Nghe câu trả lời của Lưu Á Danh, Tiêu Chấn Long hơi sững sờ một chút, sau đó hai người nhìn nhau cười ha ha. Đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa đôi bên được kéo gần không ít, nhưng cả hai đều hiểu kết quả của sự kết hợp vì lợi ích lần này. Lời “cảm ơn” thứ nhất của Lưu Á Danh là đế cảm ơn Tiêu Chấn Long vì đã giúp gã ta loại bỏ Lẽ Chí Nam, lời “cảm ơn” thứ hai của Tiêu Chấn Long là cảm ơn Lưu Á Danh đã tuân thủ lời hứa thả bọn họ ra khỏi nhà giam Thành Bắc. Nhắc đến mới nhớ Tiêu Chấn Long vẫn còn thiếu Lưu Á Danh một lần, nếu như không phải vừa rồi gặp được Lưu Á Danh thì có lẽ Tiêu Chấn Long đã bị cảnh sát bẳt đi từ lâu rồi, cho dù Tiêu Chấn Long có thế trốn thoát thì cũng là vô cùng khố cực.
“Tại sao vừa rồi anh không nói với họ rằng tôi là tội phạm trốn thoát từ Thành Bắc?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Giao cậu cho cảnh sát thì tôi có ích lợi gì không?” Lưu Á Danh liếc nhìn Tiêu Chân Long một cái, nói tiếp: “Tôi đã đạt được mục đích của mình rồi, những thứ khác đối với tôi đều chỉ là dư thừa.”
“Nhưng tôi vẳn phải nói một tiếng cảm ơn!” Tiêu Chấn Long cổ chấp nói.
Lưu Á Danh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cười khố.
“Nếu như cậu bỏ đi một mình, tôi tin rằng không ai trên thế giới này có thế bắt được cậu!” Lưu Á Danh nói.
“Bọn họ là anh em của tôi, tôi sẽ không bỏ rơi bọn họ!” Tiêu Chấn Long kiên định đáp lời.
Lưu Á Danh biết lời Tiêu Chấn Long đã nói ra thì sẽ không thay đối, cho nên cũng không khuyên anh thèm nữa. Hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng hứng gió biến, trải nghiệm cảm giác ấm ướt dính dấp của nó.
“Trước lúc cậu vào phòng, cục phó Lý đã nói với tôi mấy ngày này hành động lùng bắt các cậu sẽ rất quyết liệt, chờ qua vài ngày sẽ được nới lỏng ra, những gì bọn họ đang làm bây giờ đều là đế cho cấp trên và dư luận xem. Lê Chí Nam đã ở nhà giam Thành Bẳc lảu như vậy rồi, không chỉ vơ vét một khoản tiền lớn từ các tội phạm mà còn dùng số tiền này đế xây dựng một mạng lưới xã giao khống lồ trong xã hội. Thế nên cái chết của Lê Chí Nam đã gây ra một cú sốc lớn cho các đồng chí lãnh đạo các tỉnh, họ còn ra lệnh cho thành phố nhất định phải bắt các cậu về. Nhưng đèm nay cục phó Lý lại nói với tôi rằng lãnh đạo cấp trên đã buông tha rồi, cậu biết tại sao bọn họ lại thay đối thái độ nhanh đến như vậy không? Nghe nói là gia đinh của Lê Chí Nam đã mua chuộc các lãnh đạo có thấm quyên đế ra yêu cầu như vậy!”
“Tại sao?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Bởi vì bọn họ cho rằng cảnh sát cứ lùng bắt như thế thì quá hời cho cậu, cho nên người nhà của Lẻ Chí Nam đã ra tay khuyến khích tất cả những người của hắc đạo và những tên sát nhân hàng đầu trong nước cùng nhau truy đuổi cậu!”
“Cái gì?” Tiêu Chấn Long thất thanh. Anh có lòng tin bọn họ có thể chơi trò đuổi bắt cùng cảnh sát, dù cho bọn họ có tận tám người, nhưng bị hắc đạo đuối gϊếŧ thì khác với khi bị bạch đạo săn lùng rất nhiều, đế có được tiền thưởng, bọn chúng sẽ một mực đuối gϊếŧ cho đến khi kẻ đó chết mới thôi.
Lưu Á Danh cười một tiếng, nói: ‘Tôi tin rằng trong vài ngày nữa tin tức này sẽ lan truyền đến tất cả các băng nhóm lớn nhỏ, đến khi đó các cậu sẽ trở thành mục tiêu của bọn chúng. Nếu như cậu biết đám người đó treo thưởng để ám sát là bao nhiêu, e rằng cậu còn sốc hơn đấy!”
“Bao nhiêu?”
“Một triệu!”
“Cái gì? Một triệu tiền hoa hồng đế ám sát!” Khuôn mặt Tiêu Chấn Long trở nên căng thắng hơn bao giờ hết, ánh mắt sâu thẳm như thế xuyên qua bóng tối vô tận. Bổng nhiên một làn gió biển gào thét tấn công tới, đúng là gió mang giông bão đến mà, Tiêu Chấn Long thở dài trong lòng.
Chẳng lẽ cuộc hành trình trốn chạy trong tương lai của anh bẳt buộc phải trở thành thù địch với sát thủ và hắc đạo trong cả nước sao?
Ám: tính từ. Chính là lén lút, bí mật, không nhìn thấy được, không ở ngoài sáng, cũng không công khai.
Hoa: danh từ. Một khoản tiền, khoản chi phí chi trả một công dụng đặc thù nào đó.
Ám hoa đổi lập với minh hoa, minh hoa là treo thưởng công khai, còn ám hoa thì luôn bị dán mác của bên xấu xa, xã hội đen, chỉ có người trong giới xã hội đen mới lưu truyền cái này.
Ám hoa vừa ra, không chết không dừng!
Huống hồ là ám hoa một trăm vạn, Lê Chí Nam đúng là có tiền, trong lòng Tiêu Chấn Long nghĩthầm, bật cười nói: “Tôi đáng giá thế sao?”
“Cậu có đáng giá thế khồng thì không phải do cậu quyết định.” Lưu Á Danh nói với khuôn mặt không cảm xúc: “Bây giờ cậu có hai lựa chọn, một là ra tự thú, lựa chọn này thì đến cuối cùng cũng sẽ chết, nhưng sẽ rất thoải mái, một lựa chọn khác là bỏ trốn, mặc dù rất tự do nhưng sẽ đối diện với sự truy sát của toàn bộ giang hồ, cậu có lòng tin sẽ sống tiếp được không?
Kết quả có khi còn sống không bằng chết.”
“Anh nghĩ tôi sẽ chọn cái đầu sao?”
“Không!” Lưu Á Danh trả lời vô cùng chác chắn.
“Tôi nói rồi, bất cứ ai muốn mạng của tôi thì tôi sẽ khiến anh ta phải trả giá bằng máu. Cho dù trở thành kẻ thù của toàn bộ bang nhóm trong giang hồ.” Nhìn Tiêu Chấn Long nói hết câu, Lưu Á Danh bỗng nhiên cảm nhận được hơi thở khủng bố, đó
là sự khủng bổ khiến người ta rét lạnh vào tận trong xương tủy, lúc này cả người Tiêu Chấn Long đều toát ra sự tự tin, mạnh mẽ khiến Lưu Á Danh không hề nghi ngờ chút nào về tính chân thực trong lời anh nói.
Anh là một kẻ điên, Lưu Á Danh thầm mắng trong lòng, anh thực sự muốn đối đầu với cả thế giới ngằm sao.
“Ba ngày tới, cả bên ngoài sáng lẫn phe trong tối đều thiên la địa võng đuổi bắt cậu, sau ba ngày, toàn bộ sát thủ của các bang nhóm giang hồ sẽ truy sát cậu không chừa thủ đoạn nào. Bây giờ các cậu có chạy đằng trời, cậu chấp nhận số mệnh đi!” Lưu Á Danh nói.
Tiêu Chấn Long hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng đáp: “Sổ mệnh của tôi thuộc về tôi chứ không thuộc về ông trời!”
Lưu Á Danh chỉ có thế nói: “Mấy ngày tới Hải Thiên tương đối an toàn, cảnh sát đã đến tìm rồi, hẳn là sau này không quay lại nữa. Các cậu chuấn bị một chút đi. Tôi nghĩ sau này chúng ta sẽ không nhau nữa đâu.” Lưu Á Danh chắc nịch rằng đám người Tiêu Chấn Long sẽ chết, gã ta tin rằng có lẽ không ai có thế sống sót được dưới sự truy sát của tất cả các thế lực trong giang hồ, trừ phi anh ta là thần.
Lưu Á Danh nói xong thì quay người đi mất, dần dần mất hút trong màn đêm.
Tiêu Chấn Long không trả lời Lưu Á Danh, anh đứng từ trên cao mà nhìn, mặt biến và bầu trời giao nhau ở cuối tầm mắt, gió biến dạt dào trong bóng đêm vô tận, trông thì tự do nhưng lại giống như không thế trốn thoát khỏi sự bao phủ của bóng đêm mờ mịt…
“Các anh thấy thế nào?” Ánh mắt Tiêu Chấn Long vẫn hướng về phương xa, giống như đang nói với gió biến hư vô nhưng dường như cũng không giống.