- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhà Lao Của Cáo
- Chương 1: Thượng
Nhà Lao Của Cáo
Chương 1: Thượng
"Mang cái này qua đi, cẩn thận một chút."
Thiệu Vĩnh Côn nói, bưng chiếc khay đi vào trong đại sảnh.
Hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi tuổi của đường chủ Ngự Phong Đường - Lâu Trấn Anh, trong đại sảnh yến hội của khách sạn Kim Long đầy tiếng người ồn ào, khách quý tề tựu. Không dấu vết liếc mắt một vòng quanh căn phòng, Thiệu Vĩnh Côn cũng nhận ra vài đại nhân vật có máu mặt trong thành phố.
Dù đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới kinh thương, trên người Lâu Trấn Anh vẫn không thể giũ bỏ hết cái khí chất tố cáo xuất thân từ bang phái của mình, Lâu Trấn Anh cũng chẳng sợ người khác biết mà phải che dấu, dù sao trong lòng mọi người đều đã rõ ràng, chỉ là trong nói ra mà thôi. Đặc biệt trong những dịp quan trọng như thế này, cũng không vì vậy mà thiếu người tiến đến chúc mừng.
Nhưng đó không phải là chuyện của hắn, Thiệu Vĩnh Côn hạ xuống ánh mắt, chỉnh lại trang phục đang mặc, giấu đi ánh mắt sắc xảo giả trang thành bồi bàn đơn thuần, tận lực giấu đi sự tồn tại của bản thân, không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội chú ý đến mình.
Nhiệm vụ đêm nay của hắn là lấy được tin nhắn từ tay trong Tuyến Dân, về phần những người khách của buổi tiệc này hắn cũng chẳng có hứng thú.
Trên mặt là nụ cười mỉm đầy khiêm tốn lễ phép, ánh mắt nhìn như tản mạn ở trong đại sảnh quét tới quét lui, giống như một phục vụ sinh ân cần chu đáo. Cho dù lão cáo già Lâu Trấn Anh kiến thức cao thâm có tình cờ bắt gặp hắn đang quét mắt một vòng, khi nhìn vào đôi mắt thản nhiên của hắn cũng chẳng mảy may nghi ngờ, tuy rằng cảm thấy thanh niên này có điểm quái lạ, nhưng cái khí chất ôn hoà vô lương vô hại này hoàn toàn không khiến ông ta có nửa điểm cảnh giác.
Đây là tài năng của hắn, Thiệu Vĩnh Côn chính là một nam nhân cực kì biết đóng kịch, giả sói giống sói giả hổ giống hổ, giả trang thành tiểu bạch thỏ ôn hoà thiện lương thì hoàn toàn không có điểm nào không giống tiểu bạch thỏ thiện lương ôn hoà.
Sau khi gặp mặt Tuyến Dân, hắn sửa sang lại cái nơ trên cổ, trong đầu tính toán cách rút lui thần không biết quỷ không hay. Không nghĩ tới lúc vừa đi ngang qua một cây cột, từ phía sau cái bồn cây cao lớn không biết lúc nào lại xuất hiện thêm một bóng người, lấy tốc độ nhanh đến mức sét đánh không kịp bưng tai mà lao về phía hắn.
Toàn thân trên dưới đột nhiên căng thẳng, Thiệu Vĩnh Côn gần như theo bản năng mà tung ra một quyền, may mắn hắn kịp thời nhớ tới tình trạng bản thân lúc này, lập tức phát huy động tác biểu diễn hoàn mỹ, kêu lên sợ hãi một tiếng, "không hề phòng bị" mà ngã gục trên mặt đất.
Người kia nặng nề mà ngã lên người hắn, phía dưới lại là sàn nhà cẩm thạch cứng rắn mà lạnh như băng. Thiệu Vĩnh Côn bỗng nhiên bị trở thành đệm thịt cực kì khó chịu, giả bộ giật mình nén đau xoay người lại đỡ lấy tên liều lĩnh kia.
"Tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
Đó là một nam nhân trắng nõn nhã nhặn, dáng người gầy, dung mạo đoan chính, thoạt nhìn thì giống đã uống say đến chẳng biết gì, cả người ngồi phịch trên người hắn. Thiệu Vĩnh Côn tìm tòi trong trí nhớ một lúc, mới nhận ra người này chính là đứa con thứ tư của Lâu Trấn Anh – Lâu Duật Đường.
Mấy tên bảo kê trong Ngự Phong Đường lập tức chạy đến, ba chân bốn cẳng đem bọn họ nâng dậy, Lâu Duật Đường vẫn tóm lấy hắn không buông, lớn giọng nói.
"Mang... mang ta lên lầu..."
Lâu Duật Đường người đầy một mùi rượu, Thiệu Vĩnh Côn không tự giác mà nín thở. Tên quỷ rượu chết tiệt này thật sự coi hắn là phục vụ bàn hay sao.
"Ngươi, đưa cậu lên lầu, phòng 1023."
Lâu Triển Nhung cháu của Lâu Duật Đường chỉa chỉa Thiệu Vĩnh Côn, đem chìa khoá phòng cùng một xấp lớn tiền boa đưa cho hắn.
"Đưa vào trong phòng là được rồi, việc khác cũng không cần ngươi làm, lúc đi ra nhớ khoá cửa lại."
"Vâng."
Thiệu Vĩnh Côn nhẹ giọng đáp. Có chút nghi ngờ cái câu "Nhớ phải khoá cửa", nhưng hắn cũng chẳng hơi đâu mà suy nghĩ nhiều như thế, phải nhanh chóng mang tên này lên lầu, hắn còn đang vội thoát thân đấy!
Vừa lỗi vừa ôm mà đen Lâu Duật Đường vào trong thang máy, lúc chỉ còn có hai người, khoé môi Thiệu Vĩnh Côn lại gợi lên một nụ cười trào phúng, càng nhìn càng quỷ quyệt.
Ra tay cũng thật hào phóng a, ngay đến cả Lâu Triển Nhung cái loại trời sinh tính đa nghi không ai không nghi ngờ kia mà còn bị hắn qua mắt, xem ra hành động này của mình quả thật xuất quỷ nhập thần.
"Buồn nôn quá..."
Lâu Duật Đường mềm nhũn bám chặt vào cánh tay hắn, một tay che miệng, Thiệu Vĩnh Côn đỡ thắt lưng người kia, ôn nhu trấn an.
"Sắp đến phòng rồi, ngài cố nhịn một chút."
Cái bộ quần áo này là hắn đi mượn a, mai còn phải trả lại cho người ta đấy, hắn cũng không muốn bị tên ma men này phun đầy thứ gì vào người đâu, đến lúc đó còn phải tự xuất tiền túi ra mà trả phí giặt ủi.
Lâu Duật Đường thống khổ mà hừ nhẹ hai tiếng, Thiệu Vĩnh Côn lơ đãng liếc mắt nhìn, lại phát hiện cái biểu tình nhẫn nại chịu đựng của nam nhân này cũng thập phần rung động lòng người.
Mày nhăn thành một đoàn, ngũ quan vặn vẹo, trên thái dương có lấm tấm mồ hôi, mấy đường gân xanh như ẩn như hiện ; đôi mắt phiếm hồng, trong mắt long lanh có nước, tóc đen mềm mại xuôi xuống, khuôn mặt trắng nõn đoan chính lại có thêm vài phần ý vị phong lưu mê người, hoàn toàn không giống cái loại khí chất lạnh lùng cứng ngắc ngày thường, cái loại biểu tình cấm dục này càng khiến cho người ta thấy hứng thú.
Rượu là mặc tràng độc dược, còn sắc là đao thương, đều là những thứ hại người. Thiệu Vĩnh Côn nhìn thấy Lâu Duật Đường biểu tình cố nén thống khổ, trong đầu liền trồi lên câu nói ấy.
"Đinh!" Cửa thang máy chậm rãi mở ra, đã tới tầng mười. Thiệu Vĩnh Côn xua đi ý niệm mới hình thành trong đầu, ôm lấy thắt lưng Lâu Duật Đường mang y vào trong phòng 1023.
Vốn tính toán chỉ cần vất y ở cửa là xong, có điều đột nhiên Thiệu Vĩnh Côn lại thay đổi chủ ý, hắn chu đáo mang Lâu Duật Đường vào tolet, còn đem nắp bồn cầu mở ra, sau đó bàng quang khoanh tay đứng một bên.
Lâu Duật Đường từ lúc trên đường đã choáng váng, dạ dày từng đợt quặng lên, gắng gượng đến bây giờ rốt cuộc cũng đã được thả lỏng. Y bất chấp bẩn thỉu, ôm lấy bồn cầu kịch liệt phun vào trong, tolet trong nháy mắt tràn đầy vị nôn vừa chua vừa thối.
Thiệu Vĩnh Côn bịt mũi lại, chán ghét nhìn nam nhân đang quỳ rạp trên sàn tolet, tự thấy mình bây giờ chính là tự chuốc lấy cực khổ, chỉ vì nhất thời ngứa ngáy, còn đứng ở đây mà nhìn một lão nam nhân nôn đến thất điên bát đảo, thật sự là nhàm chán tới cực điểm.
Lâu Duật Đường nôn xong dạ dày cũng sạch sẽ, vô lực ngồi bệt trên sàn nhà, trước mắt biến thành một màu đen, nước mắt dàn dụa, xoa bụng thấp giọng rêи ɾỉ.
Thiệu Vĩnh Côn ánh mắt đảo qua, đột nhiên cảm thấy bản thân mình lưu lại đây cũng không phải hoàn toàn không có ý nghĩa.
Biểu tình lo lắng ẩn nhẫn mới rồi hiện tại lại trở thành hư thoát hoảng hốt, Lâu Duật Đường có chút thất thần dựa vào bên cạnh bồn cầu, trong mắt lệ quang lưu chuyển, hé ra khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ còn lưu lại vài phần thần sắc uỷ khuất buồn rầu, phảng phất như bình thường đã phải chịu hết thảy mọi loại lăng nhục, khiến hắn huyết mạch sôi sục, máu chảy càng nhanh hơn.
Thiệu Vĩnh Côn từ lâu đã biết tính hướng của mình, không thích nữ nhân chỉ yêu nam nhân, lúc rảnh rỗi cũng sẽ đi mấy quán bar bao vài tiểu mỹ nam. Bất quá, hắn cũng chưa từng có hứng thú tiếp súc với loại đại thúc thế này, hôm nay quả thực là thu được kết quả hơn cả mong đợi.
"Giúp ta.... lên giường..."
Lâu Duật Đường cuối cùng cũng nói được, đôi môi run rẩy, đáng thương hề hề vươn tay về phía hắn.
Nếu không phải không đúng thời điểm, chỉ sợ hắn cứ thuận thế mà đè luôn người kia xuống.
Lâu Duật Đường một chút cũng không ý thức được nguy hiểm của bản thân trước mặt cái tên lang đội lốt người này, đập tay xuống nền, lại thêm một tiếng than nhẹ.
"Mau... Nhanh lên..."
Uống rượu mà cũng uống đến trình độ này, Thiệu Vĩnh Côn hừ một tiếng, đem chén nước cho y uống thông giọng, còn vắt một cái khăn ẩm lau khô mồ hôi trên trán, cởi ra cái áo khoác cứ như được tẩm rượu của y đang bốc mùi đến tận trời, rồi mới vác người vất lên giường.
Lâu Duật Đường từ từ nhắm lại hai mắt hàm hàm hồ hồ nói cám ơn, Thiệu Vĩnh Côn chỉnh lại tư thế cho y xong. Biết nơi này không nên ở lâu, đang định bứt ra chạy lấy người, không nghĩ tới hắn vừa mới xoay người, chân còn chưa kịp nhấc lên, một cái gì đó mềm nhũn đã bay đến trên đầu hắn.
Thiệu Vĩnh Côn trở tay cầm lấy vật thể chưa xác định kia, đây rõ ràng là một cái qυầи ɭóŧ vẫn còn ấm hơi người nha, hắn không khỏi sửng sốt mất một lát, nhìn lại Lâu Duật Đường, người kia đã cởi đến không còn một mảnh vải. Chỉ thấy y lắc lắc muốn đứng lên, tóm lấy một cái cột trụ giường bắt đầu vặn vẹo thân thể mà nhảy múa hết mình, vừa nhảy còn vừa lầm bầm ư ử hát, phun ra một đống chữ nghĩa rời rạc không rõ.
Thiệu Vĩnh Côn nhìn mà choáng váng, ánh mắt chiếu từ đầu đến chân, lại từ chân đảo lên đầu, cố tình nấn ná nhìn cái đang lúc ẩn lúc hiện ở giữa hai chân kia, sau đó lại trở lại trên mặt Lâu Duật Đường. Phát hiện vè mặt người kia mê say, ánh mắt nửa mở nửa khép, tóm lấy giường trụ vừa xoay vừa miết, thỉnh thoảng còn giơ một chân lên biểu diễn lão thụ bàn cái, từng địa phương ẩn mật trên người cũng vì thế mà không hề che đậy phô bày toàn bộ trước mắt Thiệu Vĩnh Côn.
Không thể tưởng tượng được một người lúc nào cũng nghiêm trang như Lâu Duật Đường lúc rượu vào còn có một nhân cách khác thế này? Trách không được Lâu Triển Nhung dặn dò hắn phải khoá cửa lại, nếu mà bị đối thủ một mất một còn nhân cơ hội này mà chụp ảnh bôi nhọ, mặt mũi Ngự Phong Đường để đâu cho khỏi mất.
Thiệu Vĩnh Côn đem qυầи ɭóŧ trên tay chơi đùa một lúc, đồng thời ung dung mà thưởng thức màn vũ đạo tươi mát xinh đẹp trước mặt. Trong lòng thầm hận an ninh của yến tiệc quá cẩn mật, không thể mang điện thoạt di động vào, nếu không lúc này có khi đã ghi lại được những hình ảnh phong tao đến tận xương này, lúc không có việc gì lấy ra thưởng thức, chỉ mới nghĩ đến thôi mà đã mất hồn.
Vài phút sau, thể lực của Lâu Duật Đường đã không còn nhiều nữa, thở hồng hộc ngồi xuống giường, mệt đến mức mắt như muốn mờ cả đi. Thiệu Vĩnh Côn nhẹ nhàng cúi xuống, ấn một phát vào trước ngực y, Lâu Duật Đường liền thẳng tắp ngã vào giường, ình một cái liền ngủ.
Thiệu Vĩnh Côn nhẫn nhịn thật vất vả, rốt cục không nín được gập bụng cười ha ha một tràng.
Không nghĩ tới một nhiệm vụ hoàn toàn không thú vị lại cho hắn như trúng quả độc đắc, chứng kiến một cảnh tượng thú vị thế này, thật sự là thu hoạch xa xỉ. Thiệu Vĩnh Côn cười đến chảy cả nước mắt, mà cái tên Lâu Duật Đường trước mặt đang dang tay dang chân, ngủ đến không hề phòng bị kia, căn bản không biết chính mình bị người ta tham quan một vòng, chỉ trở mình một cái nói mê.
"Ồn chết mất..."
Thiệu Vĩnh Côn sau khi cười no nê thì tròng mắt đảo một cái, cá tính thích chọc người lại bắt đầu trỗi dậy, hắn tách ra đôi chân vô lực của Lâu Duật Đường, lộ ra tiểu hoa cúc giấu kín ở đó, sau đó lại lấy cái qυầи ɭóŧ vẫn để ở một bên xoay một vòng, ngón tay để ở cửa vào nhẹ nhàng đẩy miếng vải đi vào.
Thân thể Lâu Duật Đường giật một cái, nhưng y chỉ hừ nhẹ một tiếng, không an phận mà vặn vẹo thân mình, Thiệu Vĩnh Côn đè lại thắt lưng của y, lại bắt đầu buồn cười.
Chờ đến lúc y tỉnh lại thấy mình thò ra thêm một "cái đuôi", biểu tình lúc đó khẳng định sẽ thập phần hấp dẫn.
Thiệu Vĩnh Côn còn sợ không đủ kí©h thí©ɧ, đem tiền boa mà Lâu Triển Nhung cho hắn để lại trên bàn, bên cạnh còn để lại một mẫu giấy.
[Thân thể của ngươi so với tưởng tượng của ta còn mĩ vị hơn, đa tạ đã khoản đãi, sau này còn gặp lại.
Kí tên Mr. S.]
Viết xong, Thiệu Vĩnh Côn còn náng lại thưởng thức Lâu Duật Đường duyên dáng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thêm một lát, khoé môi mỉm cười nói nhỏ.
"Chúc người có một giấc mộng đẹp, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."
Nói xong, liền rời khỏi phòng, cũng không quên đem cửa khoá lại.
Đem chìa khoá phòng giao cho quầy tiếp tân, Thiệu Vĩnh Côn đổi quần áo rời khỏi khách sạn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâu Duật Đường, ấn tượng khắc sâu cả đời khó quên. Năm nay Thiệu Vĩnh Côn hai mươi bốn tuổi, đến tổ trọng án còn chưa đến một tháng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhà Lao Của Cáo
- Chương 1: Thượng