*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ăn cơm xong, tổ đạo diễn mang nhiệm vụ của ngày hôm nay tới: bán củ sen, dựa theo phòng phân nhóm tranh đấu, đem bán củ sen mà hôm qua hái được, thời gian kết thúc là mười một giờ trưa. Dựa vào thực lực của mình, kết quả tranh đấu được xếp hạng bằng số tiền kiếm được. Nhóm kiếm được nhiều tiền nhất có thể đến công viên giải trí chơi vào buổi chiều, nhóm xếp thứ hai được nghỉ ngơi trong biệt thự, nhóm xếp cuối phải chuẩn bị bữa tối cho tất cả mọi người, đồng thời phục vụ mọi người trong bữa ăn.
Thái Khả Khả nghe xong không đồng ý: "Tại sao lại phân nhóm theo phòng? Chẳng lẽ không phải là nên rút thăm quyết định hay sao?"
Phó đạo diễn ngượng ngùng sờ cái mũi, hắn cũng không thể nói, vốn là muốn rút thăm quyết định, thế nhưng sau ngày hôm qua, đạo diễn cảm thấy hiện tại Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn có nhiệt độ rất cao, không thể lãng phí nhiệt độ này. Nhất định phải cho bọn họ cơ hội ở cùng một chỗ, để họ càng có thêm nhiều phản ứng hóa học, cho nên mới đổi thành kiểu phân nhóm như thế này.
Thái Khả Khả không nhận được đáp án, buồn bực nhíu mày, âm thầm hạ quyết tâm, dù có như thế nào, cậu ta tuyệt đối không thể để cho Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn giành được vị trí đầu tiên!
Nếu để cho Cố Ngạn và Thang Tam Viên cùng đi công viên giải trí, nhiệt độ CP 'Tam Cố' chẳng nhẽ lại không tăng nhiều lên? Đó chính là công viên giải trí, là thánh địa hẹn hò của bao nhiêu cặp tình nhân, ai biết Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên sẽ làm những gì ở đó. Nếu như lại tiếp tục như thế, CP "Khả Viên" mà cậu ta khổ tâm đánh bóng lâu nay sẽ trở nên yếu thế, cho nên cậu ta nhất định phải được hạng nhất.
Những người khác cũng nhao nhao muốn để Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn làm những người cuối cùng, dù sao chỉ khi Cố Ngạn làm người cuối cùng mới có cơm ăn đó! Những người khác làm cơm. . . thật không thể tưởng tượng được.
Thang Tam Viên: "..." Đạo diễn, ông thực sự định để cho cặp đứng chót nấu cơm à?
Hai nhóm khác đều dồn hết sức lực, lập tức nóng lòng vác củ sen, để tổ đạo diễn giúp họ chuyển đến trấn nhỏ bên cạnh, tất cả đều muốn nhanh chóng chiếm được thị trường, tranh thủ bán càng nhiều càng tốt!
Thang Tam Viên cũng muốn nhanh chóng hành động, Cố Ngạn lại giữ chặt cậu, khẽ lắc đầu: "Không vội."
Thang Tam Viên mặc dù có chút nghi ngờ, lại nghe lời dừng bước, cậu cảm thấy Cố Ngạn có thể đã có biện pháp.
Cố Ngạn khẽ mỉm cười một cái, cầm củ sen tới phòng bếp, Thang Tam Viên cũng vội vàng đi theo.
Cố Ngạn đặt củ sen xuống, quay đầu lại, nhìn thấy Thang Tam Viên đang đi theo sau, không khỏi mỉm cười, hỏi: "Nếu anh chạm vào củ sen thì có bị dị ứng không?"
Thang Tam Viên lắc đầu: "Không đâu, chỉ có ăn mới có thể dị ứng."
Cố Ngạn đưa củ sen cho cậu, nhẹ giọng nói: "Vậy giúp em rửa sạch sẽ đống củ sen này."
Thang Tam Viên lập tức gật đầu, nhận lấy củ sen, cầm tới bên dưới vòi nước, rửa sạch bùn bên ngoài củ sen, lộ ra ngó sen sạch sẽ. Sau đó dưới sự chỉ huy của Cố Ngạn, lấy một chậu nước đầy, cho vào nước một ít muối ăn và giấm trắng, ngâm củ sen vào, một lúc sau lại lấy củ sen ra rửa sạch dưới vòi nước.
Cố Ngạn không biết đang chuẩn bị cái gì, trước tiên lục trong tủ lạnh một lúc, sau đó lấy ra một ít nguyên liệu, rồi tiếp tục bận rộn. Thang Tam Viên đoán chừng có thể Cố Ngạn muốn chế biến củ sen thành đồ ăn đem đi bán.
Thang Tam Viên sau khi rửa sạch củ sen thì đưa cho Cố Ngạn, Cố Ngạn lấy củ sen cười nói: "Rửa thật là sạch."
Được khích lệ, Thang Tam Viên không khỏi cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng.
Cố Ngạn đặt củ sen lên thớt, giơ dao cắt xuống, động tác lưu loát gọn gàng, vừa cắt củ sen vừa nói với Thang Tam Viên: "Anh đi nghỉ ngơi trước một lát đi, em làm xong củ sen sẽ gọi anh."
"Để anh ở lại giúp em đi." Thang Tam Viên không muốn lười biếng, lau tay.
Tay Cố Ngạn không dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Thang Tam Viên, trong mắt chứa ý cười, trầm giọng: "Ngoan, nghe lời."
"...Được rồi." Thang Tam Viên tự nhiên đỏ hết cả mặt, vội vội vàng vàng trốn khỏi phòng bếp.
Cậu không khỏi có chút chán nản, rõ ràng cậu lớn hơn Cố Ngạn, thế mà giống như là Cố Ngạn đang chăm sóc cậu.
Bên trong phát sóng trực tiếp, tất cả mọi người đều thấy sự thân mật, vội vàng đánh chữ:
[Tình yêu của người khác, thật chua.]
[Cố Ngạn chẳng những đẹp trai, lắm của nhiều tiền, lại còn biết nấu ăn! Đây là vị thần tượng thần tiên gì thế này.]
[Cố Ngạn vì để đi khu vui chơi với Thang Tam Viên cũng thật liều mình, chưa từng thấy cậu ấy nghiêm túc tranh đấu như vậy khi tham gia chương trình .]
[Không muốn nghe không muốn nghe, tui chỉ biết lúc Ngạn Ngạn nấu cơm thật là đẹp mắt, mỗi một động tác đều đẹp như vậy, như là bước ra từ trong manga vậy, Em yêu anh!!!]
[Trước đây, tôi luôn cảm thấy Cố Ngạn có cảm giác xa cách, xem xong chương trình này, tôi cảm thấy cậu ấy cũng là con người bình thường giống như chúng ta vậy, cảm giác như khoảng cách đã được kéo gần rất nhiều, tôi muốn làm fan cậu ấy!]
...
Bên trên khu bình luận không ngừng thảo luận, Thang Tam Viên chạy tới cho bé ngốc ăn cơm.
Bé ngốc cúi đầu ăn hì hục hì hục, cái đuôi đung đưa vui vẻ, Thang Tam Viên ngồi xổm sang một bên nhìn say sưa. Không biết qua bao lâu, cậu nghe thấy Cố Ngạn gọi cậu, mới vội vàng chạy về.
Cố Ngạn đã chế biến những củ sen đó thành củ sen cay và củ sen gạo nếp, đựng trong từng cái túi nhỏ một.
"Đợi chút nữa bán nó với giá mười tệ một túi, đơn giản tiện lợi, không cần cân đo đong đếm."
Thang Tam Viên ngoan ngoãn gật đầu, những củ sen kia Cố Ngạn làm ra rất đẹp mắt và tinh xảo, vừa nhìn là biết ăn ngon. Nếu như không phải Thang Tam Viên không thể ăn củ sen, nhất định cậu cũng muốn nếm thử. Mà những củ sen này có cả vị ngọt lẫn vị cay, người mua có thể chọn hương vị mà họ muốn. Điều này thực sự thuận tiện hơn nhiều khi bán, mà những củ sen này có thể bán đắt hơn những củ sen chưa qua chế biến một chút.
"Bây giờ chúng ta lên đường thôi?" Thang Tam Viên đã bắt đầu mong chờ bán những củ sen này rồi.
"Chờ một lát..." Cố Ngạn không biết từ đâu lấy ra một cái mũ rơm đội lên đầu Thang Tam Viên, vươn tay thắt hai dây qua cái cằm thon thon của cậu, buộc thành một hình nơ bướm, sau đó mỉm cười: "Được rồi, đi thôi."
Thang Tam Viên đưa tay sờ cái mũ rơm trên đầu, khẽ gật đầu.
Tổ đạo diễn chở họ đến một thị trấn gần đó, chỉ để lại các thợ quay phim, còn lại toàn bộ cho bọn họ khai triển.
Cố Ngạn và Thang Tam Viên đi vòng quanh chợ vài bước thì gặp Thái Khả Khả và Nhạc Lạc Phong đứng một trái một phải, bọn họ bày củ sen bên trong một cái giỏ trúc, thỉnh thoảng cất giọng rao hàng .
Thái Khả Khả đang nắm chặt trên tay một xấp tiền, có mười tờ ... Chung quy lại, xem ra cũng phải gần một trăm tệ, nhìn thấy Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên lập tức khẽ hừ một tiến, khoa trương vỗ vỗ xấp tiền, một mặt khoe khoang.
"..." Nếu như không phải sợ Thái Khả Khả mượn cơ hội xào CP, Thang Tam Viên thật muốn phối hợp vỗ tay tán thưởng cậu ta.
Nhạc Lạc Phong vui vẻ chạy tới trước mặt bọn họ, một mặt phấn chấn nói: "Anh Ngạn, Anh Tam Viên, tối nay em muốn ăn tôm rim tỏi, sườn xào chua ngọt, chân giò kho tộ, còn có canh tôm cà chua..."
Cố Ngạn nhíu mày đánh gãy lời hắn: "Cậu tự tin bọn tôi là những người cuối cùng đến vậy?"
Nhạc Lạc Phong có chút xấu hổ gãi gãi đầu: "Bọn em vừa gặp được một khách hàng lớn, bán được một đống củ sen với giá năm mươi tệ, chị Mai Mai với Quý Lê cũng không tệ, hai người đến muộn như vậy, nhất định không đuổi kịp bọn em."
"Cũng không chắc đâu." Thang Tam Viên hơi giương cằm, bị kích vào đúng chỗ tâm lý hiếu thắng, cậu cảm thấy có tài nấu nướng của Cố Ngạn, bọn họ tuyệt đối không đứng cuối cùng.
Thái Khả Khả không nói gì, nhưng càng vỗ mạnh vào đống tiền trên tay.
Cố Ngạn cố ý liếc mắt nhìn tiền trong tay cậu ta, khoa trương: "Anh Tiểu Tam nhìn kìa, cậu ta đang khoe khoang, một lát nữa chúng ta nhất định phải kiếm nhiều hơn cậu ta mới được."
Thái Khả Khả không nhịn được xùy một tiếng: "Đừng có nói sớm quá, thật sự không biết sự đau khổ của thế gian, tiền bạc không kiếm dễ như vậy, không phải ai cũng có đầu óc buôn bán như tôi đâu."
Thang Tam Viên trong lòng khẽ động, bỗng nhiên học theo bộ dáng của Cố Ngạn, nhập vào vai hoa sen trắng: "Không quan trọng, có Ngạn Ngạn ở đây, kiếm nhiều hay ít thì tôi cũng vui vẻ."
Cậu nói rồi nháy mắt một cái với Cố Ngạn.
Thái Khả Khả bày ra vẻ mặt tam quan đổ nát, khóe miệng cậu ta giật giật, ném tiền trong tay vào ngực Nhạc Lạc Phong, không chút do dự xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ.
Đôi cẩu nam nam một mực thể hiện tình cảm này!
Thang Tam Viên bỗng nhiên cảm nhận được niềm vui thú khi làm hoa sen trắng, không nhịn được cười với Cố Ngạn: "Ngạn Ngạn, chúng ta đi kiếm tiền thôi."
Cố Ngạn cong môi, sờ khóe mắt Thang Tam Viên: "Được, anh Tiểu Tam."
Thái Khả Khả tức giận không quay đầu lại, Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn vui vẻ đi về phía trước.
Phía trước không xa, hai chị em Quý Mai và Quý Lê cũng đang bán hàng, dường như mấy cô nghĩ được một sách lược marketing. Bên trên ván gỗ viết, người mua trên 20 tệ là có thể chụp ảnh chung, hơn 50 tệ có thể cung cấp bài thuốc bảo dưỡng nhan sắc, nhưng mỹ phẩm được sử dụng trong các công thức chăm sóc bí mật của họ quá đắt, mà lại đều rất khó mua, cho nên chiến lược marketing này dường như cũng không được hoan nghênh.
Thời tiết hôm nay rất nóng, mặt trời chiếu gay gắt, Quý Mai và Quý Lê hai má ửng hồng vì nắng, nhưng lại tràn đầy năng lượng.
"Chúng ta đi đâu bán hàng đây?" Thang Tam Viên thu tầm mắt lại, hỏi, các điểm sôi động quanh đây đã bị hai nhóm chiếm lấy, chỉ có thể đi nơi khác.
Cố Ngạn nhìn xung quanh, chỉ vào hồ nước cách đó không xa nói: "Tới đó đi. Ở đó có cây, có gió mát."
Thang Tam Viên phóng tầm mắt nhìn tới, nơi đó đúng là có bóng lại mát mẻ, thế nhưng không náo nhiệt bằng bên này, chỉ có một nhóm các cô chú đang thong thả kéo đàn nhị và nhảy quảng trường, cậu gật đầu cùng Cố Ngạn đi qua đó.
Quý Lê nhìn thấy bọn họ đi vào chỗ có bóng cây, mắt đầy áo ước, không nhịn được nói với Quý Mai: "Chị, ở đó xem ra có gió mát đó."
Quý Mai xoa mồ hôi trên trán, liếc mắt nhìn phương hướng của bọn: "Mát mẻ có ích gì? có thể kiếm được tiền mới là bản lĩnh thật sự, tranh thủ thời gian bán tiếp đi, đêm nay em muốn nấu cơm sao?"
Quý Lê nghĩ đến những món ăn hắc ám của mình và chị, vội vàng lắc đầu, tăng âm thanh rao hàng.
Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên đi tới dưới bóng cây, bày túi củ sen ra, đặt ở trên bàn gỗ tổ chương trình cung cấp.
Thang Tam Viên đang muốn rao hàng, Cố Ngạn thừa dịp thợ quay phim đang điều chỉnh thiết bị, từ trong túi móc ra một viên kẹo bơ cứng ném vào tay cậu.
Thang Tam Viên nhận lấy, thấy đó là kẹo bơ cứng con thỏ trắng, cậu nhìn thấy thỏ trên giấy đóng gói mắt liền sáng rực, nhưng nhìn thấy là kẹo bơ cứng thì khuôn mặt lại không khỏi đỏ lên.
Cố Ngạn đột nhiên cúi người xuống, nhìn chằm chằm hai má ửng hồng của Thang Tam Viên, trầm giọng cười: "Xem ra tối qua em không có ngửi nhầm, tin tức tố của anh thật sự có vị kẹo bơ cứng."
Thang Tam Viên đỏ mặt nói không ra lời, nắm chặt keo bơ cứng trong lòng bàn tay, trong ngực nóng lên, mặt cũng càng ngày càng nóng.
Cố Ngạn lột giấy gói kẹo bơ cứng ra, cho kẹo bơ cứng vào miệng, nhìn cậu rồi cong môi: "Thật ngọt."
---------------------------------------------------------
củ sen cay
củ sen gạo nếp
tôm rim tỏi
sườn xào chua ngọt
chân giò kho tộ
canh tôm cà chua
kẹo bơ cứng con thỏ trắng