Hoa Vĩnh Sinh, hoa Vĩnh Sinh…
Cử chỉ của Hạ Quân như điên như dại xông về phía trước, theo mỗi bước chân của gã, biển lửa phía trước hiện lên những bậc thang dài, chỉ cần đạp chân lên đi đến chỗ cao nhất là gã sẽ được sống mãi.
Gần hơn, lại gần hơn nữa. Rốt cuộc khi chân chạm đến được bậc thang cuối cùng, Hạ Quân cảm thấy cả cơ thể mình đều run run, rốt cục cũng thực hiện được….
Nam nhân đi phía sau trầm mặc nhìn gã, nhìn gã bước lên từng bậc thang với vẻ mặt đầy du͙© vọиɠ, nguyện vọng của gã cuối cùng cũng được thực hiện. Trong mắt nam nhân này chứa biết bao bi ai.
Rốt cuộc cũng kết thúc rồi à? Chính anh làm bạn với gã nhiều năm như vậy, tựa như còn có thể nhìn thấy quá khứ hiện lên trước mắt. Chính anh chấp nhận yên lặng đứng sau lưng gã, yên lặng ở bên cạnh gã, gã muốn cái gì anh nhất định sẽ liều mạng làm được, chỉ cần gã vui vẻ. Nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng vẫn là kết thúc không phải sao? Sau khi kết thúc, sẽ chẳng còn gì. Gã sẽ chẳng đối xử tốt với anh nữa, nam nhân này từ đầu đến cuối cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi.
Đại Hắc lẳng lặng nhìn Hạ Quân ở phía trước, một lúc lâu sau đưa tay sờ môi mình, đây là nơi mà gã đã đυ.ng vào, đây là chỗ đầu tiên mà gã hôn mình. Vành mắt anh có chút đỏ lên, vẫn nhớ đến những loại cảm xúc này như cũ, trên môi dường như vẫn còn nhiệt độ của người kia, nóng hừng hực như thiêu như đốt, xông thẳng vào tâm trí. Mỗi lỗ chân lông trên người anh đều hưng phấn mở ra, toàn bộ máu đều ngưng tụ trên mặt, thiếu chút nữa thôi là anh đã không thở nổi nữa rồi.
Chỉ là hiện giờ thì thế nào? Anh sờ sờ ngực mình, nơi này đã lạnh đến mức sắp phát run, sắp không chống đỡ nổi nữa. Hai tay của anh run rẩy nhè nhẹ, anh chậm rãi nhấc chân, đi đến chỗ Hạ Quân.
Trước mặt là biển lửa lớn đang sôi trào, nhiệt độ hun nóng da dẻ của anh, cơ thể đều nóng ran, lòng bàn tay anh chảy ra bao nhiêu là mồ hôi. Hạ Quân không hề chú ý đến anh, gã cứ đứng yên như vậy trên bậc thang, ngọn lửa bùng lên sát mũi giày của gã.
Tất cả đều kết thúc rồi.
Đại Hắc nhắm mắt lại, cơ thể phi xuống như một con chim lớn.
“Ầm!” Cùng lúc đó, cửa đá đột nhiên nổ tung, vào lúc mà Đại Hắc sắp chìm trong biển lửa, có một thanh kiếm gỗ đào phi qua, thanh kiếm này linh hoạt thừa dịp Đại Hắc lùi về sau một bước thì đã ngăn Đại Hắc lại.
Đại Hắc mở mắt ra liền nhìn thấy một cái bóng màu vàng. Diêu Ngân tử đi tới, từ trên cao nhìn xuống anh. Nam nhân trên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn y, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Diêu Ngân Tử đưa tay ra, nói: “Ta đưa ngươi ra ngoài.”
“Đồ đáng chết!” Một nhát roi quất xuống bậc thang dưới chân Hạ Quân, tạo thành một vết nứt, không bao lâu sau bậc thang ấy cũng biến mất.
Ngay lúc cây roi kia đang muốn bổ lên bậc thang mà Hạ Quân bước lên, Hạ Quân đã kịp chạy lên vài bước. Gã quay đầu lại, trong mắt đều là sự tàn nhẫn, đối diện là sắc mặt âm trầm của Trương Hách, cả hai người đều đỏ mắt như đang gặp kẻ thù.
Hạ Quân hung hăng nhìn hắn chằm chằm: “Tên khốn kiếp! Năm đó ngươi cản đường ta, hôm nay ngươi còn muốn gây khó dễ cho ông đây! Sau khi ông trở lại nhất định sẽ tự tay giải quyết ngươi!” Chỉ cần có hoa Vĩnh Sinh, gã sẽ có được sự bất tử cùng sức mạnh vô biên, gϊếŧ nam nhân này cũng sẽ thành chuyện dễ như trở bàn tay.
Hạ Quân xoay người, cố gắng chạy lên. Sắc mặt của Trương Hách càng đen thêm, ngón tay hắn siết chặt cây roi vang lên những tiếng kèn kẹt, bay thẳng đến chỗ Hạ Quân.
Hạ Quân quay đầu nhìn lại, thấy Trương Hách đã đuổi đến, một luồi ánh sáng màu xanh lục chiếu đến, đập thẳng vào trán gã. Gã lấy con dao kia ra, lại phát hiện viên bảo thạch trên con dao đã biến mất, cặp lông mày nhíu lại. Chắc chắn là cái tên Thi Quỷ vương không giữ lời kia đã sớm cầm đi rồi!
Hạ Quân vẻ mặt chán nản. Nhát roi kia của hắn bổ trên mặt đất, dưới chân vang lên những tiếng ầm ầm lảo đảo. Hạ Quân chịu đựng đau đớn trên mặt, có chút chật vật bò lên trên bậc thang.
Gã giương mắt lên nhìn, chỉ còn mười mấy bậc thang nữa thôi là gã có thể chạm đến nơi có hoa Vĩnh Sinh rồi.
“Ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ta đã nhiều lần lặp đi lặp lại nhắc nhở ngươi, cảnh báo ngươi, nhưng tại sao ngươi vẫn không chịu nghe lời, tại sao cứ muốn đối đầu với ta? Ngươi cho rằng Gia quanh quẩn ở cái nơi quỷ quái này lâu đến phát ngốc sao? Lại có thể dễ dàng tin tưởng ngươi như vậy? Đúng là đồ ngây thơ!” Trương Hách giơ tay quất xuống một roi.
Nhát roi này thế mà lại đánh thẳng vào chân Hạ Quân. Hạ Quân chỉ cảm thấy vùng mắt cá chân đau đớn kịch liệt, cúi đầu nhìn xuống thì thấy chỗ bị roi quất vào kia đã rạch sâu vào da thịt, lộ cả xương ra. Gã vì đau mà run rẩy một lúc lâu.
Trương Hách nhìn gã cười lạnh: “Chắc là ngươi đã quên mất ngươi là một người bình thường, chỉ cần dùng những chiêu vô cùng đơn giản ta cũng có thể dồn ngươi vào chỗ chết, ngươi chỉ có như vậy mà muốn đấu với ta sao?”
Hạ Quân hung tợn nhìn hắn chằm chằm, không có chút yếu thế nào. Trương Hách từng chút từng chút áp sát, cúi đầu nhìn gã, đôi mắt U lục lóe lên ý cười lạnh thấu xương, khóe mắt như có hàng ngàn cành cây đan xen triền miên, yêu dị bất ngờ.
Hạ Quân nhớ đến, chính cái người này, cái bộ dạng này, mang theo nụ cười như thế, phá hủy toàn bộ ngôi làng, phá hủy gã, cũng hủy đi giấc mộng mà chỉ cần gã vươn tay ra là có thể chạm tới.
“Ngươi còn muốn nói gì nữa? Là gì đây chứ? Ừm… để ta đoán xem, ngươi chắc chắn là rất hận ta, có đúng hay không? Hận ngọn lửa đó, hận ta khiến ngươi không tìm được hoa Vĩnh Sinh.” Tiếng cười của Trương Hách nhẹ nhàng truyền vào tai Hạ Quân, như tiếng lẩm bẩm ôn tồn giữa một cặp tình nhân, mang theo sự mềm mại yêu thương.
Nhìn vào đôi mắt như muốn bùng lên lửa của Hạ Quân, ánh mắt của Trương Hách đột nhiên thay đổi, hắn siết chặt cằm Hạ Quân: “Ngươi cho rằng ai cũng tham lam như ngươi sao? Gia chính là không ưa bộ dáng này của ngươi. Bề ngoài thì làm bộ như là người tốt, trong lòng thì độc ác không thua ai!”
“Lấy đi, lấy đi! Hoa Vĩnh Sinh đã ở trước mặt ngươi rồi, đi lấy cho ta.” Trương Hách dùng sức đẩy Hạ Quân ngã xuống đất. Hắn dùng roi trói chặt Hạ Quân lại, vừa kéo lê gã từng chút một, vừa quay lại nở nụ cười lạnh lùng với gã: “Không thể động đẩy phải không? Được, vậy để ta dẫn ngươi đi.”
Đại Hắc thấy tình thế như vậy liền vội vàng bò dậy, thế nhưng lại bị Diêu Ngân Tử chắn trước mặt. “Ngươi còn muốn ngu ngốc như vậy đến khi nào?”
Đại Hắc bỗng đẩy y ra, lảo đảo chạy về phía Hạ Quân. Diêu Ngân Tử cau mày lại, kéo gã về, cưỡng bức giam ở bên người. Giọng y nói đều đều, không có thăng trầm, “Ngươi qua cũng chẳng để làm gì. Đây là ân oán giữa hai người bọn họ.”
Đại hắc đột nhiên đem hắn đẩy ra, hướng về Hạ Quân lảo đảo nghiêng ngã chạy tới, Diêu Ngân Tử cau mày, lại đem hắn cấp kéo lấy dẫn theo trở về, cưỡng ép cầm cố tại bên cạnh mình, âm thanh thường thường, không có chập trùng, “Ngươi qua cũng là đưa đi, đây là bọn hắn chi gian ân oán.”
“Cút!” Đại Hắc hung hăng nhìn y chằm chằm, như thể chỉ cần có thể nhúc nhích là sẽ gϊếŧ y.
Diêu Ngân Tử vẫn thản nhiên, tiếp tục nhàn nhạt nhìn anh: “Hồn hắn đã bị du͙© vọиɠ mê hoặc, cùng lắm là lợi dụng ngươi thôi, ngươi chạy tới để làm gì?”
Sắc mặt Đại Hắc trắng nhợt, hé miệng lại chẳng thể nói lời nào. Hai mắt anh rũ xuống, không thấy rõ tâm trạng, chỉ có thể từ đôi môi trắng bệch mới nhìn ra sự tuyệt vọng.
Diêu Ngân Tử lẳng lặng nhìn anh, nhìn một hồi rồi xoay người.
Đại Hắc đột nhiên ngẩng đầu, ngăn y lại: “Đừng đi!”
Diêu Ngân Tử dừng lại, quay đầu nhìn anh. Đại Hắc khóe miệng run lên, thanh âm run run, “Đừng cùng đại ca tranh đoạt hoa Vĩnh Sinh… đại ca… đại ca chỉ có một nguyện vọng như vậy, ngươi đừng…”
Diêu Ngân Tử không nói chuyện, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Đại Hắc lo lắng nhìn theo bóng lưng của y, chỉ để phát hiện y đang đi về phía cửa ra vào. Mất một lúc sau anh mới nghe được giọng của Diêu Ngân Tử. “Bần đạo sợ là có muốn đoạt cũng không đoạt được, phiền phức.”
Cũng chẳng chờ Đại Hắc hiểu ý nghĩa những lời này.
Tiểu hồ ly vốn vẫn luôn đứng một bên khoanh tay xem kịch vui đột nhiên lao về phía Diêu Ngân Tử, vung móng vuốt sắc nhọn cào về phía mặt y.
Diêu Ngân Tử thoáng lùi về phía sau, giơ kiếm gỗ đào lên chặn lại, rồi mặt không thay đổi nhìn tiểu hồ ly, “Nghiệt súc! Chịu chết đi!”
Dứt lời kiếm gỗ đào hung hăng đâm về hướng tiểu hồ ly.
Tại sao lại bảo toàn cho nhau đến cùng? Đây là mục đích tương đồng duy nhất của bọn họ, là để mấy người tàn sát lẫn nhau, bản thân mình thì cứ vậy mà ngư ông đắc lợi thôi.
Tiểu hồ ly nhếch miệng tránh sang bên, tung đòn tấn công Diêu Ngân Tử.
“Đi lên đi, nó ngay trước mặt ngươi rồi. Ngươi đi lấy đi.” Trương Hách dừng lại, nhấc Hạ Quân lên. Hạ Quân bị Trương Hách lôi xềnh xệch lên bậc thang, trên người đã có không ít vết thương. Gã gắng đứng vững trên hai chân. Thật sự ở ngay trước mặt, lẳng lặng đợi ở nơi đó, một, hai, ba, bốn … Tổng cộng có mười bước, chỉ còn mười bước, là hoa Vĩnh Sinh có thể tới tay.
Trương Hách nhìn thấy ánh mắt ám ảnh của gã, nhưng là lần này không có quật gã nữa. Hắn lẳng lặng nhìn Hạ Quân, trong mắt không nhìn ra vui buồn, hắn nói: “Ngươi lên đi, đi lấy đi.”
Hạ Quân hơi quay đầu nhìn hắn, nhe
răng nhếch mép cười nhạo, “Ngươi con mẹ nó tốt hơn hết là đừng để ông đây lấy được. Lấy được rồi, ông đây nhất định sẽ gϊếŧ ngươi, báo thù cho nỗi nhục năm đó.”
Trương Hách thu roi quấn chặt trên người Hạ Quân lại, lẳng lặng đứng bên cạnh, ánh mắt cũng nhìn về phía nữ nhân, cùng với đóa hoa kia.
Hắn cũng là vì cái này mà đến, vì cái này mà năm đó gϊếŧ Hạ Quân. Chẳng qua là năm đó Hạ Quân lại không chết, ngược lại lại khiến hắn phải tốn chút thời gian cùng nam nhân này diễn một tuồng kịch. Hiện tại hoa Vĩnh Sinh cuối cùng cũng đã tìm được, tại sao hắn lại không có du͙© vọиɠ như xưa nữa?
Hạ Quân chậm rãi di chuyển chân, cảnh giác thăm dò mà bước đi. Trương Hách vẫn giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích. Thấy hắn như vậy, Hạ Quân chậm rãi bước lên bậc thang đầu tiên. Hắn đã bị ham muốn sống mãi khiến cho đầu óc choáng váng, chẳng thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa.
Đây là một nam nhân đáng sợ, cực kỳ tham lam, ích kỷ, cố chấp.
Trương Hách nhìn Hạ Quân chậm rãi đi lên, trong lòng nghĩ như vậy mà phiền muộn tới mức ngay cả hắn cũng thấy kinh ngạc. Trong mắt hắn dần dần hiện lên ánh sáng xanh, trong tay áo cũng có chút tái nhợt.
Hạ Quân nhìn chằm chằm vào đóa hoa Vĩnh Sinh kia với ánh mắt thèm thuồng. Nó tỏa ra ánh sáng chói lọi, lơ lửng trước ngực nữ nhân.
Bước thứ nhất, thứ hai, thứ ba…
Hạ Quân từng bước từng bước tiến về phía trước…