Chương 4: sự phân định rõ ràng giữa cháu trai và cháu gái

“Anh Minh Hà?”- Phong Đông với biểu cảm không mấy vui vẻ nhìn tay Lê Minh Hà đang nắm lấy cổ tay chị gái mình, Hương Lộc.

Mặt mày của em trai với tên lạ mặt đang đứng nắm tay em ở đại sảnh. Cả hai đều tỏ vẻ khó ưa người kia.

Hương Lộc đứng đơ ra đó, người như bất động. Có mỗi đồng tử là vẫn có thể di chuyển được, em hết nhìn Minh Hà, lại quay ra nhìn em trai Phong Đông. Trên người em với thằng có tên là Minh Hà đều có vệt nước màu đỏ, đó là màu của rượu vang bị đổ lên bộ đồ trắng đắt đỏ.

Vừa nhìn đã biết ngay người gây chuyện là ai. Em với đôi đôi mắt ngây thơ vô tội. Nhìn Phong Đông như chính mình mới là người oan.

Muốn biết sự tình ra sao. Người vô tội và người có tội ở đây là ai. Ta phải quay về trước thời điểm đó một giờ. Lúc em Phong Đông vừa thay xong bộ đồ vest trắng, trên cổ có đeo một chiếc nơ đen trông rất điển trai. Thay trước nên em trai phải ngồi đợi em ở ngoài cùng ông nội.

Chờ chưa được bao lâu, Hương Lộc đã thay xong bộ đầm mà ông nội chọn cho hai đứa. Chiếc váy trắng, có nơ to ở đằng sau lưng. Dây nơ dài qua váy em một đoạn nhỏ, nhìn cứ như cái đuôi nhỏ. Váy xòe trắng xóa. Cô gái nhỏ nào vinh dự được khoác bộ váy này lên, không cần biết thân phận là ai, cô gái nhỏ đó thực sự rất ra dáng công chúa.

Em với em trai Phong Đông đứng cạnh nhau. Cả hai có gương mặt sáng sủa, trắng trẻo do được chăm chuốt sau vài tuần nhận nuôi. Lần đầu không có cảm tình nhiều, nhưng giờ thì đã khác..

Lần này ông em đặc biệt chuẩn bị cho hai đứa bộ đồ đôi, nên trông hai đứa rất ưng ý với món đồ ông chọn cho.

Sau khi ngắm nghía hai đứa cháu cưng, ông nội đột nhiên có chút việc nên đã nhắc nhở hai đứa ở lại phòng trước khi ông xong việc, không quên nhắc nhở vệ sĩ phải canh gác cẩn thận. Tuyệt đối không được để hai đứa bị thương, đặc biệt là tiểu thư Hương Lộc, cháu gái duy nhất của ông.

Nhà ông nội giàu đúng là giàu thật, nói là không thiếu thứ gì thì vẫn hơi thiếu. Bởi nhà ông toàn đẻ con trai, cháu trai thôi. Khi con trai ông kết hôn với một cô gái khác, ông không từ chối về vấn đề tài chính bên nhà thông gia.

Có điều kiện hay không có điều kiện ông đều chấp nhận cả. Miễn là cả hai sống bên nhau không li hôn sớm là được cả. Và thứ ông em quan tâm nhất đó là sau này mình có cháu gái hay không thôi.

Đứa con trưởng, cũng là ba nuôi của Hương Lộc và Phong Đông. Kết hôn với một cô gái xinh đẹp, gia đình khá có điều kiện. Có điều khi lấy nhau về, lúc ông nội giục là muốn có cháu. Thì mới biết cô gái xinh đẹp đó bị vô sinh..

Đứa con thứ và đứa con út sau đó cũng đã kết hôn, cũng đã có con. Đứa con thứ có hai đứa con trai tên Nghiêm Túc bằng tuổi Lộc, và Túc Tả kém hơn Lộc một tuổi. Đứa út cũng không khác là bao, có sinh một đứa con trai tên Thê. Tất cả đều là cháu trai.

Nghe tin này ông đương nhiên rất buồn bực. Bởi tổng cộng lại ông nội có bốn đứa cháu trai, không tính em.



Lần đầu gặp em, em còn tưởng ông ghét em nên mới làm mặt ghét bỏ như thế. Ai ngờ là em nhầm. Do lần đó em ăn mặc quê mùa, thành ra bị ông hiểu lầm là không được chăm sóc tử tế. Sau mới âm thầm cử người chăm sóc em cẩn thận. Mặt khó chịu của ông khi đó cũng là vì tức giận khi em không được chăm sóc chu đáo. Cuối cùng bị em hiểu lầm là ghét em.

Mà biết làm được, em cũng vì nghe lời khuyên từ vệ sĩ càng ngày càng hiểu lầm ông. Giờ thì em nhận ra rồi. Rằng ông rất thương em. Nghĩ lại gia đình nhà họ Cẩm cũng đâu có đến nổi là tồi tệ, và rồi em dần chấp nhận gia đình mới.

Ông nội rời đi khi đã cảm thấy an tâm về hai đứa. Ngoài ý muốn, Lê Minh Hà cháu trai của ông Lê bạn thân của ông nội em. Hắn bằng tuổi em, ban đầu hắn chỉ để ý tới sự hiện diện của em với em trai.

Đâu ngờ lát sau hắn nhân cơ hội Phong Đông đi lấy nước lọc cho em. Hắn nhanh tay lấy một ly rượu có màu, cố ý đổ lên người em. Em như bị hóa đá với tình huống này, bộ váy mới được ông nội cất công chọn cho em thế mà giờ đã bị vấy bẩn.

Tính khí thường ngày nổi lên, vệ sĩ còn chưa kịp làm gì ngăn em. Em đã ngay lập tức lấy một ly rượu màu đang đặt trên bàn có màu sắc y hệt ly rượu hắn cầm vừa rồi, hắt thẳng vào mặt hắn.

Mùi rượu khó chịu, cộng thêm rượu đang chảy tỏng tỏng từ trên mặt xuống bộ đồ màu cam chói của hắn. Tóc hư hết, bộ đồ coi như xong..

Hắn tức quá, thấy em trả đũa, làm mất thể diện trước mặt mấy đứa con nít xung quanh, hắn chửi em.

Hương Lộc cũng đâu phải dạng vừa, nhưng chợt nhớ tới tác phong, cách xưng hô mà vệ sĩ nhắc trước đó. Chỉ cần làm điều gì không suy nghĩ trước sau đương nhiên sẽ bị phạt nặng, thành ra em nào dám lớn tiếng với hắn.

Chỉ nhỏ nhẹ hỏi lại Minh Hà: “Cậu có bằng chứng rằng tôi đã đổ rượu lên người cậu không?”

Gân cổ nổi lên, em nhìn hắn rồi thầm nghĩ chắc hắn đang tức lắm, muốn đấm em cho bỏ tức đây mà. Và như em nghĩ, hắn tức không nói nên lời, đành dùng vũ lực với em. Hắn nắm lấy cổ tay em rồi siết, tay còn lại định giơ lên đánh. Cơ mà một đứa con trai bảy tuổi đòi siết tay em cho bỏ tức nó có đáng không.

Tay chưa kịp vung ra thì Phong Đông đã quay về, tay Đông không cầm ly nước nữa đổi lại đang nắm thành hình nắm đấm. Biểu cảm hầm hầm như đang thấy một tên lạ mặt muốn giành lấy chị gái mình.

Hương Lộc nghe Phong Đông gọi tên thô lỗ trước mặt mình là ‘Lê Minh Hà’. Đoán chắc là Phong Đông quen hắn.

Hắn nghe thấy Đông gọi cả tên lẫn họ, rối quá liền nín miệng lại, không chửi em thêm nữa.

“Cậu Minh Hà, xin hãy thả tay tiểu thư nhà chúng tôi ra ạ. Lát sẽ có một bộ đồ khác giao đến, cậu hãy thay bộ đồ đó trước khi buổi lễ bắt đầu ạ”



Vệ sĩ tiến gần cất tiếng, hắn ngay lập tức thả tay em ra. Vừa rời tay, em đã được vệ sĩ ẫm lên rồi rời đi không nói lời nào khác. Phong Đông cũng không nể mặt hắn, chỉ thốt ra đúng ba từ xong liền đi theo em.

Em trong tay vệ sĩ, miệng hỏi nhỏ: “Ta không bị thương”.

Vệ sĩ mắt hướng thẳng nhìn đường, tai nghe em hỏi, miệng đáp lại hai từ: “Tôi biết”. Hương Lộc nhận lại câu trả lời như cái kim chọc thẳng vào ruột gan, lòng ngứa ngáy khó chịu.

Sao vệ sĩ của em lại có thể nhạt nhẽo, không bao giờ chịu hiểu ý em thế này?! Em lớn tiếng: “Bỏ em xuống?! Sơ hở là bế lên, em có phải con nít đâu?”

Chợt vệ sĩ dừng bước, chuyển tầm nhìn hạn hẹp lại. Đưa mắt xuống nhìn em, mặt ra vẻ ngố ngố, ánh mắt khinh thường, hỏi em: “Chứ ngài nghĩ ngài là người lớn?”

Vệ sĩ lớn hơn em tận mười tuổi, còn trẻ lắm. Khi đó em chỉ nghĩ đơn giản là vệ sĩ thiếu tiền nên mới phải làm cho nhà em, đâu ngờ sau này em lớn, em mới biết..

..

“Ông nội có nhiều bạn ghê”- Em ngồi trên ghế, hai tay cầm ly nước ngọt tu một hơi. Phong Đông ngồi cạnh chỉ lo nhìn chị, chị hỏi, chị nghi vấn, em trai chỉ gật đầu, đáp lại cho có.

Cũng vì bộ đồ bị bẩn mà Phong Đông không được mặc chung đồ đôi với em. Từ khi em thay bộ đồ mới này, ông như nghiêm khắc hơn với em. Không chiều em nhiều nữa, thì cũng bởi khi nãy ông hỏi lý do tại sao lại có vết bẩn. Em cứ lầm lì không trả lời

Đành nhờ tới vệ sĩ của em trả lời thay, bởi vậy nên em làm ông giận cũng phải.

Vừa rồi, trước khi ông rời đi tiếp khách. Cũng chả thèm dặn dò gì em nữa, ông gọi Phong Đông ra nói nói gì đó rồi lại đi tiếp khách luôn. Để em ở lại ngồi chung chỗ với mấy đứa con nít ranh vắt nước mũi còn chưa sạch.

Ỉ a í ới. Chúng nó nói lắm tới mức làm em cũng muốn nói lắm theo. Quay ra liếc qua vệ sĩ đang đứng ở góc khuất sau lưng, em biết ngay hành động của em chỉ cần lỗ mãn một tí. Hình phạt cấm đi chơi sẽ bắt đầu..

Ngồi với Phong Đông chưa được bao lâu, em đã phải tiếp khách giống y ông nội. À mà cũng không hẳn là khách, bởi đây đều là người trong nhà cả.

“Họ là cháu ruột của nội..”- Phong Đông cẩn thận cảnh giác, cậu em trai hiểu chuyện nói nhỏ như nhắc cho Hương Lộc biết trước người đó là ai.