là người trong nhà hay người ngoài? Làm thế nào mà trà trộn vào đây?
Cảm giác không khoẻ nơi tư mật bị dị vật xâm chiếm vẫn còn lưu lại, ngay tại lúc y ảo não đến chết khϊếp này, càng trở nên rõ ràng hơn, càng khiến Lâu Duật Đường thêm khẳng định y đã bị người thượng. Y nôn khan vài tiếng, nghiêng ngả lảo đảo vọt vào tolet, điên cuồng rửa ráy.
Thật ghê tởm! Thân là nam nhân lại bị một tên nam nhân khác đâm vào cái địa phương này, y vừa tưởng tượng đến đã muốn gϊếŧ người, hơn nữa càng khiến người tức giận chính là, y ngay cả đối phương là ai, bộ dáng như thế nào đều không thể nhớ nổi.
Giống như mấy cô gái bị mê gian thường được chiếu trên tivi, Lâu Duật Đường kì cả người đến đỏ ửng cả lên mới miễn cưỡng mất đi cảm giác toàn thân như có một đống giòi lúc nhúc. Y dựa vào tường, hai chân phát run đi ra khỏi bồn tắm lớn, tuỳ tiện lau người, phủ thêm cái áo choàng khách sạn rồi ngã nhào lên giường, xoa xoa thái dương thầm nghĩ muốn tỉnh táo lại một lát.
Đợi đến khi suy nghĩ đã bắt đầu có chút rõ ràng, trí nhớ quay về tối hôm qua, y còn nhớ lúc uống say đến không biết gì đã tóm lấy một phục vụ sinh, yêu cầu hắn mang mình lên lầu. Tuy rằng sau đó phát sinh chuyện gì y một chút cũng không có ấn tượng, nhưng... Lâu Duật Đường xanh cả mặt, y sợ hãi, hình như, hình như, đại khái... y đã cởi sạch quần áo mà múa khiêu da^ʍ...
Chẳng lẽ chính là cái tên phục vụ sinh to gan kia dám đem mình ăn sạch sẽ? Lâu Duật Đường sắc mặt càng lúc càng âm trầm, cầm điện thoại gọi cho Lâu Triển Nhung, ngắn gọn yêu cầu.
"Mang cái tên hôm qua đưa ta lên phòng đến đây."
Hai mươi phút sau, Lâu Triển Nhung gọi điện thoại đến.
"Tất cả người làm trong khách sạn đã tập hợp, nhưng không thấy cái tên ngày hôm qua đưa ngươi lên lầu, quản lí cũng nói không thấy người như vậy. Thúc thúc, ngươi có khoẻ không? Ta nghĩ có thể là người bên ngoài trà trộn vào, ta lập tức sẽ cho người đi điều tra."
"Ta... không sao..." Lâu Duật Đường hữu khí vô lực, như có như không trả lời, có cái loại cảm giác vô lực kêu trời không thấu.
Y không biết nên cảm thấy may mắn hay là khủng hoảng, hiển nhiên cái tên đêm qua không phải người của Ngự Phong Đường, đỡ khiến cho y không còn mặt mũi nào mà gặp Giang Đông phụ lão. Nhưng... Một tên người ngoài không thể xác định được hành tung thân phận mà nói, giống như một cái địa lôi không biết chôn ở chỗ nào, tuỳ thời đều có thể khiến y tan xương nát thịt.
Lâu Duật Đường đã cảm thấy bản thân như đang đi trên một phiến băng mỏng, như rơi xuống vực sâu, y giống như một con thú đã đa nghi lại thêm cái đuôi hồ ly, cả ngày lo lắng đề phòng, nghi thần nghi quỷ. Tình trạng này giằng co đến hơn nửa tiếng, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn im lặng, không có kẻ nào tìm đến y gây phiền toái, việc này khiến cho Lâu Duật Đường bắt đầu thả lỏng trở lại, khôi phục bản tính trước kia của mình.
Không được bao lâu, y lại vì một vụ án mà chính thức biết cái tên cảnh sát Thiệu Vĩnh Côn.
"Lâu tiên sinh, hân hạnh được gặp mặt." Thiệu Vĩnh Côn bày ra nụ cười tươi như ánh mặt trời, tháo xuống bao tay giờ bản tay về phía y, "Tiểu đệ họ Thiệu, tên là Thiệu Vĩnh Côn."
"Nghe danh đã lâu." Lâu Duật Đường nhíu mày lại, sắc mặt ngưng đọng, miễn cưỡng đưa tay bắt lại, sau đó lại có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, hình như đã từng gặp qua ở đâu, nhưng y khẳng định trong số tất cả bạn bè lẫn đối thủ của mình, căn bản không có ai như thế này. Căn cứ vào tình báo mật của y, cái tên Thiệu Vĩnh Côn này lai lịch cũng không nhỏ - tốt nghiệp học viện cảnh sát, ở Lân Thị phá được vài vụ trọng án, còn phá được hai vụ án lâu năm chưa tìm được hung thủ, làm đến chân tướng rõ ràng. Cục trưởng cục cảnh sát thành phố cũng đặc biệt yêu quý hắn, phải dựa vào thật nhiều mối quan hệ mới kéo được người về đây, mà hắn từ lúc được điều đến cũng ra tay bất phàm, bắt được hung thủ bâm thây gϊếŧ người gây khủng hoảng lòng người nửa năm trước cùng với vụ án kết bè gϊếŧ người tống tiền, báo chí TV càng trở nên quan tâm, khiến hắn bỗng nhiên trở thành ngôi sao trong giới cảnh sát.
Trong đời có những người nhìn thực đáng ghét, nhưng người ta lại tận lực tránh gây sự với bọn hắn, Thiệu Vĩnh Côn thanh danh vang dội, Ngự Phong Đường cũng chú ý tới hắn. Bất quá cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng xâm hại đến lợi ích của bọn họ, từ góc độ của Ngự Phong Đường mà nói, kéo được hắn về phía mình vẫn là một món hời.
Không biết vì cái gì, Lâu Duật Đường vừa nhìn thấy người kia trong lòng liền dấy lên cảm giác chán ghét bài xích, nhìn thấy nụ cười sáng sủa của đối phương lại thập phần chướng mắt, mà thân hình to lớn của người kia đối với loại hình thể nhã nhặn thon gầy của y lại tạo thành cái cảm giác áp bách trong tâm lý, khiến Lâu Duật Đường không ngừng có cảm giác muốn lùi về phía sau.
Loại cảm giác uất ức không hề có đạo lý này, trước mắt tuy rằng cái vụ gϊếŧ người phát sinh ở địa bàn của Ngự Phong Đường, nhưng một chút cũng không quan hệ đến y, có bằng chứng ngoại phạm không ở hiện trường một cách chắc chắn, Lâu Duật Đường cũng không biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì?
Thái độ tên hộ Thiệu kia vẫn rất hoà ái nhìn y cười không ngừng, cười đến mức Lâu Duật Đường cả người sợ hãi, cơ hồ cảm giác đối phương tay trái thì giăng bẫy, tay phải còn đang lùa y vào.
"Ách..." Y thanh thanh giọng, nghiêm trang hỏi: "Còn có cái gì cần bọn ta hỗ trợ không?"
Trên ghế lô trong câu lạc bộ sa hoa có một thân thể đang nằm đấy, mùi máu tươi xông vào mũi, khiến Lâu Duật Đường có chút cảm giác chán ghét mà nhăn mi lại.
"Có, mời xem cái này." Tuy rằng vừa nhìn đến người kia đã muốn cười, nhưng Thiệu Vĩnh Côn vẫn phải giải quyết công tác trước, mở máy tính cầm tay, cho y xem ảnh chụp mới được gửi đến, nhẹ giọng hỏi: "Anh có quen biết người này không?"
Lâu Duật Đường lắp bắp kinh hãi, thấp giọng nói: "Hắn là quản lí câu lạc bộ đêm này, Trần Thiên Nghĩa."
Trong phòng thật ngăn nắp, không có dấu vết giãy dụa hay đánh nhau, miệng vết thương nằm ngay giữa trán, một phát trí mạng, xung quanh còn có thể nhìn thấy tàn tích của viên đạn, hiển nhiên là bắn từ cự li rất gần, phương pháp gϊếŧ người đầy chuyên nghiệp. Lâu Duật Đường cắn môi, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh đã đem biểu tình điều chỉnh thành bộ dáng lạnh lùng, cả người tản mát ra hương vị đề phòng.
Hiển nhiên là cạnh tranh trong nội bộ, cán bộ trọng yếu bị bắn chết, tất nhiên sẽ khiến cho nội bộ Ngự Phong Đường kịch kiệt phản ứng, nhưng, tại sao cảnh sát lại tham gia vào vụ này? Là ai báo án?
Bối rối chợt loé lên trong mắt y không thể nào qua nổi quan sát của Thiệu Vĩnh Côn, cảnh sát tiên sinh ý vị thâm trường nhìn y một cái, thình lình hỏi: "Đêm qua từ 10 đến 12 giờ, Lâu Triển Nhung ở đâu?"
Lâu Duật Đường cẩn thận che dấu thần sắc lo lắng, mặt không đổi, không cần nghĩ ngợi đã trả lời: "Ở chung với ta."
Thiệu Vĩnh Côn khoé môi hơi nhấc lên, nụ cười rõ ràng không có hảo ý khiến cho sống lưng y phát lạnh. Lâu Duật Đường không khỏi có chút buồn bực, y cũng được coi là người đã trải qua không ít sóng gió, lá gan không lớn càng không nhỏ, cũng đủ để ứng phó với mấy sự việc ngoài ý muốn, nhưng tại sao trước mặt nam nhân này y không thể tự chủ được mà cảm thấy khϊếp đảm, thậm chí còn có cảm giác không dám nhìn thẳng vào hắn?
Nhóm cảnh sát đang bận bịu xử lý hiện trường, Thiệu Vĩnh Côn nhìn thực nhàn nhã, thấy y không yên, liền kéo đến một cái ghế trong phòng, chậm rãi nói: "Ngươi là đang muốn bảo vệ hắn? Ở trên toà mà dám giả mạo chứng cứ sẽ phải nhận trách nhiệm hình sự đấy!"
Lâu Duật Đường cắn chặt răng, kiên quyết không chịu thất thố trước mặt đối phương, mạnh miệng nói: "Lời ta nói ra ta tự chịu trách nhiệm."
Thiệu Vĩnh Côn cười nhẹ một tiếng, cánh tay như vô tình mà khoác lên thành sô pha sau lưng y, như đang nhìn một con hồ ly đã sa vào bẫy, ánh mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm, cố ý kéo dài âm điệu: "Nhưng ta đã xem băng ghi hình của tổ an ninh, Lâu Triển Nhung lúc 12 giờ 26 phút đã vào trong căn phòng kia."
Lâu Duật Đường thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Thiệu Vĩnh Côn, trong đầu oanh một cái.
Băng ghi hình làm thế nào mà rơi vào trong tay Thiệu Vĩnh Côn được? Câu lạc bộ đêm cũng có một số giao dịch không thể công khai ngoài ánh sáng, cho nên băng ghi hình an ninh đối với Ngự Phong Đường mà nói là vật tuyệt đối cơ mật, cho dù có là cảnh sát cũng chỉ lấy được vài cuốn băng đã được chỉnh sửa qua, hắn làm thế nào mà lấy được bản gốc chứ?
Lâu Duật Đường vẫn biết Ngự Phong Đường luôn bị cảnh sát nhòm sau lưng, nhưng song phương vẫn cố gắng duy trì một trạng thái cân bằng, hạn chế can dự vào việc của nhau. Y cũng vô tâm vô lực mà đi quản cái này, chỉ riêng đấu tranh nội bộ phe phái trong đường cũng đã đủ khiến y đau cả đầu rồi.
Nhưng hiện tại, đã không còn là vấn đề rò rỉ thông tin cơ mật nữa, quả nhiên có người đã cấu kết với Thiệu Vĩnh Côn, mà mục đích, lại không thể đoán được.
Đêm qua Lâu Triển Nhung đi tìm Trần Thiên Nghĩa, nhưng y tin tưởng cháu mình chắc chắn không làm ra loại chuyện lỗ mãng này, cho dù có động thủ cũng sẽ làm sạch sẽ chu đáo, quyết không thể dễ dàng bị người ta nắm tóc như thế này được.
Cho nên, ít nhất lúc Lâu Triển Nhung rời đi, Trần Thiên Nghĩa vẫn còn sống.
Biểu tình Lâu Duật Đường vẫn bình tĩnh như nước, mang hết tất cả hành động của Trần Thiên Nghĩa mấy ngày qua xem xét lại một lượt. Ngoài trừ cướp được hai cái thẻ đỏ từ câu lạc bộ đối thủ, hắn cũng chưa từng làm chuyện gì quá ép người. Hơn nữa cái việc nhỏ kia cũng chẳng đáng khiến hắn rước lấy hoạ sát thân, Hồng Viễn Bang có làm việc cũng không khinh suất đến như vậy.
Như vậy chỉ còn một khả năng, "bị giá hoạ", Trần Thiên Nghĩa chính là thủ hạ thân tín của Nhị ca Lâu Phùng Xuân, Lâu Phùng Xuân lại coi Lâu Triển Nhung là đối thủ cạnh tranh lớn nhất trong Ngự Phong Đường. Trần Thiên Nghĩa đột nhiên bị bắn chết, mọi người dù ít dù nhiều cũng sẽ nghi ngờ Lâu Triển Nhung, mà cái tên ngoan độc Lâu Phùng Xuân kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội.... Rốt cuộc là ai mượn dao gϊếŧ người, làm ngư ông trục lợi?
"Cảnh sát Thiệu." Lâu Duật Đường khó khăn nở một nụ cười với Thiệu Vĩnh Côn, tận lực áp xuống cảm xúc dao động, làm như không có việc gì hỏi: "Triển Nhung sau khi rời khỏi, còn có ai đi vào không?"
"Cái này ta cũng không biết." Thiệu Vĩnh Côn mỉm cười nhìn y, buông ta ra. "Bản ghi chỉ ghi đến lúc hắn đi vào thôi, nội dung phía sau đều bị xoá rồi, trở về cục ta sẽ tìm người phục hồi lại xem, bất quá... chỉ là hy vọng xa vời."
Cái này không phải trực tiếp tuyên bố Lâu Triển Nhung là hung thủ gϊếŧ người sao? Lâu Duật Đường trừng hai mắt, dồn dập thở hổn hển vài cái, bình ổn cảm giác cuồn cuộn trong lòng, khuôn mặt trắng nõn có chút phiếm hồng, sốt ruột bắt lấy cánh tay của Thiệu Vĩnh Côn, nghiêm mặt nói: "Cảnh sát Thiệu, nó không gϊếŧ Trần Thiên Nghĩa đâu, nó không ngốc như vậy."
"Cái này thì phải điều tra rõ mới có thể kết luận được." Thiệu Vĩnh Côn tựa tiếu phi tiếu, một bộ thần sắc nhàn nhã tự đắc.
Lâu Duật Đường vẻ mặt càng thêm lo âu, người nhào về phía trước, thần sắc có chút dữ tợn, gằn từng tiếng nói: "Ta mặc kệ ngươi đã đồng ý với ai, cảnh sát Thiệu, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, giá bọn họ đưa ra ta cũng có thể đưa ra, thậm chí gấp đôi cũng không có vấn đề gì."
Thiệu Vĩnh Côn vẻ mặt có chút cổ quái, như đang cực lực nhẫn cái gì xuống, hắn cau mày nhìn Lâu Duật Đường dường như đang phát điên, ngữ khí mang theo ý cười nói: "Ngươi là đang hối lộ ta?"
Vô nghĩa! Kẻ nào cũng có giá của nó, y không tin cái tên họ Thiệu này là chính nhân quân tử! Lâu Duật Đường không hờn giận trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Chỉ cần là chuyện ta có thể làm, tuyệt không nói hai lời."
"Làm không được thì đừng có nói nha." Thiệu Vĩnh Côn vươn ngón trỏ ở trước mặt y lắc lắc, thái độ ngả ngớn khiến cơn tức của Lâu Duật Đường dâng lên, không đợi y nổi bão Thiệu Vĩnh Côn đột nhiên đẩy y ra, thu hồi thần sắc cà lơ phất phơ, nghiêm trang nói: "Nếu hắn thật sự vô tội, pháp luật chắc chắn sẽ trả lại trong sạch cho hắn..."
"Cái này không phải lời thoại trong [Lưới pháp luật nhu tình] sao!" Lâu Duật Đường hổn hển ngắt lời hắn, nhịn không được tóm lấy áo hắn, quát: "Mẹ nó, đừng có mà giở cái giọng đó với lão tử! Ngươi rốt cuốc muốn gì!?"
Thiệu Vĩnh Côn nhăn mặt nhíu mày, ngón trỏ điểm lên môi y, nói: "Khuôn mặt nhã nhặn xinh đẹp thế này, không nên nói lời thô tục."
Hạ xuống ngón tay mang theo độ ấm nhẹ nhàng cùng điện lưu truyền vào đôi môi khiến Lâu Duật Đường ngẩn ngơ một lúc, Thiệu Vĩnh Côn cho y một nụ cười sáng lạn mà nhiệt tình, nói: "Cho dù là ở trong hắc đạo, ngẫu nhiên cũng nên một lần tin tưởng vào tư cách của người cảnh sát chứ."
Lâu Duật Đường buông tay phẫn nộ nói: "Đáng tiếc ta chính là không tin tư cách cảnh sát của ngươi đấy, cũng không tin cả chỉ số thông minh của ngươi."
Thiệu Vĩnh Côn khoa trương mà làm ra động tác ôm lấy ngực. "Ta phải làm như thế nào mới chứng minh cho ngươi thấy được đây? Ta thật sự là cảnh sát tốt mà, bất quá có thể là tình nhân không được tốt lắm mà thôi."
"Liên quan gì đến ta!" Lâu Duật Đường lại nhịn không được mắng ra một câu thô tục, quay đầu đi ra ngoài.
Cửa phòng bị y đóng kêu cái sầm, bên trong chỉ còn lại một mình hắn, Thiệu Vĩnh Côn buồn cười, ôm bụng ngã vào sô pha.
Nam nhân bề ngoài nhã nhặn, tràn ngập phong độ học thức kia, rốt cuộc còn có bao nhiêu điểm thú vị để cho hắn khám phá nữa đây? Thiệu Vĩnh Côn nhớ tới màn múa thoát y mát mẻ đêm đó, thoáng chốc lại bị cảm giác muốn cười mãnh liệt bao phủ.
Y còn nói không liên quan đến mình cái rắm a, nghe không hiểu ý người ta muốn nói kia nhất định sẽ bị chơi đùa thật thảm a, Thiệu Vĩnh Côn sẽ dùng hành động thực tế nói cho y biết, bọn họ trong tương lai sẽ còn phát sinh rất nhiều quan hệ, mặc kệ có liên quan hay không cũng thế.